Em Buông Tay Rồi. Anh Đi Đi
" Em mơ ngày xưa đôi ta,
Có ngôi nhà cao tầm hai mét rưỡi.
Thế rồi chợt tỉnh dậy, thì hóa ra chuồng trâu
Với con bò đang nằm bên ngáy to..." .
Đang uống nước Phong nghe bài này mà tí sặc. Người đâu lại có ước mơ gì mà "cao đẹp" vậy trời!!!. Nguyệt mà hát tiếp bài này mà Phong cả ngày nay về không dám ăn cơm vì chỉ nghĩ đến hình ảnh trong bài hát là đã hết muốn ăn rồi. Trong khi đó, Nguyệt vẫn nhởn nhơ hát. Tâm trạng hôm nay của nàng cực tốt, vì hôm nay chính là ngày cuối cùng trong chuỗi "bảy ngày đen tối" mà.
- Này. Cô có biết bẩn là gì không vậy? Ai lại đi hát bài này bao giờ?
Phong không biết, càng làm người khác bực mình thì nàng càng khoái chí. Cơ bản nàng thuộc dạng người "thích cười trên nỗi đau của một số người", vì cơ bản, đâu ai có thể cười trên nỗi đau của chính mình . Không màng tới lời Phong, nàng vẫn nhởn nhơ hát tiếp:
- Em không quên ngày xưa đôi ta,
Vẫn hay ngồi bên chuồng trâu chém gió.
Chém gió bay lung tung, làm....
Chưa kịp hát lời tiếp theo thì nàng đã bị Phong bịt miệng lại. Nàng gạt ra, cáu:
- Này. Có biết người ta đang hát không hả? Tui sẽ kiện bạn vì tội dám làm gián đoạn cảm xúc đang dâng trào.
- Có bộ luật nào nghiêm cấm việc này đâu. Bạn nên lo cho thân mình thì hơn, vì tôi sẽ kiện bạn vì tội làm ô nhiễm tiếng ồn nơi công cộng.
Nàng cứng họng, đành chữa ngượng:
- Tui còn chưa hát xong mà sao bạn biết là cái tôi hát tiếp theo sẽ bẩn. Nghe bổn cô nương hát tiếp đây nè...
" Em không quên ngày xưa đôi ta,
Vẫn hay ngồi bên chuồng trâu chém gió.
Chém gió bay lung tung, làm tóc anh dựng lên.
Một hai giây sau, tóc anh xù hết lên....
Em buông đôi tay để cố vuốt ve
Mái tóc anh ngược trở lại
Mà nào ngờ chạm vào làn khói sương tan
tan biến bay mất nơi đâu.
Chợt giật mình choàng tỉnh cơn mơ, anh thức trong nỗi u buồn thờ ơ.
Cố nghĩ mãi lý do để anh có thể tiếp tục giữ những yêu thương này.
Giờ anh đã là vợ người ta
Hoàng hôn xua tan bóng em
Giờ anh đã là vợ người ta
Màn đêm chia hai giấc mơ".
Hát đến đây, nàng nghe thấy tiếng vỗ tay:
- Chà! Cô cũng biết cách ghép lời ghê nhỉ!
Nàng tự đắc:
- Chuyện. Cô nương đây ...
Chưa nói hết câu đã bị Phong chặn lời:
- Mà hình như bài này nghe quen quen ý. Không nhầm ở trong video "mashup 30 bài hát" thì phải nhỉ?
Nàng nghe mà lộn hết cả ruột, sao cái gì cậu ta cũng biết hết thế nhỉ. Đúng là khắc tinh, mà không đúng, phải là "bạch cốt tinh" ý.
- Nè Phong, người ta lâu lâu mới được cảm thụ âm nhạc mà sao cậu lỡ cắt ngang dòng thế. Thôi nào bạn Nguyệt Dương hát nữa đi, bạn hát hay lắm đó. Xong cả lớp ta cùng hát luôn.
Bạn lớp trưởng lên tiếng làm nàng há hốc miệng: " Lớp trưởng vừa khen mình hát hay. Mình hát hay thật à?". Nàng vẫn ngơ ngẩn thì Phong lên tiếng:
- Tâm hồn bạn bay cao tận 9 tầng mây rồi đó. Thôi xuống ngay đi kẻo lại ngã đau.
Nàng mặc kệ lời cậu ta nói, chả mấy khi được khen nên cứ phải hát cho hết mình. Cả lớp cùng hoà vào chung một không khí tưng bừng ca hát như lễ hội.
Hát xong, Nhi và Mai quay xuống nói với nàng :
- Tui thấy mê bài mashup này kinh luôn ý.
Nguyệt châm chọc:
- Chả biết là mê bài hát hay mê cái gì nữa mà tôi cứ thấy hai bà xem video đó là mắt cứ dán vào hai người hát thôi ý.
- Bà thì không chắc?
- Tất nhiên là không rồi? Tôi làm sao mê trai như hai bà. Mà tôi nói thật nhé. Người ta không thích người yêu mình đi đâu cũng mê trai đẹp đâu. Không tin tôi hỏi cho bà xem này.
Nói rồi nàng quay sang, cuộn tròn tờ giấy giả vờ làm micrô, hỏi bạn Phong:
- Xin lỗi. Chúng tôi đến từ báo ABC ABC. Hôm nay chúng tôi có một câu hỏi duy nhất muốn hỏi bạn, bạn sẵn sàng trả lời chứ?
- Được. Bạn hỏi đi.
- Vâng. Câu hỏi của chúng tôi là: "Bạn có thích người yêu mình mê trai đẹp không?"
- Vâng. Với câu hỏi này, câu trả lời của tôi là ... TUYỆT ĐỐI KHÔNG.
- Có vẻ bạn chắc chắn quá nhỉ! - nàng quay sang Khôi bàn bên- Còn ý kiến của bạn thế nào?
Khôi vốn đang học bài, thấy nàng làm phiền thì cũng hơi khó chịu trả lời:
- Cái này tôi không quan tâm. Yêu được thì xác định ngay từ đầu. Chứ thích một người rồi mà trong lòng vẫn vương vấn hoa thơm bên ngoài thì chắc chắn cũng không có ích lợi gì khi ở bên nhau.
Nàng cảm nhận thấy mặt Nhi đang vui tươi tự nhiên xụ xuống. Nàng nghi ngờ:"Chắc chắn là có vấn đề gì giữa hai người rồi.".
- Vâng. Một câu trả lời rất sâu xa. Cảm ơn bạn.- nàng quay xuống lớp trưởng- Còn bạn thì sao lớp trưởng:
Lớp trưởng gãi đầu:
- Hì hì. Người yêu tớ mê trai cũng không sao? Chỉ cần trong lòng cô ấy, tớ có chỗ đứng cao hơn những soái ca kia là tớ hạnh phúc lắm rồi. Dù thế nào tớ cũng hứa sẽ chăm sóc cô ấy, tin tưởng cô ấy tuyệt đối.
Đúng là lớp trưởng, nói hay làm nàng cảm động suýt khóc, gần như cả lớp vỗ tay tán thưởng:
- Ý kiến của bạn hay quá. Tôi ước mình sau này có được người yêu tốt như cậu.
Nhưng nàng lại nhận ra, lớp trưởng chăm chú nhìn biểu hiện của Mai, còn Mai thì mặt cứ đỏ lịm như trái cà chua ý. Hazz. Hai người này lại có mật tình rồi. Khổ nỗi lớp trưởng, nàng, Mai lại ngồi thẳng theo một hàng dọc. Duy rõ ràng đang nhìn Mai nhưng do ở những nơi khác nhau thì điều kiện địa lý khác nhau, nhưng theo tầm nhìn của họ thì đều tưởng rằng Duy đang nhìn nàng. Đúng là trâu bò cắn nhau ruồi muỗi chết lây mà.
Phong hướng mặt ra ngoài cửa sổ, lông mày hơi nhíu lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...