Em Bị Bệnh Phải Trị

Ngày hôm sau là thời điểm huấn luyện quân sự, Nam An An vẫn còn xin nghỉ phép, Khương Minh phải đi họp ở văn phòng.

Cũng may lúc cô đang nghiên cứu địa hình, đi tới phòng làm việc Khương Minh, mấy người bác sĩ và nghiên cứu sinh năm nay Khương Minh hướng dẫn cũng đều tới.

Nam An An ngượng ngùng bước vào, cũng may, Khương Minh còn chưa tới, xem như cô cũng không đến trễ.

Trong lúc chờ đợi, mọi người bắt đầu tự giới thiệu mình.

Hỏi thăm tên nhau, trong đó có một người nói chuyện với Nam An An lúc lơ đãng gọi cô là "Tiểu An" , Du Thu nghe vậy liền liếc nhìn Nam An An, kỳ quái nói: "Cậu cũng đừng gọi cô ấy là Tiểu An, người này có lai lịch rất lớn đấy. . . . . ." Cô ta dừng lại một chút, dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, cô ta khiêu khích liếc nhìn Nam An An một cái, "Đúng không, sư mẫu (là danh từ gọi vợ của thầy)?"

Bầu không khí đột nhiên lạnh xuống, Nam An An cảm thấy rõ ràng mọi người nhìn cô với ánh mắt khác thường, cô gần như là phản xạ có điều kiện mà phản bác lại Du Thu: "Không. . . . . ."

Hai chữ "Không phải" còn chưa nói hết, cô cảm thấy có một ánh mắt đang dán chặt lên người cô, cô vừa quay lại thì thấy Khương Minh đang cầm một quyển sách đi tới, cô thì thầm nói "Không phải, tôi. . . . . ."

Lần này đúng là Khương Minh, Khương Minh đang bước từng bước dài đi tới, dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, anh nói với giọng điệu tự nhiên, giọng nói kiên định như không cho phép ai phản bác và chất vấn: "An An là bạn gái tôi, nhưng gọi sư mẫu thì thôi đi, vì cô ấy nhỏ hơn các bạn."

Tất nhiên, Khương Minh cũng đã nghe được tiếng “Sư mẫu” kì quái của Du Thu rồi, Du Thu cúi đầu xuống thấp, im lặng.

Nam An An cũng không nhiều lời với Du Thu, mức độ căm ghét của Du Thu đối với cô hình như không giảm mà lại càng tăng.

Họp xong cô cũng ngại ở lại trước mặt mọi người, giữa trưa cô liền chạy về sân thể dục, Du Thu nghiêng người một cái lại làm tâm trạng Nam An An không thoải mái.

Chuyện bài đăng trên bbs, lúc ấy cô không trả lời, không có nghĩa cô là mẹ cô ta Du Thu, luôn cưng chiều cô ta.

###

Đợt huấn luyện quân sự dài đằng đẵng và đầy đau khổ cuối cùng cũng kết thúc, vào đêm trước ngày hội diễn huấn luyện quân sự, Nam An An còn bị Phó Viện Trưởng học viện kinh tế gọi vào văn phòng đặc biệt dặn dò một lúc --- học viện kinh tế đại học phía Tây của chúng ta là nơi có điểm chuẩn cao nhất, học sinh nhiều nhất, kinh phí nhiều nhất, luôn có truyền thống tốt đẹp là đứng đầu bảng, lần này cũng quyết tâm không thể đứng thứ hai!

Nam An An trả lời đồng ý một cách khôn khéo, cô biết Phó Viện Trưởng đặc biệt tìm cô nói những lời này là có mưu đồ, trong khoảng thời gian huấn luyện quân sự này Nam An An yếu mềm, thấy học sinh sắc mặt tái nhợt không còn hơi sức chạy tới xin nghỉ, cũng tự mình đi tìm huấn luyện viên nói tốt để cho học sinh nghỉ -người quản lý bên cạnh vì tranh giải nhất, một người xin phép cũng không cho, cuối cùng có hai học sinh bị hôn mê.

Cô giáo dục lỏng lẻo ở điểm này thì được lòng học sinh, nhưng lại làm lãnh đạo học viện không vừa lòng.


Phó Viện Trưởng là một phụ nữ ba mươi tuổi xinh đẹp, ở tuổi này để lên được Phó Viện Trưởng trường đại học kinh tế, cô phải sử dụng rất nhiều thủ đoạn.

Cô tựa vào bàn làm việc, chuyển đề tài câu chuyện với dụng ý khác nói: "Tôi nghe nói, em và Khương Minh ở cùng một chỗ?"

Có lẽ là đáp án quá mức rõ ràng, cô căn bản không chờ Nam An An trả lời liền mở lời, ý vị sâu xa nói: "Em không cần khẩn trương, tôi không nói là không thể. . . . . . Nhưng giáo viên và học sinh mến nhau nói ra cũng không có vẻ vang gì, lúc trước tôi cũng nghe được tin đồn này rồi, lúc ấy tôi vốn nghĩ em thi xong tốt nghiệp thì không có chuyện gì. Hiện giờ em lại học ngiên cứu sinh rồi làm phụ đạo viên, chuyện giữa em và Khương Minh lan truyền, đối với em và anh ấy cũng ảnh hưởng không tốt. Tôi chỉ nhắc nhở một câu, dù sao lúc ấy tin đồn ở trên bbs cũng không ít, em nên suy nghĩ kỹ càng. . . . . ."

"Dạ, em sẽ suy nghĩ thật kỹ." Nam An An nghiêm túc gật đầu một cái.

Vẻ mặt Phó Viện Trưởng thể hiện tôi biết rồi cười cười, xong vẫy tay ý bảo cô có thể ra ngoài.

Nam An An đi qua lầu học viện kinh tế liền nhìn thấy chiếc xe của Khương Minh dừng ở dưới đèn đường trong bóng tối, cô đi tới mở cửa xe chui vào thúc giục Khương Minh: "Đi mau!"

Khương Minh không hiểu việc gì nhìn cô một cái.

Nam An An bí mật nói: "Phó Viện Trưởng nói, chúng ta cần phải khiêm tốn một chút."

Khương Minh chồm qua người cô giúp cô thắt chặt dây an toàn, thờ ơ "Ừ" một tiếng, chiếc xe Volkswagen màu đen chậm rãi lái ra hướng cửa đông đại học phía Tây, hoà vào màn đêm dày đặc.

Nam An An cảm thấy tối nay Khương Minh không giống lúc trước, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen và quần tây đen, từ lúc gặp cô bắt đầu giữ im lặng, Nam An An nhìn khuôn mặt không cảm xúc của anh chiếu vào cửa xe, Khương Minh đang tập trung vào việc lái xe, cô có cảm giác quanh người anh toát ra hơi thở lạnh lùng và trang nghiêm.

Nam An An từ nhỏ đã rất sợ thầy, có lẽ bởi vì khi còn nhỏ thầy tố cáo cô bị đánh quá nhiều. Một khi Khương Minh nghiêm túc, đối với Nam An An là sự uy hiếp kinh người.

Cùng lúc này, có một không khí vô cùng không thích hợp là trong xe nồng nặc mùi hoa, Nam An An ngồi nhìn chung quanh, ánh mắt liền liếc thấy một bó hoa Bách Hợp to trên ghế sau, mắt cô sáng lên, thoáng chốc cô chồm người ra chỗ ngồi phía sau cầm hoa lên, trong lòng vui sướng nói cám ơn Khương Minh: "Thầy à, hoa này là tặng cho em sao?"

Đèn đỏ,Khương Minh đạp thắng xe nhìn khuôn mặt vui vẻ, hớn hở của Nam An An, "Không phải."

". . . . . ." Nam An An sờ mũi mình một cái, đem bó hoa trả về chỗ cũ, ngồi im một lát, bỗng cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng.

"Thầy à, chúng ta đi đâu vậy?" Nam An An nhìn chung quanh thấy phong cảnh có chút xa lạ, nghiêng người sang hỏi Khương Minh.

Khương Minh hời hợt nói: "Gặp phụ huynh."


Nam An An: ". . . . . ."

Tốc độ này có phải nhanh quá không?

Ban ngày Nam An An cùng với bọn học sinh huấn luyện quân đội không ngủ được, nên lúc này cô nghiêng đầu dựa vào ghế da mềm mại ngủ thiếp đi, lúc tới nơi mới phát hiện Khương Minh chở cô tới nghĩa trang, cô dụi mắt, nhìn Khương Minh mở cửa xe ôm lấy bó hoa kia.

Vùng ngoại ô thành phố C hình như mới vừa có một trận mưa trút xuống, Nam An An vừa bước xuống xe đã bị Khương Minh nắm tay, dẫn cô đi về hướng nghĩa trang, lúc gặp vũng nước Khương Minh ôm lấy eo cô để dẫn cô qua, Nam An An có cảm giác tay bên eo cô hơi lạnh, nhớ lại lời sư phụ đã từng nói với cô, trong lòng bỗng thấy nhàn nhạt đau lòng.

Lúc đó cô còn nhỏ, vốn không hiểu được cảm giác đau lòng của Khương Minh khi mất nói nhẹ nhàng: “Anh đừng quá khổ sở.” Bây giờ nhớ lại cô cảm thấy quá mức ngây thơ.

Đêm tối cô nhìn không rõ lắm, Khương Minh dẫn cô đi vào bên trong, một đường đi tới mộ bia cuối cùng, anh cúi người đem hoa Bách Hợp này để xuống, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Nam An An đứng ở sau lưng anh, mặt hướng về phía mộ bia Tần Nhiên bái lạy.

Nam An An đứng thẳng lên, cô không thấy rõ nét mặt Khương Minh trong bóng tối, nhưng cô nghe được giọng nói trầm thấp của Khương Minh,“Con dẫn cô ấy tới đây cho mẹ nhìn.”

Anh chỉ nói câu này, còn lại gần như là im lặng.

Khương Minh đưa tay chạm vào mộ bia lạnh như băng, cho đến lúc Tần Nhiên qua đời, cũng chưa tùng nói với anh chuyện giữa Khương Dương và Tần Di, bà chịu đựng nhiều năm thờ ơ lạnh nhạt.

Anh cũng biết, vụ tai nạn kia với Tần Nhiên gần như là có tính hủy diệt, mẹ từ một phụ nữ kiêu ngạo độc lập trở thành một người yếu ớt, đi hai bước cũng sẽ phải thở hồng hộc.

Tần Nhiên buồn bực sầu não đã quá lâu, vụ tai tiếng đó rốt cuộc chẳng qua cũng chỉ là cọng rơm đè chết con lạc đà.

Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, chưa bao giờ anh buông xuống được.

Anh nhớ lúc anh còn nhỏ, anh và anh trai bắt nạt tiểu nữ sinh năm nhất , thấy cô gái nhỏ chuẩn bị khóc, sau đó Tần Nhiên ôm anh, hỏi anh, tại sao anh bắt nạt cô ấy?

Khi đó anh nói, con thích cô ấy.

Đó là biểu đạt một loại thích mãnh liệt của một đứa bé theo cách thường gặp, lúc ấy Tần Nhiên cười cười, cúi người ôm bờ vai của anh nghiêm túc nói - nếu như con thích một người, nhất định không làm cho cô ấy khóc.


Bà giống như là đang nói với anh, cũng giống như là tự lẩm bẩm, anh còn hỏi Tần Nhiên, mẹ, sao mẹ lại khóc?

Trước khi Tần Nhiên qua đời, đã sắp xếp tất cả, bất kể là Tần Di hay là Khương Dương, bà đều tự mình thu thập - bà cảm thấy áy náy vì ỷ vào việc Khương Dương thích bà, trong phòng bệnh bà nắm tay Khương Dương yêu cầu ông cưới Tần Di, yêu cầu con trai của bà ấy phải là huyết mạch duy nhất nhà họ Khương.

Khương Minh lạnh lùng nhìn Khương Dương khóc nức nở, nghẹn ngào, nhìn ông ta rốt cuộc cũng đạt được như nguyện ước cưới người phụ nữ ông ta lén lút qua lại nhiều năm, nhìn Tần Di khóc nức nở vì mất đứa bé trong bụng bà ta.

Cô anh Khương Hòa đã từng xúc động, nhưng Tần Nhiên bà rời đi không muốn mang lòng thù hận và trả thù để lại cho đời sau.

Khương Minh nhìn về phía hình ảnh người trong hình mẹ Tần, cúi đầu xuống bái lạy rất lâu.

Nam An An vẫn còn mờ mịt thì nghe anh nói một câu, giống như là thì thầm, giống như là hứa hẹn --- "Anh sẽ không giống như ông ta."

Quay lại xe, Nam An An nín thở tập trung suy nghĩ, cẩn thận dè dặt không lên tiếng, Khương Minh đưa tay xoa xoa đầu cô, thấy tâm tình cô càng lúc xuống thấp, liền bế cô ngồi ở trên chân mình, cúi đầu dùng cằm ma sát trên đỉnh đầu Nam An An, giọng trầm thấp nói một câu"Ngoan"

"Dạ" Nam An An ngửa cổ ra sau, làm yên lòng mình sau đó dựa sát vào nhanh chóng hạ xuống một nụ hôn lên môi Khương Minh.

Đôi mắt Nam An An sáng ngời, trong xe lại mờ tối, đó giống như là nguồn sáng duy nhất.

Nam An An không ngừng cố gắng, từ trên người anh ngồi dậy đối mặt với anh, cho anh một cái ôm ấm áp.

Trong mắt cô Khương Minh luôn giống như Nam Thị, không gì làm không được, bền chắc không thể gãy.

Anh cũng sẽ khổ sở, cũng sẽ đau lòng.

Nam An An là một người có năng lực tự lành rất mạnh, dọc theo đường đi cô điều chỉnh tâm tình xong, đi qua một tiệm bán hoa còn chưa đóng cửa, Khương Minh còn xuống xe mua cho cô một bó hoa.

Khương Minh trở về nhà thấy thời gian vẫn còn sớm, mới hơn chín giờ.

Dọc theo đường đi Khương Minh nắm tay cô từ dưới nhà để xe đi tới nhà, Nam An An một tay ôm hoa, một cái tay khác nắm chặt tay của anh.

Tay cô mềm mại ấm áp, lòng bàn tay khẽ ướt mồ hôi, nắm tay anh tuy dịu dàng mà kiên định.

Giống như nhiều năm trước, khi cô và anh ngắm nhìn đôi chim uyên ương, chỉ là khi đó bọn họ nắm tay ở trên màn hình, sau lưng là một dãy số lạnh lùng, còn bây giờ cô được đứng ở bên cạnh anh.

Dọc đường Nam An An muốn làm cho không khí sinh động nên nói chuyện không ngừng: "Thầy à, em đói bụng, tối nay thầy nấu cơm cho em đi."

"Được" Khương Minh đồng ý rất nhanh, "Không sợ ăn rồi đau bụng à?"


Nam An An nắm tay anh, nhìn anh đang đá một hòn đá nhỏ trên đường đi, "Không sợ, chỉ cần anh xoa bụng em thôi."

Bữa tối Khương Minh làm cho cô món JiuNiang phụ tròn nhỏ - dịch theo baike (nguyên văn là rượu nhưỡng tiểu viên tử - 酒酿小圆子) Nam An An ăn hai chén, bụng căng tròn ngồi phịch trên ghế sa lon không đứng dậy nổi, đưa tay đang muốn xoa bụng, liền bị người khác nắm tay, người ngồi xuống ghế sa lon làm phía dưới sụp đổ một chút, Nam An An nhìn Khương Minh lười biếng ngồi bên cạnh cô, đưa tay xoa bụng cô, vì vậy Nam An An như bị bật công tắc, lăn lộn trên ghế cười ha ha.

Náo loạn một lát, cô mới quen với bàn tay của Khương Minh, được Khương Minh dẫn lên lầu.

Chỉ còn buổi huấn luyện quân sự vào buổi sáng ngày mai, Nam An An có thể thở phào một cái, cô đã hẹn với An Ngưng chiều ngày mai, thực sự cô rất mong đợi buổi hẹn hò này.

Nam An An yên lặng sợ tâm tình Khương Minh sa sút, buổi tối cô chủ động ôm cổ Khương Minh, đặt môi mình lên môi anh, cô bắt chước mút lên đôi môi Khương Minh, mặc dù cô bệnh, nhưng cô vẫn có khả năng đáp ứng nụ hôn để cho anh cảm thấy đầy đủ.

Cô tiến gần đến, mới vừa tắm xong cô mặc áo ngủ rất mỏng, Khương Minh cảm giác rõ ràng cách một tầng vải mỏng, sự mềm mại của cô.

Sữa tắm ngọt dịu thơm mát vị cam, nhàn nhạt, trong hơi thở của cô.

Nam An An hôn, hôn ,

Khương Minh liền đứng dậy đi tắm.

Nam An An nằm lỳ ở trên giường nhìn bộ sưu tập ảnh weibo, hình lúc họ du lịch tốt nghiệp trung học, nói chuyện với Khương Minh trong phòng tắm câu được câu không: "Thầy à, chiều ngày mai chúng em chơi cs (một loại trò chơi), thầy cũng đi nha. . . . . ."

"Được” Giọng Khương Minh cách cửa kiếng rất thấp, mang theo một tia khàn khàn và nhẫn nhịn.

Cô bạn gái xinh đẹp có thể thay cơm như thế này, mà bản thân anh phải chạy đi đánh máy bay (ừm, e hèm, là gì có ai k biết k ạ *che mặt*…), anh đúng là làm gương cho người khác, một người đạo đức điển hình rồi.

Khương Minh không tập trung trả lời Nam An An, động tác của ngón tay thon dài càng nhanh hơn . . . . .

Nghe Nam An An hình như nói câu gì, anh không nghe rõ.

Nam An An đã hỏi một lần nhưng thấy Khương Minh không trả lời nàng, đoán là anh không nghe thấy vì vậy từ trên giường bò dậy chạy mấy bước tới phòng tắm bên kia, lớn tiếng hỏi: "Thầy à, anh bắn chuẩn không?” (Lời editor: đoạn này là cô đang hỏi anh bắn trò chơi cs ngày mai….)

Anh bắn chuẩn không…..

Chuẩn không…..

Ngón tay thon dài của Khương Minh dừng lại một chút. . . . . . Không được rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui