Chả mấy chốc đã đến thứ sáu, cái ngày thánh quậy của lớp lên ngôi. Với nàng, đó là một ngày đen tối vì chọn từ sáng tới trưa mà vẫn chưa biết lựa bộ nào. Màu đỏ thì rực rỡ quá, nhìn lóa hết cả mắt, màu cam cũng vậy, màu tím thì hơi tôi tối, cứ có cảm giác buồn buồn ý. Cuối cùng, nàng quyết định lấy cho mình chiếc áo màu xanh nhẹ, giống như màu xanh của cây cỏ sau mưa, màu của tuổi trẻ với chiếc quần jeans giản dị. Kệ con bạn chứ, biết nó nói phải mặc thế thôi chứ đến nơi rồi chả nhẽ nó lại đuổi mình về à?
Nàng và Vũ đã tranh thủ mua tặng Mai một con gấu bông trắng to bự vì biết bà Mai là "thánh ngủ", mà đã ngủ thì dù là mùa đông hay mùa hè cũng đều đắp chăn bật quạt. Ban đầu cũng nghĩ thím Mai sẽ cho mình là người ham vật chất nhưng đâu phải. Bạn thân còn hiểu rõ nhau hơn cả người yêu mà, kiểu gì má ấy chả biết tấm lòng của nàng cùng Vũ.
Như dự kiến, nàng sẽ được Vũ đèo đi. Đi với Vũ thì nàng yên tâm hoàn toàn luôn vì thứ nhất, Vũ đi xe 81, lúc nào cũng đội mũ bảo hiểm, đi chầm chậm không lo bị mấy chú công an mời đi uống nước chè. Còn đi với Phong, tuy cậu không lạng lách đánh võng nhưng tốc độ đi của cậu khiến nàng rợn tóc gáy.
Vũ vẫn đứng đợi nàng. Không ngờ là cả Phong cũng đợi nàng nữa. Phong còn đèo cả Hân Như cơ. Nàng vốn không phải là người ích kỷ, nhưng nhìn thấy Phong đèo Hân Như cứ cảm thấy khó chịu sao ý. Vũ đưa nàng nón bảo hiểm mà mãi nàng vẫn không cài được quai. Thấy bộ dạng lóng ngóng mà Vũ phì cười. Khoảng cách cũng khá gần, bạn đưa tay thắt lại quai cho nàng. Nguyệt cười hiền mà Phong nhìn ngứa mắt kinh khủng, khó chịu ra mặt:
-Không nhanh tôi đi trước đây.
-Ok. Đi trước đi. Không phận sự. Miễn đợi.
Cơn tức giận mà được khơi dậy, lại cộng thêm chút mồi lửa càng bùng cháy dữ dội. Phong phóng xe đi. Nói chung là tốc độ cậu ấy đi cũng gọi là cao, nhưng với người khác là cực chậm, có 30km/h thôi ý. Nhưng Hân Như ngồi sau, cứ tận dụng cơ hội bám lấy eo áo Phong, mặt biểu cảm như sợ lắm ấy. Nàng cũng chẳng thấy được vẻ mặt hạnh phúc của Như. Nhìn ở phía nàng chỉ thấy hai người đó thật hợp đôi. Nàng lỡ thốt câu trù :"Thần nào cũng gặp tai nạn cho mà xem". Vũ cười, không nói gì. Cô bé này đáng yêu quá thể đáng, vẻ mặt trù ẻo người ta càng dễ thương nữa.
Thế nào mà nàng vừa trù xong thì ở phía xa xa đã có tiếng xe máy va chạm nhau, rồi tiếng đổ vỡ, tiếng mọi người xung quanh chạy ra xem, gấp gáp kêu cấp cứu. Tình cảnh thật hỗn loạn.
Nàng chạy nhanh ra xem. Thâm tâm nàng vẫn thầm trách mình: "Cậu ta mà chết chắc minhg không sống nổi mất. Sao lời trù lỡ lời mà lại có hiệu nghiệm thế không biết? Rồi mỗi đêm nàng sẽ ngủ sao đây." Nghe nói người xuống dưới âm rồi đêm đêm họ vẫn về "động viên" người mà họ "yêu quý" nhất. Đặc biệt là những người nợ tiền họ. Giống như nàng bây giờ vẫn còn nợ của Phong hai hôm làm ôsin nữa. Có lẽ nào đêm đến nàng cũng sẽ được Phong thăm hỏi chứ!
Nàng chạy nhanh. Đến nơi thì cảnh tượng máu me làm nàng không dám bước tới. Nạn nhân trong vụ tai nạn có hai người, một người chỉ bị thương ngoài da, sứt sát chân tay nhẹ thôi, còn một người đã được người ta đắp chiếu lại không thể nhìn thấy mặt. Nàng rưng rưng nước mắt ân hận. Giá mà...trên đời này không có hai từ "giá mà". Đấu tranh tư tưởng một hồi, nàng quyết định đến chỗ cái chiếu đó. Bỗng đằng sau có một giọng nói quen quen:
- Không định nhận con cún làm người thân luôn đó chứ.
Ố! Giọng nói này nghe quả thực là quen nhá. Chả nhẽ nàng nghe nhầm, hay nàng bị ảo tưởng nhỉ? Chắc mấy hôm nay mải xem phim viễn tưởng Mĩ nên ảo tưởng hơi nhiều rồi. Tuy nhiên, nàng vẫn ngoảnh đầu lại xem tiếng nói vừa rồi là của ai. Giờ thì nàng tin mình bị ảo tưởng thật. Rõ ràng Phong vừa bị tai nạn và đang nằm dưới đường kia mà, sao nàng lại cứ thấy cái bóng mờ mờ của cậu ở phía trước mặt thế nhở? Mọi người xung quanh và cả Vũ nữa cứ nhìn mình cười là sao? Bao nhiêu nghi vấn, nàng đi đến gần Phong hơn, beo cậu một cái rõ đau. Phong khẽ kêu nhẹ:
-Đin hả? Đau chết người.
Nàng xác định là Phong vẫn còn sống, Nguyệt xoa xoa thái dương rồi phán một câu xanh rờn:
-Ô thế là bạn chưa chết hả?
Phong ức chế. Người ta sống sờ sờ ra như thế, được véo người ta một cái rõ đau như thế vẫn còn hỏi một câu không đâu vào với đâu. Chắc đầu óc cô Nguyệt này chứa toàn bã đậu quá. Tuy vậy Phong vẫn nở nụ cười với độ tươi rất chi là cao:
- Cảm ơn bạn. Nhờ phước câu nói của bạn mà giờ tớ mới có thể đứng đây nghe bạn trù đó.
Ơ rõ ràng là nàng trù khi Phong đã đi một đoạn xa rồi mà. Đúng là Cún có khác, tai thính như Cún thật. Nàng đâu biết rằng thực ra Phong đâu có nghe thấy gì trước đó, ý cậu nói là câu nói của nàng vừa xong mà.
Đúng ra nàng phải cảm ơn Phong nhiều vì ít nhất cậu ấy cũng không nhẫn tâm để nàng nhận lầm một chú cún chính là Phong. Vũ nhìn đồng hồ, đã 2 rưỡi chiều, thế là chậm 15' so với thời gian diễn ra buổi liên hoan rồi. Bạn nhắc khéo:
-Cũng đã 2 rưỡi rồi. Chúng ta đi thôi.
Ba người còn lại sực nhớ ra, luống cuống leo lên xe. Luống cuống mà, trèo xe nọ lại xọ xe kia. Sau một thời gian rất ngắn là đúng mười giây, trật tự ngồi trên xe đổi thành Vũ đèo Như, nàng đèo Phong. Phong thì cứ ô ô ơ ơ còn Nguyệt thì ... "ô ơ cái giề, ngồi im coi". Hôm nay Phong mới chứng kiến một Nguyệt khác hoàn toàn nha. Mọi lần ngồi sau xe mà cứ cấu véo ầm ĩ kêu cậu đi chậm thôi còn hôm nay thì khác, xung phong lái xe, còn dám đi nhanh hơn cậu bình thường vẫn đi nữa.
Đây là lần đầu tiên cậu để con gái đèo. Nhiều lần tưởng như cậu sắp bay ra ngoài đến nơi. Nguyệt lái còn non tay lắm, đang đi nhanh mà thấy xe tầm 50m là đã phanh kít lại rồi. Mấy lần đi qua quán cơm là nàng lại hỏi :"Ăn không?". Cậu tưởng Nguyệt hôm nay hào phóng mời cậu ăn cơm cơ. Hóa ra ý nàng là hỏi "Phanh xe có ăn không?". Quái thật đấy! Đi xe nãy giờ bóp phanh ầm ầm thế mà còn hỏi.
Đã đến nhà Mai, ai đang đứng cổng nhà Mai cũng phải sững sờ. Có gì lạ đâu nhỉ! Con gái đèo con trai là bình thường mà. Mấy người cứ làm quá lên.
Đã đến đông đủ mọi người, bữa liên hoan bắt đầu. Bạn Hùng thay mặt lớp trưởng cầm micro bằng giấy lên:
-Alo alo. 1 2 3 4. Tôi nói các đồng chí nghe gió không?
Cả lớp đồng thanh:
- Không nghe thấy gì đâu?
Bạn Duy còn thêm:
-Ô ô. Tao nghe tiếng sói hú ở đâu đây ý nhở.
Hùng nghiêm mặt:
-Không nghe thấy sao chúng mày biết mà trả lời. Tào lao không à. Thôi tao vào việc chính. Được sự ủy quyền của bạn Duy, lớp trưởng, cùng sự cho phép của bố mẹ bạn Mai, hôm nay, tôi với tư cách là bà mối, à nhầm ông mối, xin phép được đưa cô dâu Trần Hoàng Kiều Linh Lung Linh Ánh Nắng Hồng Ban Mai về với nhà chồng. Xin mời đại diện họ nhà trai lên có đôi lời phát biểu.
Ngày khi vừa nói xong, bạn Hùng đã bị cô dê chú rẩu cho nguyên một đĩa bánh kem chát đầy mặt. Trước khi đi rửa mặt bạn Hùng còn kỉ niệm một câu thế này:
- Chưa cưới mà đã hung hăng thế này thì tao thề nếu hai đứa mày sau này có lấy nhau thật thì kiểu gì suốt ngày oánh nhau luôn.
Duy và Mai bất ngờ cùng lên tiếng:
- Tao không thèm lấy nó nhá.
Hùng nói thêm câu nữa:
-Gớm. Có muốn cúng không được chứ ở đấy mà thèm với không thèm à.
Nói rồi Hùng đi ra rửa mặt. Năm phút sau bạn quay lại, không khí sôi nổi hẳn:
-E hèm. Ta đã quay trở lại và lợi hại hơn xưa. Và lần này ta vào vấn đề chính. À như thế nào nhỉ? À tình hình rất chi là tình hình. Hôm nay là ngày của các bạn nam cúng như các bạn nứ, nói thẳng ra là của cả lớp. Lớp ta tổ chức một bứa liên hoan nho nhỏ. Ngày thường chúng ta học nhiều rồi, hôm nay phải quẩy hết mình lên. Đầu tiên xin mời tiết mục góp vui "Giấc mơ tiền thân" của "ca xí" Miu Linh. Cả lớp vố tay.
Lớp vỗ tay nhiệt tình từ đầu tới cuối bài hát. Đúng là trước đây lớp có không thích Linh thật, nhưng phải công nhận là bạn ấy hát hay và truyền cảm. Với lại cùng là bạn học ba năm cấp ba với nhau, phải biết cảm thông và đoàn kết với nhau chứ. Cô Nhung chủ nhiệm bảo, những người học kém với nghịch chưa chắc đã không có tương lai đâu, có khi họ còn là sếp của con mình đấy.
Tiếng vỗ tay kéo dài đến tận khi bài hát kết thúc. Bạn Hùng tiếp tục dẫn chương trình:
- Vâng. Xin cảm ơn tiết mục vô cùng tuyệt vời của bạn Miu Linh. Và sau đây chúng tôi xin chuyển sang phần hai của chương trình: phần thi cặp đôi hoàn cảnh. Qua cuộc chơi này chúng ta tìm những cặp đẹp đôi. Cuộc chơi với tinh thần vui là chính, nhưng nếu mai sau có cặp nào thành đôi thật thì nhớ quay lại tìm tớ, và... nhớ trả tớ 100k tiền mai mối nhé. Luật chơi như sau: mỗi bạn nữ lên chỗ tớ, bốc một lá phiếu trong hộp phiếu này. Trong lá phiếu này sẽ có tên một bạn trai. Sau đó sang chỗ bạn Duy bốc một lá phiếu ghi yêu cầu bạn phải làm với bạn nam kia. Ngay tại đây có tất cả hai mươi mốt bạn nam và mười chín bạn bạn nữ. Vậy là sẽ thừa ra một cặp có hai người con trai nhá. Are you ready?
Cả lớp đồng thanh: Ok!
Đầu tiên là cô dâu Mai. Mai bốc trúng Duy. Cả lớp vỗ tay ầm ầm. Yêu cầu Mai bốc phải là: "Tay bạn nam đặt qua vai bạn nữ, tay bạn nữ đưa đầu bạn nam lại gần 11cm. Hai người nhắm mắt lại, tưởng tượng cảnh sắp hun nhau để cả lớp chụp ảnh đưa lên fb. Sau đó muốn làm gì nữa thì làm".
Biết trốn sao được khi những yêu cầu này toàn là Mai với Duy nghĩ ra, như này là còn nhẹ nhàng chán. Tiếp theo đến Nhi lên bốc. Nhi cũng không ngờ mình lại bốc trúng vào Khôi. Khôi nghe mọi người gọi tên mình mà vẫn không phản ứng gì. Khôi ít tham gia những hoạt động thế này. Cậu cơ bản chỉ cắm đầu vào học, cậu cố học như muốn quên đi một điều gì đó không tốt đẹp trong quá khứ. Mặt bạn lúc nào cũng buồn buồn sao ý, chả thấy bạn mở miệng ra nói mấy khi.
Duy phải lên tiếng:
-Khôi. Tớ biết bạn không thích những hoạt động như thế này. Nhưng hôm nay là ngày vui mà, bạn vì lớp một chút nhé.
Khôi miễn cưỡng bước lên. Quả thực lúc bốc vào Khôi khiến Nhi vui lắm, sao nhìn bộ dạng của Khôi mà Nhi não lòng thế không biết. Bao nhiêu vui vẻ chợt tan biến.
Yêu cầu trong là phiếu của Nhi là: "Bạn nam sẽ cõng bạn nữ trên lưng. Bạn Lành- thánh Photoshop của lớp sẽ tạo khung hình hai người đang đi trên thảm cỏ xanh mướt rồi up lên fb."
Đây không phải lần đầu tiên Nhi được con trai cõng. Nhiều năm trước cô cũng đã từng được một người con trai cõng. Chẳng biết người ta còn nhớ không chứ Nhi nhớ rất rõ, thậm chí trước khi đi ngủ mỗi đêm đều nhớ về người ấy. Cần ấy năm đủ làm thay đổi cả một con người. Người ấy lúc đó vui vẻ, hòa đồng, không như bây giờ.
Khôi không nói gì, cúi người xuống. Nhi nhẹ nhàng trèo lên lưng Khôi. Cảm giác ở trên lưng Khôi thật ấm áp khó tả. Xuống dưới đất rồi mà Nhi cứ cảm thấy ngư vừa vụt mất một điều gì đó. Nàng ngẩn ngơ một hồi. Bỗng Khôi nói nhỏ vào tai Nhi:
- Bạn gầy quá. Cõng chả lo mệt gì cả. Ngày dầy bạn nên ăn nhiều một chút.
Nghe được mấy lời này, trái tim Nhi như lỡ đi vài nhịp. Thế có được coi là Khôi đang quan tâm Nhi không?
Tiếp theo là vô số những yêu cầu vô cùng quái dị khác. Ví dụ như: khoác vai nhau, cười hở hết lợi; một người ngậm đuôi thìa canh, phải làm sao cho sữa chua đổ đúng miệng người kia; khiêu vũ(dù không biết nhảy cũng phải nhảy). Riêng phần này đôi nào bốc phải là dẫm vào chân nhau tùm lum cả.
Còn đúng sáu người cuối cùng bao gồm: Nguyệt, Phong, Vũ, Hân, Hùng, Lành. Vậy là hai đứa con trai nào tốt số sẽ làm bạn đời của nhau đây?
Hân Như lên bốc phiếu, tiếng hò reo nhiệt liệt. Khoảnh khắc Như cầm tờ phiếu lên, sao Nguyệt lại mong tờ giấy đó ghi tên Phong quá. Hân Như càng chần chừ bao nhiêu thì nàng càng sốt ruột bấy nhiêu. Và may quá, cuối cùng lá phiếu ấy ghi tên...Vũ. Sao nàng lại thấy buồn thế nhỉ? Nhìn người ta vòng tay qua nhau rồi cùng uống côca, nàng cũng muốn. Giờ thì vui rồi, còn mỗi ba người con trai, cầu mong không phải là Phong nữa không nàng đau tim mất. Nhìn tờ phiếu trên tay, sao nàng muốn bùng cháy thế không biết? Đúng là ghét của nào trời trao của ấy. Vậy thôi từ ngày dầy nàng phải đối xử tốt với cậu ta, may ra số nó mới hên lên được.
Dù sao đen cũng đen rồi, giờ chỉ mong sao cho cái phiếu ghi nhiệm vụ nó không quá đáng quá là được.
Ôi trời! Nàng không biết cái gì đang diễn ra nữa. "Người con trai quỳ gối xuống đất trước cô gái, tỏ tình bằng ba thứ tiếng: Việt-Anh-Trung. Cô gái e thẹn nhận lấy nhẫn cầu hôn, nói "Em cũng yêu anh" bằng ba thứ tiếng." Con Mai với Duy ác thật, xong vụ này là biết tay nàng.
Nhưng khi Phong quỳ xuống thì nàng lại thấy vui vui sao á. Cầm trên tay chiếc nhẫn giả đã được chuẩn bị sẵn, Phong nói không vấp một chút nào:
- Hey girl! Đã từ rất rất lâu rồi anh luôn có một điều muốn nói với em. Anh yêu em. Wo ai ni! I love u so much! Làm người yêu anh nhé!
Ui trụi ui sao mà nó sến thế nhỉ! Lớp hò reo ầm ĩ. Nàng cũng cố trấn an mình: "Chỉ là trò chơi thôi mà". Mãi nàng mới thốt ra được:
-Hey boy! Em cũng yêu anh nhiều lắm! I love u so much too! Wo ai ni!
Lại một tràng pháo tay giòn giã vang lên và hô hào:
-Trao đê! Trao đê.
Mặt nàng ửng đỏ. Phong đứng dậy, nhẹ nhàng nâng niu tay nàng rồi đeo nhẫn vào ngón áp út.
- Chúng ta sẽ mãi mãi bên cạnh nhau, mãi mãi hạnh phúc dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
Đôi mắt Phong nhìn nàng đắm đuối khiến nàng liên tưởng tới vẻ mặt con cún chờ chủ cho ăn. Đạo diễn đâu! Cắt ! Cắt ngay cảnh này! Sến quá đi thôi. Nàng cười tủm rồi quay sang ông "đạo diễn Hùng":
-Tớ nhớ là câu nói này không có trong kịch bản mờ.
Hùng giải thích:
- Đúng là không có trong kịch bản nhưng thêm thêm chi tiết cũng đâu có sao. Đằng nào cũng vẫn còn phải ra năm đội xuất sắc nhất bước vào vòng hai mà. Và sau đây là cặp của tôi và Lành.
Nói xong bạn tỏ vẻ mặt đau khổ nhìn không thể nhịn được cười. Bạn Lành mở tấm phiếu ghi yêu cầu: "Hai người đồng thời cùng ăn một que kem bông. Nhớ là đồng thời đấy".
Lành nhìn Hùng, Hùng lại nhìn Lành. Hùng tặc lưỡi:
-Thôi thì âu cũng là cái số phận. Mày dìm ảnh người ta suốt rồi thì hôm nay người ta dìm lại cho.
Lành cũng chẳng vừa:
-Mày thì khác? Thích đi cười mấy cặp trước cho nhiều vào. Trên đời này có quả báo đấy mày ạ. Cứ liệu hồn mà sống.
Lớp hô:
-Ăn đê. Còn chần chừ gì nữa?
Hai đứa đồng thanh:
-Để bố mày thở cái đã.
Thêm 10s giữ bình tĩnh, ngắm nghía que kem, hai người cùng chúi đầu vào ăn cho nhanh hết. Mỗi lần môi hai đứa chạm nhau, cả lớp lại reo ầm lên:
-Chúng nó hôn nhau kìa chúng mày ơi. Chụp vài kiểu làm kỉ niệm, thỉnh thoảng lại đem ra dìm cho nó chìm, xem từ lần sau nó có dám dọa dìm bọn mình nữa không.
Máy ảnh nháy liên tục, Lành muốn nói lắm, nhưng răng ê buốt, hễ mở miệng ra là lại đau tê tái. Hôm nay Lành mới thấm câu "gieo nhân nào gặp quả nấy".
Đã xong một phần, lớp phải chọn ra năm đội ưu tú nhất. Đứng đầu là cặp Lành-Hùng với 38/40 phiếu(hai bạn ấy không dám giơ tay). Bốn đội còn lại lần lượt là: Duy-Mai, Linh-Quân, Khôi-Nhi, Dương-Phong đồng 37 phiếu.
Phần hai bắt đầu. Ở phần này sẽ chọn ra một đội ưu tú nhất sẽ có phần quà vô cùng bất ngờ. Phần thi có tên là nén bóng về đích. Quả bóng được đặt giữa hai người, hai người đều bị buộc chân lại với nhau; thí sinh phải khéo léo di chuyển đưa quả bóng về tới rổ sao cho bóng không bị rơi ra ngoài và không bị ngã. Đội nào về sớm nhất sẽ là đội giành giải nhất.
Sau khi cả lớp hô "Bắt đầu" ba đội trừ đội của Khôi Nhi, Dương Phong thì nhanh chóng di chuyển. Nhưng các bạn đã tính sai một bước. Càng đi nhanh, chân va vào nhau nhiều hơn rất dễ gây ngã. Đấy! Vừa đi ba đội kia đã ngã lăn quay xuống rồi. Đau lòng nhất là đội bạn Lành. Sở hữu thân hình hơi quá khổ, ngay khi bị ngã, bạn lại nằm đè lên Hùng. Nhìn mặt Hùng biểu cảm rõ rệt. Hùng trêu Lành:
- Đáng ra mày không nên tên là Lành mà phải tên Hắc mới đúng. Ai chơi cùng mày cũng đen như chấy cồ ý. Mà mày tên Sửu đúng hơn. Người mày nặng hơn trâu ý.
- Đã thua còn nói nhiều.
Chỉ còn lại hai đội là KN và DP. Hai đội cân tài cũng cân cả sức, mãi đến khi bạn Nhi có vẻ mệt thì Khôi xin dừng cuộc chơi. Bạn Khôi cởi dây rồi chạy đi lấy cho Nhi cốc nước mát. Hành động đó làm trái tim Nhi như ấm thêm mấy phần.
Đội của Nguyệt với Phong nghiễm nhiên trở thành quán quân. Bạn Hùng đứng giữa, cầm tay hai bạn giơ lên:
- Vâng. Chúng ta đã tìm được cắp bồ chiến thắng trong ngày hôm nay. Mời hai bạn nhận phần thưởng từ tập thể Thông tấn xã con vịt cồ. Phần thưởng tuy không to lắm nhưng đó là tấm lòng toàn thể đồng bào a1k6.
Nàng và Phong khá bất ngờ về phần thưởng. Đó là áo đôi, đằng trước ghi dòng chữ: "Chúng ta không thuộc về nhau", đằng sau là dòng chữ:
"Chúc hai bạn hạnh phích.
Thân!
Đã kí tên và đóng dấu
Lớp trưởng."
Đùa chứ đằng trước trái ngược hẳn một trời một vực với đằng sau. Ai nghĩ ra trò này mà ngây ngốc thế không biết. Lại là lớp trưởng đây mà.
Bạn Hùng nói thêm:
-Và sau khi nhận được phần quà từ nhà tài trợ "Đô nan đắc" xin mời hai bạn vô thay luôn áo rồi ra chụp ảnh lấy tấm ảnh. Tối nay đồng loạt cả lớp sẽ thay ảnh bìa là cặp đôi đẹp nhất năm cho cộng đồng mạng nó gato.
Nàng phản đối:
-Hơi lắm trò rồi đó. Nếu không làm thì có làm sao không?
-Ừ thì cũng không sao. Chỉ là không muốn uống rượu mừng thì uống rượu phạt vậy. Nếu không mặc thì hai người phải uống năm chai bia. Chọn đê.
Quân tử thì nàng sẽ chọn... mặc áo đôi. Vừa bước ra khỏi phòng thay đồ là cả lũ đã kéo Phong và nàng lại gần nhau, chụp lia lịa.
Chụp xong rồi là đến phần cắt bánh. Cặp đôi đoạt giải nhất sẽ có nhiệm vụ cắt bánh. Mà đâu phải bình thường đâu. Lớp còn bắt hai người cùng bê bánh, cùng thổi nến, cùng cầm một con dao để cắt bánh. Đùa chứ chắc chúng nó thấy nàng hiền nên ra sức bắt nạt đây mà. Mà sao Phong hôm nay im lặng thế, bị lớp hành thế mà không kêu ca gì.
Ăn bánh cũng đâu có được yên lành. Miếng bánh vừa đưa đến ngang miệng là từ đâu một bạn "vô tình" đi ngang qua, miếng bánh an tọa trên những khuôn mặt xinh xắn. Người này trêu người kia. Người kia không phục lại đi trêu người khác nữa. Cả lớp cứ thế đuổi nhau chạy tán loạn. Khổ nhất là các bạn nữ, bị các bạn nam bôi đầy lên tóc, tối về lại gội đầu tới ba, bốn lần mới sạch bánh kem.
Cuối cùng là tặng quà sinh nhật cho Mai. Những món quà chất đầy ắp nhà. Bạn Mai xúc động:
-Tớ không cần quà cáp gì đâu. Năm sau nếu tớ còn tổ chức thì các bạn cứ ... phong bì đưa tớ cũng được rồi.
Cuộc vui nào rồi cũng có lúc tàn. Lớp nàng đã quán triệt tuyệt đối không sử dụng rượu, bia nên không ai lo vấn đề an toàn khi tham gia giao thông cả. Lớp ở lại dọn dẹp sạch sẽ rồi mới ra về. Thế là cũng hết một ngày vui chơi rồi.
Về đến nhà, Nguyệt lên tủ lấy một món quà nàng đã mua tặng bố nhân ngày của Cha. Nàng nhờ anh Bin đưa cho bố. Trên là tấm thiệp nhỏ xinh:
"Bố. Có một điều con muốn nói với bố. Con yêu bố nhiều lắm. Cảm ơn bố vì tất cả những gì bố đã làm cho con. Nhân ngày này con chúc bố ngày càng thành công trong công việc , bố ít nói về vấn đề chống lầy hơn để con gái mãi ở cùng bố mẹ.
Kí tên
Con gái cưng của bố".
Vài phút sau máy nàng nhận được tin nhắn. Là bố:
"Bố cảm ơn con gái nhiều lắm. Nhưng cái vấn đề chống lầy ấy à, con gái lớn rồi thì phải bán cho nhà ngươi ta thôi. Bố mẹ nói vậy ý không phải là mong mi lên xe hoa sớm đâu. Ý bố là con cứ học hết mấy năm đại học, sau này kiếm được việc làm ổn định rồi hẵng tính. Muộn rồi. Con ngủ ngon."
"Vâng. Con chúc bố mẹ ngủ ngon".
Thổ lộ được những lời từ đáy lòng mà bấy lâu nàng không dám nói với bố mẹ, lòng nàng như nhẹ nhõm hơn nhiều. Chính vì thế giấc ngủ của nàng càng ngon và sâu hơn.
P/s: chap này T bị mắc một lỗi vô cùng lớn, đó là ngày 9/9 dương lịch mới là ngày của Cha. T xin lỗi mọi người nhé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...