Em Buông Tay Rồi. Anh Đi Đi
Hậu quả từ sau thể dục ấy là chả có vị anh hùng hảo hán nào dám trốn bày mưu tính kế trốn tiết thể dục nữa. Một tuần mỗi lớp có 2 tiết thể dục và 1 tiết quốc phòng. Và hôm nay là tiết thể dục cuối cùng ... trong tuần.
Hôm nay lớp nàng học về ném bóng rổ. Cô giáo dành ra 15' để hướng dẫn kĩ thuật ném bóng. Số rủi thế nào lại gọi đúng nàng lên làm mẫu cho các bạn mà khổ nỗi nàng có biết kĩ thuật gì gì đó cô giáo nói. Cũng tại cái tên "bà già Phong" đểu cáng, cậy mình cao hơn nàng hẳn một cái đầu, cứ đứng đằng sau chọc vào nỗi đau của nàng. Thành ra lúc cô giáo hướng dẫn cứ mải chí choé với cậu ta nên có được chữ nào vào đầu đâu. Nàng lúng túng:
- Thưa cô... Em...
- Không phải sợ. Cô có ăn thịt em đâu mà. Lên đây cô chỉ lại cho.
Ôi thần linh ơi lúc đó nàng cảm giác như trái tim mình sắp tan chảy đến nơi rồi. Nếu không phải cô là con gái thì...nàng thích cô từ lâu rồi ấy chứ.
Nhưng khổ nỗi dù cô có chỉ bảo nhiệt tình thế nào, khi đối diện với cái cột ném bóng cao ngất trời, nàng thật sự cảm thấy choáng. Một cô gái ba mét bẻ đôi phải "chống trọi" với một cái cột ba mét, ném còn phải trúng vào rổ nữa chứ. Áp lực khiến nàng gần như muốn khóc ra...mồ hôi. Cô giáo vẫn nhiệt tình an ủi:
- Em đừng sợ. Lần đầu mà, không vào cô cũng đâu có ăn thịt em.
"Vâng em biết cô ơi. Nhưng nhát gan là tính cách của em rồi cô ạ"- Nàng nghĩ thầm.
Trong tình thế túng quẫn quá, một giong nói hét lên:
- Nguyệt Dương. Rắn dưới chân bạn kìa.
Nàng sợ quá ném bừa quả bóng lên, quay lại hỏi:
- Đâu đâu rắn đâu?
Phong thản nhiên đáp lại:
- Tôi chưa nói xong mà. Làm gì có con nào đâu.
Nguyệt giận tím mặt mày, ngoảnh mặt đi không thèm nói chuyện với cậu ta nữa, lại nhận được tiếng trầm trồ của hai con bạn:
-Oa!!! Phải bà ném thật không đó? Trúng rổ không lệch đi một cen-ti-mét nào luôn kìa.
Nàng ngạc nhiên:
- Tui ném vào thật à? Đừng có đùa với tui đó nha.
Cô giáo cũng khen:
- Em giỏi lắm.
Một vài bạn khác hùa vào:
- Nguyệt Dương. Bạn siêu thật đó nhá.
Nàng gãi đầu, "mình đã làm được thật ư?", nghĩ ra vừa rồi Phong đã giúp nàng thì bắt đầu thấy áy náy. Nàng hạ quyết tâm để đi nói lời xin lỗi thì lại thấy cậu đang nói chuyện với một bạn nữ. Mà tiết này chỉ có mỗi lớp nàng và lớp a2 có thể dục nên nàng đoán chắc là bạn nữ này học a2 và là bạn nữ hôm trước. Nhưng cũng như lần trước là lưng Phong chắn mất rồi nên nàng chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt, chỉ thấy vài sợi tóc phất phơ bay trong gió nên nàng mới đoán là nữ. Nguyệt thấy Phong bận, cũng không muốn làm phiền nên lại nhặt bóng ném.
Một khi đã làm thành công được việc đối với mình cực kì khó rồi thì cứ muốn theo nó đến cùng. Vào được quả đầu tiên rồi thì cứ muốn chơi tiếp thôi. Nhưng khổ nỗi là lần đầu do may mắn hay sao ý nên mấy lần này nàng cứ lay hoay mãi mà bóng vẫn không vào, vả lại cứ mỗi lần ném là một lần mỏi phải đi nhặt. Nàng mỏi tới dã rời. Và dần dần cảm xúc chán nản dần len lỏi. Bên kia bạn Mai đang được bạn lớp trưởng hướng dẫn, nàng nhìn mà ganh tị quá trời. Phong thì bây giờ đã ra chơi bóng. Đường dẫn bóng của cậu ấy có thể nói là chuyên nghiệp đến hoàn hảo, ném bóng thì chuẩn đến từng nanômét. Mọi người tạo thành vòng xung quanh Phong xem cậu ta chơi.Nàng bĩu môi: "Xì. Bổn cô nương đây cũng làm được mà" nhưng quanh đi quẩn lại vẫn ném trượt hoài.
Và lần này cũng như mọi lần, nàng lại phải đi nhặt bóng. Đột nhiên cộc phải một cái đầu rõ cứng, mặt nàng như sắp mếu nhỉn người đối diện định hỏi tội. Nhưng lời nói chưa kịp nói ra đến miệng thì lại phải nuốt vào trong, cố đầy lên não lục lại kí ức xem con người này mình đã gặp ở đâu rồi. Một giọng nói êm dịu truyền đến cằt ngang dòng suy nghĩ của nàng:
- Tớ xin lỗi nhé.
- À không có gì đâu? Mà bạn ơi, chúng ta gặp nhau ở đâu rồi phải không?
Bạn nam đó nhanh chóng gật đầu:
- Ừm. Là ở phòng y tế.
Nàng "à" lên một tiếng:
- Tớ nhớ ra rồi. Bạn tên gì vậy? Bạn học a2 à?
- Ừm. Tớ tên Vũ.
Nàng ngạc nhiên:
- Tên bạn đẹp quá. Con trai học lớp văn, bạn siêu thật đó nha. Nhưng mà bên đấy âm thịnh dương suy, hay bạn xin chuyển sang bên lớp tớ cho vui.
- Hihi. Tớ làm gì đủ trình độ học a1. Bạn cứ nói quá.
Thấy nàng cứ loay hoay với quả bóng, bạn hỏi:
- Có cần tớ giúp không?
Nàng gật đầu. Bạn Vũ chỉ bảo tận tình lắm luôn á.
- Bạn phải cầm bóng như thế này này. Mắt nhắm chuẩn vào cái rổ kia. Đó, bạn thấy không? Nhìn thì tưởng là khó nhưng dễ lắm đó.
Nàng chăm chú lắng nghe. Động tác của Vũ cũng thành thạo không kém Phong, tuy không chuẩn xác bằng Phong nhưng cậu ấy đưa bóng lên nhìn rất đẹp mắt làm nàng như cuốn hút trong đó. Bỗng bạn Vũ hỏi:
- Bạn hiểu chưa vậy?
- À... Tớ hiểu rồi.
- Vậy thì chúng ta tập thôi. Nào. Bạn đưa tay lên thế này... Rồi... Sau đó bạn dùng hết sức bật lên. Rồi đúng rồi... Bạn làm được rồi đó.
Nàng mải làm theo hướng dẫn của Vũ, không hề biết xung quanh mình đã thu hút rất nhiều "khách quan miễn phí". Lại có ai đó mặt mày đen xì, nhăn nhò như khỉ ngậm ớt, nhìn nàng chằm chằm, cứ như nàng nợ cậu ta mấy triệu không bằng. Người đâu mà vô duyên ghê.
Bạn bước ra từ trong đoàn người, nói nhỏ đủ 2 người nghe:
- Cô dám phản quốc. Trong lớp không nhờ lại đi nhờ người ngoài.
- Nói như vậy cậu cũng vừa phản quốc còn gì. Mà bạn Vũ cũng đâu phải người ngoài. Cậu ấy học a2 mà.
- Tóm lại tại sao không nhờ tôi giúp mà phải nhờ lớp khác.
- Tôi đâu có nhờ vả gì. Là bạn ấy có lòng tốt giúp tôi đó chứ. Ai như bạn. Kể cả tôi có nhờ thì chắc gì bạn đã giúp.
Hai người cứ to nhỏ với nhau, mấy bạn đứng ngoài lại cứ tưởng là bọn họ xích mích gì nhau cơ, mà cũng đúng là đang xích mích mà. Nghĩ thế mấy đứa chạy lại can:
- Hai đứa bây đừng đánh nhau sứt đầu mẻ trán đấy nhá.
Cả hai đồng thanh:
- Ai thèm giận anh/cô ta.
Nói xong câu nói cũng vừa lúc đánh trống hết giờ, mỗi người đi một hướng về lớp. Nửa ngày hai người cũng chẳng thèm nhìn mặt nhau lấy một cái. Nguyệt nghĩ thầm: " Đừng tưởng mỗi mình cậu biết giận thui nha. Tôi cũng biết đó. Cứ chờ xem ai là người phải xin lỗi trước".
Chẳng có gì làm, nàng lại khoa tay múa chân, viết vẽ lằng nhằng:
Vô duyên+Vô lí= Vô (duyên+lí).
Ai đó giật lấy tờ giấy, viết:
Vô duyên=Vô cùng duyên dáng.
Vô lí= Vô cùng lí tưởng.
→ Vô duyên + Vô lí = Vô cùng (duyên dáng+lí tưởng).
Bạn Nguyệt giật lại tờ giấy:
- Đồ hâm. Đồ thần kinh.
- Sao bạn cứ thích chửi người thế?
- Kệ tui. Không liên quan. Giờ cho bạn 4 phương án: cút, phắn, xéo và im lặng. Chọn đê.
Phong im lặng, đồng nghĩa với việc cậu ta đã chọn phương án 4. Tình trạng cứ thế đến tận lúc ra về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...