Em Bị Bệnh Phải Trị

Nam An An không khỏi vân vê ngón tay, tối hôm qua nếu không phải có An Khả, có lẽ cô đã….

Nghĩ tới đây, An An đang muốn mở miệng nói cảm ơn với An Khả, thì thấy An Khả ngẩng đầu nhìn Khương Minh đang đứng bên cạnh cô.

Trong lòng Nam An An căng thẳng, chợt nghe An Khả nhẹ giọng nói: “Khương Minh, em muốn nói riêng mấy câu với chị em.”

Nói chuyện với cô? Không phải là với Khương Minh?

Nam An An hơi sửng sốt, sau khi nhận được ánh mắt dò hỏi của Khương Minh theo bản năng gật gật đầu, đưa mắt dõi theo Khương Minh đứng dậy đi ra ngoài.

Phòng bệnh to như vậy chỉ còn lại hai người Nam An An cùng với An Khả, bầu không khí có chút lúng túng.

An Khả lặng lẽ tới gần giường bệnh cô, sau đó đứng trước mặt giường bệnh cô không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt đau khổ nhìn cô chằm chằm.

Nam An An bị nhìn chăm chú sợ nổi da gà, nâng cánh tay lên cô giương mắt nhìn An Khả dè dặt cẩn thận nói: “Ặc, tối hôm qua cảm ơn cô đã cứu tôi, tôi….”

“Tôi phải đi,” An Khả lên tiếng cắt ngang câu nói cảm ơn của cô, cúi thấp đầu dời ánh mắt nói khẽ, “Hết kỳ nghỉ đông tôi sẽ xuất ngoại.”

Nam An An tiếp tục im lặng, ngẫm nghĩ hồi lâu mới sắp xếp được câu chữ: “Vậy cô… Thuận buồm xuôi gió.”

Trước đây cô và An Khả vẫn luôn như vậy, mỗi lần khi An Khả nghênh ngang kiêu ngạo là Nam An An có thể rất vui vẻ, lqdon, nhưng khi An Khả có vẻ mặt vui vẻ hòa nhã hay là tỏ ra yếu kém với cô, ngược lại cô không biết nên làm thế nào để ở chung.

An Khả giật giật khóe miệng: “Ngồi máy bay thuận buồm xuôi gió thì sẽ xảy ra chuyện,” An Khả nửa đùa nửa thật nói, “Nhưng mà, tôi đi không phải cô rất vui sướng sao, rốt cuộc sau này không có người tranh giành bạn trai với cô nữa?”

Nam An An buột miệng nói ra: “Dù sao cho tới bây giờ cô cũng chưa từng cướp được.”


Xem đi, lại tới nữa, đây là nguyên nhân Nam An An và An Khả không hợp nhau --- bọn cô hòa thuận chỉ trong ba giây.

An Khả hít sâu một hơi, cố gắng nói tiếp đề tài trọng tâm giữa bọn cô: “Tôi phế bỏ một bàn tay của Giản Diệu.”

Nghe vậy, Nam An An cũng cố gắng để bản thân mình thân thiết mà lễ phép, nói: “Cảm ơn cô, cô rất lợi hại.”

“….” Đã nói đến nước này, An Khả hoàn toàn không cách nào nói lời khách sáo nữa, “Cho nên tôi muốn xuất ngoại lánh nạn!” Bởi vì cô!

Nam An An nhéo ngón tay mình, nhẹ giọng nói câu “Rất xin lỗi.”

Trong phòng bệnh thoáng chốc yên tĩnh, An Khả cúi thấp đầu nhìn mũi giày của mình, thấy chân mình bước tới gần giường bệnh hơn một tý, cô cúi đầu cuộn góc áo bệnh nhân rồi lại thả ra, “Tôi phải đi rồi… Chị.”

Giọng cô ấy rất nhẹ, đè xuống rất thấp, từ “Chị” này gần như là không nghe thấy.

Nam An An có chút không trả lời được, trong giọng nói của An Khả rõ ràng đau thương như vậy, ngay cả cô cũng nghe thấy rõ rệt. Nhưng mười mấy năm qua cô và An Khả đều ở chung với hình thức như vậy. Thói quen nhiều năm kéo dài tới nay, cho dù cô rất cảm kích tối hôm qua cô ấy đã ra tay cứu giúp, cũng không cách nào trong một đêm biến thành một người chị tri kỷ ôm An Khả khóc lóc nói Khả đừng đi.

An Khả cúi đầu, nhìn cái chân còn lại của mình cũng bước qua, “Về sau em sẽ gọi chị là chị, chị đồng ý không?”

Nghe thấy cô ấy nói như vậy, Nam An An có chút không hiểu vì sao gật gật đầu, ngày trước lúc An Khả vui vẻ hòa nhã gọi cô là chị An An, lúc tức giận gọi thẳng tên, còn nghiến răng nghiến lợi, bất kể dạng nào từ trước tới nay cô ấy chưa hề gọi cô là “Chị” vô cùng thân thiết như vậy.

“…. Em có thể ôm chị một cái không?” An Khả nói xong không chờ cô trả lời, cúi người dang hai tay ôm lấy cô.

Cô không nói rõ được cảm giác này, Nam An An như là một giấc mộng xa không thể chạm tới, cô ấy có tất cả mọi thứ mà cô muốn tới gần mà không gần được.


Lúc còn nhỏ cô được ông nội ôm vào trong ngực, hâm mộ Nam An An ngồi trên bờ vai Nam Thị, hâm mộ Nam An An được Nam Thị ôm ấp cưng chiều, thậm chí hâm mộ Nam An An bị Nam Thị đánh hai hàng nước mắt lưng tròng….

Lúc ba mẹ cãi nhau cô không có chỗ để đi chạy tới trong nhà cô mình, cô hâm mộ Nam An An có ba mẹ ân ái như vậy, gia đình hạnh phúc mỹ mãn như vậy…

Sau này, cô hâm mộ Nam An An có một chị sinh đôi không cô đơn như cô, hâm mộ cô ấy dễ dàng nhảy lớp (vượt cấp) không phải cố gắng hết sức như cô mới có thể thể đậu, hâm mộ cô ấy xinh đẹp không giống cô, hoàn toàn chẳng thừa hưởng gien vẻ mặt xinh đẹp của nhà họ An, hâm mộ tính cách cô ấy không giống cô chẳng thể ở chung với bạn học hòa thuận được.

Cô hâm mộ Nam An An, ghen tị với Nam An An, cô kêu to trong sân thể dục không có bóng người --- Nam An An, tôi ghét cô,

Nhẹ nhàng vui vẻ hét lên niềm vui tràn trề rồi tự mình thấp giọng nói --- Nam An An, tôi muốn trở thành cô.

Có lẽ cô đi cứu Nam An An là vì huyết thống, dù sao cũng là máu mủ tình thâm….

Có lẽ cô đi cứu Nam An An là vì trong bữa tiệc tối, khi cô hai bàn tay trắng thì cô ấy là người duy nhất sẵn lòng an ủi cô, mặc dù an ủi cho có lệ nhưng lúc đó cũng làm cô thấy ấm áp.

Có lẽ thật ra là vì, Nam An An là giấc mộng xa không thể chạm tới từ lúc nhỏ của cô, là người muốn trở thành mà không trở thành được. Mà giấc mộng, thì nên có dáng vẻ xinh đẹp.

Cô thích tranh giành cùng với cô ấy cướp đoạt cùng với cô ấy, nhưng khi Nam An An thật sự gặp nguy hiểm, cô lại không muốn thấy cô ấy bất hạnh.

…..

Nam An An muốn hỏi “Cô vẫn là An Khả mà tôi quen biết sao” nhưng rồi cũng không hỏi ra miệng, An Khả ôm cô rất nhẹ, cánh tay vòng qua bờ vai cô, cằm nhẹ nhàng đặt trên hõm vai cô nhẹ nhàng nói một tiếng “Tạm biệt” rồi không chờ cô trả lời đã rời khỏi phòng bệnh.

Ngây ngốc trong bệnh viện mấy ngày Nam An An rãnh rỗi đến muốn lông cũng dài ra, hơn nữa Nam An An không cách nào chấp nhận được việc ngày nào cũng ăn rất thanh đạm, với lại cô cảm thấy Khương Minh đang trốn tránh cô… Mấy ngày nay Khương Minh không thèm hôn cô rồi. Lúc Nam An An dựa vào giường bệnh thoải mái nhàn nhã gặm chân gà nghĩ như vậy, vừa đúng lúc Khương Minh không ở đây, anh đi lên phòng bệnh trên lầu thăm ông nội anh. Cô nằm trên giường bệnh chợp mắt một chút Nam Vi Vi dùng vẻ mặt em là đồ rắn bệnh nhìn cô : “Không phải em đẩy anh ấy ra sao? Em thắc mắc gì nữa!”


Nam An An gặm xong chân gà Nam Vi Vi lén lút mua cho, lấy khăn lau miệng, “Lúc đó anh ấy đè lên bụng em, đau quá.”

Thì ra là nguyên nhân này? Nam Vi Vi nâng trán: “Vậy sao lúc đó em không nói?”

Nam An An chớp chớp mắt dùng tay đầy dầu mỡ ôm Nam Vi Vi cọ cọ: “… Em sợ anh ấy áy náy.”

“….” Em như vậy, anh ấy càng áy náy không yên hơn được không?

Nam Vi Vi đẩy cánh tay cô rồi đi xuống giường: “Đậu Tỉ em, chào Đậu Tỉ.”

Nam An An níu chặt tay Nam Vi Vi: “Kaki ~ đừng đi mà, chị mau nói đi em phải làm sao bây giờ?”

Nam Vi Vi lại ngồi lên giường giơ tay thương hại sờ đầu em gái, “Cái gì mà làm sao bây giờ, làm sao để Khương Minh hôn em?”

Thấy Nam An An gật đầu, Nam Vi Vi cau mày suy nghĩ sâu xa: “Mặc dù em là em gái chị, nhưng chị cảm thấy về bộ phận não bộ hai ta hoàn toàn không giống nhau, xảy ra chuyện như vậy không phải em nên im như thóc, kiêng kị gần gũi, bóng ma tâm lý càng nghiêm trọng hơn… Sao?”

Nam An An lắc đầu: “Không có ạ, khi đó lúc Giản Diệu giữ vai kéo em tới gần, em chỉ có một suy nghĩ….”

“Là gì?” Nam Vi Vi cảm thấy hứng thú dựa sát vào chợt nghe Nam An An nói ---

“Em nghĩ, nếu là Khương Minh thì tốt quá.” Nam An An gục đầu xuống, giọng đè nén rất nhỏ: “Thật ra khi đó em vô cùng sợ hãi, em đã nghĩ, em thích Khương Minh như vậy, em cùng với anh ấy lâu như vậy mà chưa từng ml (make love = XXOO ^_^), sao có thể để cho Giản Diệu được lợi chứ!”

Nam An An uống hớp nước trái cây tiếp tục nói: “Em vẫn luôn sống trong bóng ma năm đó, thật ra như vậy chẳng công bằng với Khương Minh chút nào.”

Cô nói xong lại uống tiếp một ngụm, không phải cô nhất định phải liều mạng uống, mà là Khương Minh cẩn thận tuân theo lời dặn của bác sĩ kiên quyết không cho cô ăn thịt uống nước đá. Dienndan.com. Nam An An cầm cái cốc thì bị Nam Vi Vi cướp, cô nhìn cái cốc bị cướp đi sau đó hiên ngang lẫm liệt nói: “Khi đó em đã hạ quyết tâm, em nhất định phải làm chuyện đó vô cùng nhuần nhuyễn cùng Khương Minh.”

Vẻ mặt Nam Vi Vi hơi bí hiểm, một tay đặt lên bả vai Nam An An nghiêng tai chăm chú lắng nghe, trên màn hình di động đặt trong túi áo khoác lẳng lặng hiển thị thời gian trò chuyện --- 15:20, 15:25…


Không biết Nam An An nói chuyện qua bao lâu thì chuyển sang vẻ mặt ai oán, “Nhưng mà mấy ngày nay anh ấy không hôn em.”

Cô hóa phẫn nộ thành thèm ăn, thừa dịp Nam Vi Vi không chú ý cầm lấy cái đùi gà khác hung hăng cắn một ngụm to.

“Anh ấy không hôn em thì em hôn anh ấy.” Ngón tay Nam Vi Vi lơ đãng đút vào túi áo khoác ấn nút kết thúc cuộc trò chuyện. Sau đó lanh tay lẹ mắt túm lấy đùi gà bự trong tay Nam An An, rồi cầm ly nước trái cây trực tiếp đi ra phía cửa phòng bệnh, vừa kéo cửa thiếu chút nữa đụng vào người Khương Minh, “Ặc, em ấy chỉ ăn một chút…..” Nam Vi Vi thấy ánh mắt Khương Minh rơi vào đùi gà trên tay cô hạ giọng giải thích một câu, “Cũng chỉ uống một ngụm.”

Nói xong tòng phạm Nam Vi Vi nhanh chóng rời khỏi hiện trường, để lại Nam An An miệng đầy thịt gà nhất thời nuốt không trôi và Khương Minh hai mắt nhìn nhau.

Nam An An vỗ vỗ miệng hận không thể chui vào trong chăn, trước khi Khương Minh rời đi cô đã đồng ý rồi, tuyệt đối không ăn vụng thức ăn đầy dầu mỡ, bây giờ bị bắt quả tang, điều quan trọng là… Hiệu quả cách âm của phòng bệnh chắc hẳn là tốt, nhất định là thế.

Lời cô vừa mới nói…. Trên mặt Nam An An nóng bừng, cúi thấp đầu cố gắng nuốt miếng thịt gà trong miệng.

Nam An An đang cố gắng nuốt chợt nghe thấy Khương Minh tiện tay khóa cửa phòng bệnh, Khương Minh người cao chân dài bước vài bước là có thể tới bên cạnh giường cô. Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, Nam An An vỗ miệng ra sức nhai nuốt xong rồi một tay theo quán tính cầm ly nước sôi để trên tủ đầu giường uống một ngụm lớn, làm tiêu tan mùi vị thịt trong miệng. Chờ Khương Minh vừa mới tới Nam An An liền một tay ôm cổ Khương Minh, đè thấp đầu anh xuống, dựa sát vào lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai hung hăng hôn Khương Minh.

Lực đạo rất mạnh, vị trí không cho phép, chóp mũi cô trực tiệp đụng vào mũi Khương Minh, lỗ mũi đau xót thiếu chút nữa phát khóc luôn.

Vốn là Nam An An ngồi xếp bằng trên giường bệnh, tư thế như vậy rất dễ bị đẩy ngã, vì thế cô thật sự cũng đã bị Khương Minh đẩy ngã rồi.

Nụ hôn vừa kết thúc, cúc trên đồ bệnh nhân của Nam An An đã bị Khương Minh ung dung thản nhiên mở hết, để lộ xương quai xanh khêu gợi. Nam An An không khỏi hơi nhích ra phía sau, Khương Minh một chân quỳ gối trên giường vừa vặn chặn đường xuống giường của cô, một tay anh ấn mạnh vào sườn lỗ tai cô, tay kia thì cởi đồ bệnh nhân đáng thương của cô.

Cả người cô đều bị bao trùm trong phạm vi của anh, che phủ dưới bóng dáng anh.

Khương Minh ở trên đỉnh đầu cô, hơi thở nam tính mạnh mẽ đã lâu không thấy khiến Nam An An có chút căng thẳng, cô luống cuống tay chân muốn đẩy Khương Minh, cũng không phải cô không thể chấp nhận mà là ở bệnh viện nếu như thật sự xảy ra thì rất xấu hổ rất mất mặt, lúc quơ tay Nam An An vừa vặn đụng phải di động của Khương Minh, di động màu đen rơi xuống ngực cô….

Nam An An cũng không thèm nháy mắt thấy Khương Minh ý tứ sâu xa cười khẽ một tiếng, giọng gợi cảm đến mức khiến Nam An An liếm môi, thấy Khương Minh giơ tay, ngón tay thon dài ấn một nút trên màn hình điện thoại di động đang nằm ở….. ngực cô, cô liền nghe thấy câu nói như đinh đóng cột, hiên ngang lẫm liệt ----

“Khi đó em đã hạ quyết tâm, em nhất định phải làm chuyện đó vô cùng nhuần nhuyễn cùng Khương Minh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui