Em Chạy Không Thoát Tay Anh Đâu FULL


8 giờ sáng, Chu Tử Chính ngồi trong xe, Tống Thành Trạch lập tức đưa tài liệu qua.
“Chủ tịch Chu, đây là tư liệu về Lâm Dư Hi.”
Chu Tử Chính giở bìa kẹp rời ra: Lâm Dư Hi, 28 tuổi, chưa kết hôn.

Cha: Lâm Chi Hiên, người Tô Châu; Mẹ: Trịnh Tuệ Như, đã qua đời.

Ngày x, tháng x, năm xxxx, tốt nghiệp học vị vinh dự bậc nhất của học viện Trung Y XXX, ngành phụ là tâm lý học.

Sau khi tốt nghiệp vẫn luôn làm việc tại phòng khám Tân Sinh.
Lật ra trang sau, trên đó có một tấm hình Lâm Dư Hi chụp chung với một người đàn ông.

Người đàn ông tên là Lý Thuần Nhất, 3 năm trước, đã từng là chồng chưa cưới của Lâm Dư Hi.

Cũng vào 3 năm trước, Lý Thuần Nhất đã cưới Vương Vận Kỳ con gái của chủ tịch Vương tập đoàn Trường Duyệt.
Lại lật ra trang sau, chính là weibo của cô, tin tức và hình ảnh trên vòng bạn bè.
“Tư liệu chỉ có bao nhiêu đây thôi à?”
Từ kính chiếu hậu, Tống Thành Trạch nhìn thấy vẻ mặt hơi ngạc nhiên của Chu Tử Chính.
“Trong một buổi tối, chỉ tìm được bao nhiêu đó thôi.

Cần tôi điều tra tiếp không ạ?”
“Tạm thời không cần!”
Chu Tử Chính nhìn tấm hình trước mặt, cô lại là vợ chưa cưới trước kia của Lý Thuần Nhất, thế giới này nhỏ thật đấy.

Lúc Vương Vận Kỳ và Lý Thuần Nhất đám cưới, đúng lúc anh đi công tác ở nước ngoài, không kịp về tham dự, nhưng cũng loáng thoáng nghe được vợ chưa cưới trước kia của Lý Thuần Nhất đã xông đến gây chuyện, hình như là ném trả nhẫn cầu hôn của Lý Thuần Nhất ngay trước mặt mọi người.
Trong tấm hình, cô rúc vào lòng Lý Thuần Nhất, hai lúm đồng tiền trên má, chứa chan vẻ ngọt ngào và niềm hạnh phúc.
Thì ra, là cô!
Xe đậu trên con đường lớn ngoài hẻm nhỏ, Chu Tử Chính và Tống Thành Trạch xuống xe đi về phía phòng khám.
“Chủ tịch Chu, tối qua tôi hỏi lại trợ lý của chủ tịch Trịnh, cậu ta nói lúc trước chủ tịch Trịnh chữa bệnh là do Lâm Chi Hiên châm cứu, sau này mắt của Lâm Chi Hiên không tốt lắm, thì đổi sang do Lâm Dư Hi làm.”
“Ừ! Đợt điều trị của chủ tịch Trịnh mất bao lâu?”
“Nửa năm.

Chủ tịch Trịnh còn nói, cảm thấy tay nghề của Lâm Dư Hi còn tốt hơn Lâm Chi Hiên nữa.” Tống Thành Trạch nhíu mày, “Tôi nói ấy, đó là chuyện đương nhiên rồi, ngón tay của cô ấy vừa dài vừa nhỏ, sờ vào……”
“Cậu muốn thử không?” Giọng điệu của Chu Tử Chính thế này có nghĩa là có chút không vui rồi đó.

Tống Thành Trạch chân chó cười làm lành: “Ý tôi là, tay nghề của cô ấy tốt, thì bệnh của chủ tịch Chu có thể châm cứu đến hết bệnh nhanh thôi.”
Đến trước cửa phòng khám, Tống Thành Trạch bước nhanh mấy bước đẩy cửa ra cho Chu Tử Chính, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ lại tỏ ra vô tội.
Hai người đi vào, Chu Tử Chính đã thấy Lâm Chi Hiên.

Thì ra cả hai cha con đều có một đôi mắt sáng ngời thấu đáo của một người bác sĩ.
Lâm Chi Hiên đón tiếp: “Cậu là cậu Chu phải không! Ngại quá, hôm qua bên ngoài có việc khám khẩn cấp, trở về không kịp.”
“Không sao!”
“Tôi đã xem qua bệnh án của cậu, trước tiên sẽ kiểm tra cho cậu, rồi châm cứu.

Đợt điều trị hôm nay ước chừng khoảng 1 tiếng.”
“Được.”
Ánh mắt của Chu Tử Chính nhìn lướt qua Lâm Dư Hi, cô vẫn mặc áo blu trắng, cột tóc đuôi ngựa, mặt mộc, giống như một ly nước lọc tinh khiết vậy.

Tống Thành Trạch nói: “Bác sĩ Lâm, chúng tôi có một yêu cầu.

Lúc anh Chu trị liệu, tốt nhất là không có người khác ở đây.

Có bất cứ tổn thất nào về mặt kinh tế, anh Chu sẽ bồi thường.”
Lâm Chi Hiên nói: “Hiểu rồi! Như thế này đi, nếu như cậu Chu không ngại thì tôi dời thời gian trị liệu lên trước nửa tiếng, cậu Chu trị liệu xong thì phòng khám mới kinh doanh tiếp.”
Chu Tử Chính gật đầu: “Được!”
Chu Tử Chính nằm trên giường, Lâm Chi Hiên kiểm tra tỉ mỉ cho anh, kỹ thuật không khác Lâm Dư Hi là bao.

Sau đó ông giải thích về bệnh trạng và quá trình điều trị của anh rất chi tiết, nội dung cũng không khác mấy những gì hôm qua Lâm Dư Hi nói.
Anh không biết tay nghề châm cứu của Lâm Chi Hiên như thế nào, nhưng Lâm Dư Hi châm cứu rất nghiêm túc, cẩn thận, đối mặt gần như thế, mà trong mắt cô không hề có chút xíu lúng túng, vẫn bình thản như nước.
“Tôi châm cứu xong thì anh có thể nghỉ ngơi ở đây 20 phút.

Anh Chu thích nghe nhạc gì?”
“Gì cũng được.”
“Được.

Chút nữa tôi sẽ bật chút nhạc lên, anh cố gắng hết sức thả lỏng toàn thân.

Như thế thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn.”
“Ừ!”

Tính tang, tính tang, tiếng chuông cửa vẫn chưa ngừng, một cô gái xinh đẹp ăn mặc gọn gàng, đẹp đẽ kéo một cái vali lớn đi vào.

Tống Thành Trạch canh giữ ngoài rèm che lập tức đứng lên ngăn cô ấy đi vào: “Cô à, hiện giờ phòng khám không làm việc.”
Cô gái nọ vừa trừng anh ta, vừa kêu: “Anh là ai hả? Hi Hi, Hi Hi!”
“Mình đang làm việc! Chẳng phải cậu đang ở châu Âu à? Sao lại về rồi?” Lâm Dư Hi đứng trong rèm nói.
“Đừng nói nữa, đồ đàn ông đê tiện chết tiệt, mình đá hắn rồi, tiện thể dạy cho hắn một bài học luôn.” Cô gái giơ tay muốn đẩy Tống Thành Trạch ra, “Này, tôi nói nhé, anh tránh sang một bên đi.”
“Không được!” Tống Thành Trạch trừng lại.
Lâm Dư Hi vội nói với Chu Tử Chính: “Châm cứu xong rồi.

Anh nằm một chút, 20 phút sau tôi đến rút ra.

Cảm thấy không thoải mái, thì kêu tôi.”
“Ừ!”
Lâm Dư Hi đi ra từ phòng che rèm: “Tiểu Ngải, có bệnh nhân ở đây.”
“Bệnh nhân gì mà ghê gớm vậy? Ồ, lại là mấy người mắc bệnh phong lưu lại sợ bị người ta biết đó hả?”
“Này, cô nói gì đó!” Tống Thành Trạch quát lên.

Ánh mắt anh ta đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới một lượt, trông cũng có vẻ xinh đẹp, làm sao mà y như đàn bà đanh đá thế?
“Tôi nói gì hả? Tôi nói đàn ông mấy người không có ai tốt hết! Gặp một người, thì lên một người, là chó đực đó!”
“Ngải Vi!” Lâm Dư Hi tức giận, nói tiếng xin lỗi với Tống Thành Trạch, rồi kéo Ngải Vi ra khỏi phòng khám.
“Tiểu Ngải, cho dù tâm trạng của cậu không tốt, cũng đừng gây sự ở phòng khám của mình.

Bệnh nhân của mình không phải là chỗ để cậu trút giận.”
Ngải Vi vừa đặt mông ngồi xuống bậc thang, liền bô lô ba la kể lể: “Mình với hắn ở bên nhau mới hai tháng, lần này hắn nói đi Anh công tác, kêu mình đi cùng.

Được, mình đi chung với hắn, kết quả hắn lại tán một cô tiếp viên hàng không.

Hắn lại còn thật ghê tởm, buổi chiều vừa quậy người khác xong, buổi tối lại muốn quậy mình.

Hắn tưởng bà đây dễ chơi lắm hả? Mình bỏ chút thuốc ngủ vào trong ly nước của hắn, cởi hết quần áo hắn ra, cho hắn ngủ một giấc ngon lành.

Sau đó cắt nát hết tất cả quần áo của hắn, rồi lấy hết hộ chiếu, bóp tiền, điện thoại của hắn, đi thẳng đến sân bay về đây.”

Lâm Dư Hi nghe đến ngây ra luôn, im lặng mấy giây mới nói: “Hắn bị cậu làm cho nhếch nhác như vậy, cơn tức của cậu cũng coi như đã trút hết rồi chứ.”
Ngải Vi trừng mắt nhíu mày: “Trút giận? Mình hận không thể cắt hắn luôn ấy.”
“Gã đàn ông đó, mình đã nói không ổn từ sớm rồi, cậu nhất định muốn nhào qua đó.”
Ngải Vi ôm đầu gối, cúi gầm đầu: “Sao số mình cứ như vậy hoài cơ chứ? Gặp được đàn ông thì toàn là bắt cá hai tay, đàn ông không bắt cá hai tay sẽ chết hả!”
Lâm Dư Hi ngồi xuống bên cạnh Lâm Dư Hi, Ngải Vi dựa vào vai cô, thở dài một hơi: “Cậu nói xem, khi nào thì không cần phải dựa vào vai cậu nữa? Không có thịt gì hết, cấn quá đi.”
“Chờ đến khi vận may của cậu tốt lên.”
“Haiz, Hi Hi, cậu nói đi, gặp phải một gã đàn ông cặn bã là vận may của mình không tốt, hai gã, là vận may nát quá rồi, ba gã là vận may tệ hết biết luôn, nhưng mấy năm nay những tên mình gặp đều không có ai tốt cả, có phải mình nên đi cúng Quan Âm, Phật Tổ không đây!”
“Quan Âm, Phật Tổ trông nom không nổi chuyện này của cậu đâu.

Lối thoát duy nhất của cậu chính là đi thay não đi.”
Ngải Vi ngước đầu lên trừng cô một cái: “Hứ, cũng đâu thấy não của cậu tốt hơn mình bao nhiêu.

Cùng lắm thì mình bị đàn ông cặn bã lừa mấy tháng thôi, cậu thì bị gạt những 3 năm.”
Lâm Dư Hi cười khổ: “Phải rồi! Biết là trên thế giới này có người khờ hơn cậu, ngu hơn cậu rồi, tâm trạng của cậu có tốt hơn chút nào không?”
Ngải Vi vội kéo tay cô, nũng nịu nhận lỗi: “Hi Hi, mình không có ý này.

Mình lại nói bậy rồi, cậu nể tình mình thất tình, đừng giận mình nha.”
“Nếu giận cậu, thì mình đã bị cậu làm cho tức chết từ sớm rồi.

Cái gã mà cậu gọi là bạn trai ấy, mình có xem trọng không? Mình càng nói No, thì cậu càng nhào tới.

Mình nói Yes thì cậu chê người ta chán! Rỗi hơi!”
“Được rồi, được rồi, mình đảm bảo, từ nay về sau, nếu không lọt vào mắt cậu được, thì tất cả mình đều không cần!” Ngải Vi giơ hai ngón tay lên, thề thốt.
Lâm Dư Hi cười.
Quen biết cô ấy mười năm rồi.

Ngải Vi xinh đẹp, xuất thân tốt, là hoa khôi ở trường đại học.

Hơn nữa tính cách của cô ấy rất huênh hoang, ngày nào cũng nhất định sẽ trang điểm đậm, lái xe sang đến trường, túi xách và quần áo hàng hiệu mỗi ngày đều đổi mới, là kiểu con gái cực kỳ mời gọi ánh mắt của nam sinh, nỗi hận của nữ sinh.

Còn cô, chỉ là một con nhỏ nhàm chán chỉ biết vùi đầu đọc sách.

Ngải Vi ở học viện Thương Mại, Lâm Dư Hi ở học viện Trung Y, hai người hoàn toàn không dính dáng gì với nhau mà kết nối với nhau chỉ vì đau bụng kinh.

Lần đó, Ngải Vi bị đau bụng kinh hành hạ đến nỗi lăn lộn trên mặt đất, coi như là Lâm Dư Hi đã cứu cô ấy khỏi dầu sôi lửa bỏng.
Lâm Dư Hi vốn nghĩ rằng đưa thuốc cho cô ấy, dạy cô ấy cách uống, thì hai người cũng sẽ mỗi người một ngả.

Ai ngờ, chuyện số phận thật là ly kỳ như thế, vào đêm Ngải Vi thất tình, cô lại gặp phải cô ấy.


Ngải Vi tựa vào vai cô, khóc bù lu bù loa, vừa khóc vừa mắng hết nửa buổi tối, cuối cùng còn chê vai của cô không có thịt, cấn quá.

Sau đó lại giơ hai ngón tay lên, thề thốt: sau này, tôi phải có mắt nhìn người hơn.
Có một kiểu con gái, giống Ngải Vi vậy, chính là thiếu mắt nhìn người.

Lần này bị gã đàn ông cặn bã lừa đến ngây ngốc, lần sau vẫn bị dụ dỗ lừa dối như thế.

Đàn ông cặn bã, nghĩa như cách gọi, trừ không có trái tim, thì những thứ khác đều không thiếu gì cả, lời ngon tiếng ngọt, tình tiết lãng mạn, thề non hẹn biển, tóm lại là chiêu nào cũng sẽ làm cho con gái mềm lòng như bông gòn.

Chiêu lợi hại nhất của đàn ông cặn bã là, bất kể trước kia hắn từng có bao nhiêu phụ nữ, hắn vẫn có thể thâm tình, chân thành nhìn vào bạn mà nói bừa: Trong lòng hắn, bạn không giống như người khác, anh ta sẽ vì bạn mà thay đổi tất cả mọi thứ! Kiểu IQ cao, EQ thấp như Ngải Vi, cho dù trước đó trái tim vụn vỡ, sau khi tốt lên rồi, vẫn sẽ bị ánh mắt thâm tình như thế này làm cho tan chảy.

Lần nào cô ấy vẫn luôn mong đợi, phải, lần này sẽ khác! Phải, hắn sẽ vì cô ấy mà thay đổi!
Chỉ là, bọn họ đều đã quên một câu danh ngôn chí lí: Chó vẫn không đổi được thói ăn cứt!
Ngải Vi thiếu mắt nhìn người, nên chút đau đớn này có thể sẽ không lan vào đáy lòng, nên cô ấy dám thua keo này bày keo khác.

Cô, không thiếu mắt nhìn người, nhưng đau một lần thì tổn thương đến tận gốc, cho nên không bò dậy nổi.

Có lúc Lâm Dư Hi cũng không hiểu, rốt cuộc loại nào càng thất bại hơn, hoặc là, càng đau hơn?
------
Lâm Dư Hi hứa với cô ấy tối nay sẽ đi bar với cô ấy uống cho sảng khoái, cuối cùng Ngải Vi cũng chịu về nhà rồi.
Lâm Dư Hi đi về phòng khám, đi vào phòng che rèm rút châm ra cho Chu Tử Chính.
“Xin lỗi, bạn tôi thất tình, nên nói chuyện lung tung.”
“Không sao! Lần sau là khi nào?”
“8 giờ rưỡi sáng ngày mốt.

Đúng rồi, trong thời gian uống thuốc bớt uống rượu.

Có nhu cầu thì có thể tìm bạn gái để kích thích cảm giác một chút.”
Khế cổ của Chu Tử Chính run rẩy lên xuống: “Tôi không có bạn gái!”
Lâm Dư Hi hơi ngạc nhiên, xem ra tin tức trên tạp chí thật sự tin không được: “Vậy thì có thể xem một ít hình ảnh hoặc là video để kích thích một chút, sẽ giúp ích đấy.”
“Tôi không thích xem những thứ này.” Chu Tử Chính nhìn vào mắt cô.

“Cảm thấy, ghê tởm!”
Lâm Dư Hi kinh ngạc trong chớp mắt, hiểu ý “ừ” một tiếng: “Có đang đi khám bác sĩ tâm lý không?” Đàn ông không thích xem mấy cái này, tâm lý thật sự có chút vấn đề.
“Khám qua rất nhiều rồi, không ai giúp được tôi cả.

Cô có ai để giới thiệu không?”
Lâm Dư Hi sửng sốt: “…… Xin lỗi, không có!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui