Em Bị Bệnh Phải Trị

“Bây giờ các cô….” Lúc nói tới đây Du Hạ ngừng một lát, Nam An An cầm di đồng dựng thẳng lỗ tai chờ nghe câu tiếp theo.

Bên kia ống nghe rất ồn ào, cô mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng Du Thu điên cuồng rống lên với Du Hạ “Tôi không giải thích! Tôi có chết cũng sẽ không đi!” Du Hạ nhỏ giọng trấn an câu gì đó, tiếp theo bên tai Nam An An bị tiếng va chạm rất lớn làm giật nảy mình, bên kia di động cũng im ắng --- chắc là lần này Du Thu trực tiếp ném di động của Du Hạ xuống đất.

Thật ra Nam An An có thể cảm giác được Du Hạ cũng không thích cô em gái Du Thu này. Nhưng không thể không nói Du Hạ đúng là một người khá lý trí, Du Hạ có thể kiềm chế không đồng ý và không vui đối với những việc làm của Du Thu, nể mặt tình thân tới thương lượng với cô, cho dù ở thế khó xử cũng thực hiện được trách nhiệm của người làm chị.

Nam An An ném điện thoại lên giường, nhớ tới lời nói lúc nãy của Du Hạ, phản ứng đầu tiên của cô là vươn người cầm laptop trên tủ đầu giường qua mở thư mục bbs Tôi yêu đại học phía Tây, trên trang chủ bbs Tôi yêu đại học phía Tây có một bài viết nóng hổi, bên trái là bài viết Du Thu gửi hôm trước….

Nam An An có chút nghi hoặc, lúc trước đã xóa sạch rồi mà, là ai khôi phục lại bài viết lần nữa vậy?

Bên phải bài viết lúc trước có chạy một bài viết mới và một bài viết hot, số lượng truy cập và trả lời đã đuổi kịp và có xu hướng vượt qua cả bài viết bên trái.

Người ta còn chỉnh tiêu đề (đầu đề, tít, tựa – theo QT) bài viết đậm hơn ---

Một cái tiêu đề quảng cáo như vậy quả thực không phù hợp với tác phong ngang tàng độc ác của Nam Vi Vi, so với cái miệng nói trống không của Du Thu, rõ ràng Nam Vi Vi là người có bằng chứng.

Chủ bài viết chỉ có một câu ---

Là tôi là tôi chính là tôi tôi chính là Nam Vi Vi: Tôi chỉ gửi ảnh, không nói chuyện, đúng vậy tôi chính là người tìm thấy hình ảnh đen tối trong máy tính cô.

[Bức ảnh chụp màn hình 1] So sánh giữa địa chỉ IP ( IP - Internet Protocol là địa chỉ của một máy tính khi tham gia vào mạng nhằm giúp cho các máy tính có thể chuyển thông tin cho nhau một cách chính xác – theo https://vi.wikipedia.org) của Du Thu ở lớp vật lý với địa chỉ IP của ngày hôm đó gửi bài viết.

[Bức ảnh chụp màn hình 2] Nhật ký nói chuyện của Du Thu, Nam Vi Vi rất hiền lành đăng số của Du Thu gửi cho đám bạn.

Du tới Du đi: Tớ thừa lúc anh tớ không để ý chụp được bệnh án của Nam An An rồi.

Mosaic: Tiểu Thu, thật ra tớ không tán thành cậu làm như vậy….

Du tới Du đi: Tớ không chỉ muốn phơi bày bệnh án của cô ta, tớ còn muốn để cho tất cả mọi người trong đại học phía Tây đều biết được hồi nhỏ cô ta bị cường bạo!


Mosaic: Thật vậy ư, sao cậu biết được?

Du tới Du đi: Tớ bịa đặt, như vậy mới có chút bùng nổ chứ. Bị cường bạo mà nói ra chính là vết nhơ cả đời đó.

Quả nhiên đẹp trai nhất chỉ có chị cô, Nam Vi Vi trực tiếp dùng một đoạn ngắn đơn giản dễ hiểu nhất chứng minh “Cường bạo” là chuyện giả dối không tồn tại.

Một đường nhìn xuống dưới, rốt cuộc cô hiểu được Du Hạ nói dừng tay là có ý gì. Nam Vi Vi không gửi một bức ảnh chụp màn hình duy nhất. Khoảng cách giữa bức thứ nhất và bức thứ hay cách nhau vài phút, bài viết của cô một đợt lại một đợt gửi tới, Nam An An mở bài viết mới nhất quả nhiên là, chủ nhà lại biên soạn một lần nữa.

[Bức ảnh chụp màn hình 3] Vẫn là ghi lại cuộc trò chuyện.

Du tới Du đi: Thầy, em thật sự rất thích anh.

Khương Minh: Tôi đã có bạn gái rồi.

Du tới Du đi: Em không quan tâm, em thích anh sớm hơn Nam An An, em cố gắng thi nghiên cứu sinh vì anh. Thầy anh cho em một cơ hội được không? Vì sao Nam An An có thể mà em thì lại không thể?

Khương Minh: Tôi không thích cô.

Mấy phút đồng hồ sau, chủ nhà lại tăng nội dung mới.

[Bức ảnh chụp màn hình 4]

Mosaic: Như vậy anh cậu cũng sẽ bị liên lụy đó, không phải cậu nói ba Nam An An rất lợi hại à?

Du tới Du đi: Ha ha, tớ ước gì anh ta bị liên lụy, không phải vì anh ta sao tớ có thể bị ném đi chứ.

[Bức ảnh chụp màn hình 5] Có thể là biệt danh weibo của Du Thu

Bơi qua bơi lại tiểu Thu: Tiện nhân Du Hạ này phiền phức muốn chết, muốn xin lỗi tự cô đi đi!


Người bình luận vẫn là Mosaic: Tiểu Thu, chị cậu cũng vì muốn tốt cho cậu.

Bơi qua bơi lại tiểu Thu trả lời Mosaic: Tớ lạ gì cô ta tốt với tớ, nhìn thấy sắc mặt của cô ta tớ liền ghê tởm. Bọn họ ném tớ cho người khác lâu như vậy, bây giờ mới biết tốt với tớ, muộn rồi!

…..

Ps: Về vấn đề cô nói em gái tôi hoa tâm, tôi thấy cô cũng say rồi.

[Ảnh] [Ảnh] [Ảnh] [Ảnh] [Ảnh] [Ảnh].

Cô chủ động tỏ tình với đàn ông thật đúng là cũng không ít nhỉ, cũng phải đếm bằng số thập phân, nhưng mà đều bị từ chối thì cũng rất đáng thương.

Lại ps: Tức giận ư, tôi liền xâm phạm cô, tôi liền đào móc cô, cô tới tố cáo tôi đi, tới đi!

…..

Đủ các kiểu trả lời:

Nhìn ID của tôi: Mẹ kiếp, quả thực thần thánh lật ngược tình thế.

Tôi chỉ xem náo nhiệt không nói chuyện: Có người có nơi chốn thì có giang hồ, có phụ nữ có nơi chốn thì có cung đấu.

Tôi chỉ nói thêm một câu: Cho nên…. Đây là Du Thu van xin tình yêu không được thẹn quá hóa giận, trong cơn giận dữ trực tiếp bôi đen Nam An An?

Lưu thông tiền tệ mạnh mẽ: Tôi muốn tỏ rõ ý với chủ nhà, người đẹp Vi Vi không thể đẹp hơn nữa, từ năm nhất tôi đã mến cậu rồi.

Đẹp trai chính là như vậy: Mẹ kiếp, Nam An An bị bôi đen đủ thảm, nữ thần anh yêu em.


Wase: Người ta cũng muốn có một người quyền thế ngang ngược như thế…..

Dung Giản em muốn sinh khỉ con cho anh: Thật ra tôi chỉ muốn biết, với điệu bộ đẹp trai của chúng ta như vậy trên bbs, chúng ta cần phải học tập thần thông Dung Giản Sama, ríu rít (tiếng kêu), học trưởng Dung Giản em muốn sinh khỉ con cho anh.

Dung Giản: Tôi không cần khỉ con.

Dung Giản em muốn sinh khỉ con cho anh: Vậy… Đứa nhỏ thì thế nào.

“Phốc” thiếu chút nữa Nam An An phun nước lên màn hình, Đường Viên này đúng là không biết lễ nghĩa.

chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ.

Nam An An xem hết bài viết đã gần tới trưa, bây giờ Du Hạ không còn gọi điện thoại qua nữa, không biết là vì di động bị Du Thu ném hỏng, hay là bị đau lòng vì mấy tấm hình này. Dù sao Nam Vi Vi post mấy tấm hình sau nhìn như không quan trọng, nhưng lại trực tiếp đặt Du Thu vào vị trí một thân một mình.

Nam An An nằm úp sấp trên giường gọi điện cho Vi Vi, giọng điệu bên kia của Vi Vi nghe qua hơi uể oải, cô ấy kéo dài âm “A lô”, “Thế nào, bảo bối An An, chị xử lý đẹp đấy chứ?”

“Đẹp” Nam An An chân thành nói, “Chị vẫn chưa ngủ à.”

Nam Vi Vi vỗ tay phát ra tiếng, “Chưa, từ nãy tới giờ chị vẫn còn hưng phấn không ngủ được. Không phải chị cô ta nói cô ta còn nhỏ sao, chị cũng nhỏ mà, chị rất thích ăn miếng trả miếng. Tiếp theo chị sẽ chờ Du Thu đi tố cáo chị, như vậy chị có thể tố cáo cô ta. Thế này thì chúng ta cũng có thể đứng trên đỉnh cao đạo đức, chị chỉ là không hiểu chuyện chị chỉ là bị chọc giận không từ thủ đoạn chị chỉ là đáp trả lại cô ta mà thôi, không phải chị bám chặt Du Thu không tha, mà là cô ta không rộng lượng với chị, không thông cảm chị vẫn là một đứa trẻ.” Nam Vi Vi thoải mái ngáp một cái, “Haizzz, để chị và cô ta thỏa lòng xé nhau đi!”

Nam An An: “Chị…..”

Nam Vi Vi cười một tiếng: “Tết Trung thu chị và ba trở về, sau đó chị sẽ không đi nữa.”

Nam An An gật đầu, nhưng nghĩ tới Nam Vi Vi không nhìn thấy lại lớn tiếng dạ, “Em nhớ chị rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Nam An An cảm thấy tinh thần sảng khoái, xoay người xuống giường chạy tới phòng bếp làm món thịt kho tàu rồi đi tìm Khương Minh.

Lúc cô mang cơm hộp đến cửa phía tây thì nghe có người gọi tên mình, Nam An An quay đầu lại nhìn thấy Giản Diệu chạy nhanh tới, trên mặt nở nụ cười rực rỡ, “An An, em xem bài viết trên bbs mới nhất rồi, tốt quá, ừm, tất cả mọi người bọn em đều xem.”

“Ừ, lâu rồi không gặp, Giản Diệu.” Nam An An cười tỉm tủm theo Giản Diệu chào một tiếng, hình như bắt đầu từ tối hôm đó, Giản Diệu không gọi cô là cô giáo nữa, mà trực tiếp gọi cô là An An.”

Giản Diệu hơi xấu hổ gãi đầu, niềm nở chỉ chỉ ngoài cửa tây, “An An, bọn em đang định đi ăn cơm, muốn đi ăn cùng không?”

Nam An An khoát tay, “Chị không đi, chị đang muốn ăn….” Cô nói xong quơ quơ hộp cơm trong tay.


Giản Diệu có chút mất mát, lại mong chờ hỏi tới, “Tết Trung thu này, lớp chúng em rất nhiều người không về nhà mọi người cùng nhau liên hoan được không?”

Nam An An quả thực đã bị ánh mắt chờ mong của cậu khiến có cảm giác có tội: “Ngày đó ba chị về, cho nên thật sự không còn cách nào.”

Giản Diệu mất mát “Vâng” một tiếng: “Không sao, người trong nhà quan trọng nhất.”

Tạm biệt Giản Diệu, Nam An An vui sướng đi qua học viện kinh tế, hai bài viết hôm nay đang nóng, dọc theo đường đi cô khó tránh khỏi mình là tiêu điểm, nhưng những ánh mắt này không còn giống với ngày đó, đồng cảm và khinh thường.

Cô chạy lên lầu học viện kinh tế, đi vào thang máy ấn số 14 đang muốn đóng cửa thì thấy có người cũng đang đi qua thang máy bên này, Nam An An ấn chốt mở cửa chờ người nọ đến gần… Lại là Du Hạ.

Du Hạ vẫn mặc bộ váy kiểu tây khéo léo, xinh đẹp như vậy, nhưng Nam An An tinh mắt phát hiện ánh mắt Du Hạ hơi đỏ.

Du Hạ đụng chạm cô tất nhiên cũng sửng sốt, đi tới liếc mắt nhìn thấy phím tầng lầu đang sáng nên không ấn nữa, trong lúc thang máy đi lên Du Hạ nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn, “Để cho cô chê cười rồi.”

Nam An An không biết Du Hạ nói tới chuyện nhìn thấy cô ta khóc, hay là chứng kiến Du Thu mắng cô ta, cô không mở miệng.

“Chuyện lúc trước, rất xin lỗi.” Du Hạ im lặng một lúc rồi mở miệng nói, “Lúc đó tôi thật sự nóng nảy quá, giữa cô và Khương Minh có tốt không? Ý tôi nói…. Không phải vì chuyện bài viết mà giận dỗi đấy chứ?”

“Tốt lắm.” Nam An An chỉ nói hai chữ, thang máy “Đinh” một tiếng liền đến, cô ra khỏi thang máy thấy Du Hạ cũng theo cô đi về phía văn phòng Khương Minh.

“An An, chị cô đã làm sáng tỏ sự thật, hơn nữa cũng đã công kích tiểu Thu, chuyện này nên dừng lại ở đây đi.” Du Hạ rất mệt mỏi nói xong những lời này, sáng nay cô ta một lòng lo lắng cho Du Thu, lúc nhìn thấy hình ảnh trong bài viết cả trái tim đều lạnh lẽo, giống như trái tim đều bị ngâm vào trong nước lạnh, không có chút độ ấm nào.

Cô ta chưa từng hi vọng Du Thu có tình cảm sâu sắc với cô ta, nhưng từ trước đến sau cô ta vẫn luôn xem Du Thu là em gái mình, thậm chí vì Du Thu mà cố gắng thương lượng điều kiện hèn hạ với Nam An An, tiêu tan tình bạn nhiều năm giữa cô ta với Khương Minh.

Nhưng lại không nghĩ rằng máu mủ tình thâm người thân trong nhà cũng không địch lại hận ý của Du Thu với cô ta, Du Hạ có cảm giác vô lực hoàn toàn.

Cô ta vì Du Thu dọn dẹp cục diện rối rắm rất nhiều lần, lúc trước vui sướng vì em gái mất rồi lại có trở về bên cạnh mình, sau đó thì bù đắp thiệt thòi cho cô ta, sau đó nữa thì có thói quen vô cảm. Cô ta một lần lại một lần nhượng bộ vì Du Thu, một lần lại một lần vứt bỏ nguyên tắc của bản thân, mà Du Thu không chỉ cho rằng đó là chuyện đương nhiên…. Lại còn vì vậy chán ghét châm biếm cô ta.

Du Hạ cười tự giễu: “Tôi còn rất hâm mộ tình cảm giữa cô và chị cô.”

Nam An An nghe vậy không mở miệng, cô không biết nói gì với Du Hạ cả. An An đứng trước cửa gõ mấy tiếng, chắc là Khương Minh chưa hết giờ lên lớp.

Nam An An trực tiếp lấy chìa khóa từ trong túi xách của mình mở cửa vào ngồi trên ghế sofa chờ Khương Minh, Du Hạ theo cô cùng đi vào ngồi một lúc, cả hai người đều im lặng, mãi đến lúc cửa văn phòng bị Khương Minh đẩy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui