“Chu Tiểu Ngải rõ ràng nói cái này rất đẹp,” Giang Hoài tự lẩm bẩm, “Cậu ấy lừa mình à?”
Lục Vô Túy đứng ở bên cạnh cậu, nhưng cậu cũng không phát hiện.
Lúc này trên màn hình, nam nữ chính đều đang ngủ trên cùng một chiếc giường.
Nữ chính quay người sang một bên, quay lưng về phía nam chính.
Giang Hoài:...Loại trạng thái im lặng không nói gì, kiểu quen thuộc khó giải thích này.
Trong sự im lặng hoàn toàn, nam chính đột nhiên đưa tay ra, ôm nhân vật nữ vào lòng.
Giữa sự phản kháng mạnh mẽ của nữ chính, anh nắm tay cô lại và thì thầm: “Đừng nhúc nhích.”
Giang Hoài đối nam chính nói: “Người ta không muốn mà, anh ta quá đáng quá rồi.”
Lục Vô Túy:...
Tại sao cậu lại thấy nữ diễn viên không muốn?
Mặc dù nam diễn viên này trông không đẹp lắm nhưng khả năng trêu chọc mọi người của anh ta lại...không tệ phải không?
Nếu phương pháp này sử dụng trên Giang Hoài thì sao?
Nhưng nhìn phản ứng của Giang Hoài - thôi quên nó đi.
Trên màn ảnh, nam chính dùng ánh mắt thập phần thâm thúy nhìn nữ chính, lại có một đoạn phim quay chậm và một đoạn nhạc ái muội.
Nam chính cúi đầu trước nữ chính, làm bộ muốn hôn cô.
Giang Hoài ban đầu nghiêm túc nhìn xem.
Nhưng không biết nghĩ đến điều gì, đôi mắt đột nhiên trợn to, không biết phải làm sao.
Lục Vô Túy trơ mắt nhìn hai tai cậu đỏ bừng.
Đôi mắt hắn chợt nheo lại.
Xem ra cậu cũng không phải hoàn toàn không hiểu.
Đúng lúc này, nữ chính trên màn ảnh quay đầu lại, nụ hôn của nam chính không thành.
Hơi thở dồn dập của Giang Hoài thả lỏng một chút.
Nam chính nói: “Chúng ta đã kết hôn rồi, loại chuyện này là nghĩa vụ giữa vợ chồng, sớm muộn gì cũng phải vượt qua, không cần phải dè dặt đúng không?”
Nữ chính cắn răng không nói gì.
Lục Vô Túy ý thức được điều gì, nhìn về phía góc dưới bên phải TV.
Ở góc dưới bên phải có tên bộ phim truyền hình - Hợp đồng tình yêu.
Lục Vô Túy: “…” Cái gì vậy chứ.
Nhìn thấy không có khả năng Giang Hoài tự phát hiện ra hắn, Lục Vô Túy ho khan một tiếng.
Giang Hoài giật mình, vội vàng nhìn hắn.
Sau khi nhìn rõ là Lục Vô Túy, tay chân luống cuống, vội vàng tìm điều khiển từ xa.
Lục Vô Túy nhẹ nhàng nhắc nhở: “Trên bàn trước mặt em, ở bên phải.”
Giang Hoài: “…” Hắn có siêu năng lực sao? Vì sao hắn biết cậu đang suy nghĩ cái gì?
Giang Hoài chạm vào điều khiển từ xa, nhanh chóng tắt TV.
Lục Vô Túy hỏi: “Sao không xem nữa?”
Giang Hoài mặt đã đỏ bừng, ngơ ngác hồi lâu.
Vừa mới nhìn nam nữ chính trên TV suýt chút nữa hôn nhau, hình ảnh Lục Vô Túy hôn cậu đột nhiên hiện lên trong đầu.
Ngay cả bản thân cậu cũng không biết ý niệm này đến từ đâu.
Lục Vô Túy nhìn thấy thế, ánh mắt lóe lên, chậm rãi tiếp cận Giang Hoài, trong mắt ẩn chứa chút nhiệt tình.
“Em có cảm thấy điều gì đó không?”
Giang Hoài lùi lại nửa bước, dưới tình huống như vậy, ánh mắt cậu vẫn như cũ ngây thơ và hồn nhiên
Rõ ràng có thể thấy được sự bối rối trong mắt cậu.
Lục Vô Túy mấy ngày nay thật ra đã rất mệt, nhưng sau khi nhìn thấy Giang Hoài, mọi sự mệt mỏi trên người hắn trong nháy mắt biến mất.
Giang Hoài không biết mình đã giẫm phải thứ gì, bỗng nhiên lảo đảo.
Lục Vô Túy vội vàng đưa tay giúp cậu ổn định thân thể.
Giang Hoài không có ngã vào trong ngực hắn mà ngã xuống ghế sô pha, ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt trắng như tuyết của cậu rải rác vài sợi tóc.
Tóc cậu không dài, mềm và hơi nâu.
Màu tóc này khiến gương mặt cậu trở nên trắng sáng hơn, nhiều người khi nhìn thấy cậu lần đầu sẽ tưởng cậu nhuộm tóc nhưng thực ra đó là tóc tự nhiên.
Hầu kết của Lục Vô Túy trượt xuống, nắm cằm cậu, động tác nhẹ nhàng nhưng vẫn kiềm chế.
Hắn chậm rãi nói: “Bé ngốc.”
Giang Hoài: “...”
Kêu thêm một tiếng, tôi sẽ tức giận.
Ban đêm, khi ngủ, Giang Hoài lần đầu tiên không ngủ nghiêng mà nằm ngửa, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Lục Vô Túy, muốn nói lại thôi.
Lục Vô Túy cũng không ngủ được.
Chỉ cần Giang Hoài không ngủ, hắn liền không thể ôm Giang Hoài, không có Giang Hoài trong ngực, hắn liền không ngủ được.
Cho nên hắn kỳ thực là đang chờ Giang Hoài ngủ.
Nhưng bé ngốc này có lẽ là bị phim truyền hình kíc.h thích -- Lục Vô Túy mặc dù không hiểu cậu bị kíc.h thích kiểu gì nhưng xem ra cậu xác thực bị kíc.h thích, hơn nữa cũng không nhỏ.
Cho nên không ngủ được.
Ngay lúc Lục Vô Túy đã mất kiên nhẫn, đang định đưa tay ôm lấy cậu thì Giang Hoài rốt cục lên tiếng.
Cậu hỏi: “Anh ngủ chưa?”
Lục Vô Túy mơ hồ “Ừm” một tiếng.
Giang Hoài có chút khó chịu, “Nói dối, anh rõ ràng là không có ngủ.”
Lục Vô Túy: “Ừ, là tôi lừa em.”
Giang Hoài: “...”
Sau khi bị trêu chọc quá nhiều, cậu gần như đã không biết giận với hắn.
Tự mình tức giận một lúc, Giang Hoài lại nói: “Hôm nay anh cũng xem TV...!đúng không?”
Nghe vậy, Lục Vô Túy trong bóng tối mở mắt ra.
Giang Hoài tiếp tục nói: “Anh có biết nghĩa vụ giữa vợ chồng là gì không?”
Lục Vô Túy: “...”
Lần này, Lục Vô Túy hoàn toàn im lặng.
Thấy hắn đã lâu không động đậy, Giang Hoài có chút tò mò nhìn về phía Lục Vô Túy.
Cậu không hề biết rằng điều mình đang hỏi là một điều gì đó hơi xấu hổ và riêng tư.
Vì cậu chẳng hiểu gì cả.
Nhưng sự im lặng của Lục Vô Túy càng khiến cậu tò mò hơn.
Cậu lại hỏi: “Anh không biết phải không? Quản gia có biết không? Nếu không được, khi nào Đường thúc về tôi sẽ hỏi...”
“Sau này em sẽ hiểu.” Lục Vô Túy ngắt lời cậu.
Giang Hoài có chút không hiểu, “Sao sau này tôi mới có thể hiểu được? Hiện tại không được sao?”
Lục Vô Túy:...Bởi vì bây giờ em mà hiểu là sẽ có chuyện xảy ra.
Kỳ thật Lục Vô Túy cũng không đặc biệt lo lắng Giang Hoài có thể hiểu được quan hệ giữa hai người hay không.
Thứ nhất, Giang Hoài còn chưa phẫu thuật xong, thứ hai, hắn tự nhận Giang Hoài nằm trong lòng bàn tay hắn, đi đâu cũng không được, hắn cùng Giang Hoài còn có rất nhiều thời gian.
Nhưng...!không vội không có nghĩa là hắn không muốn.
Giang Hoài có chút tức giận, cậu cảm giác được Lục Vô Túy đang vòng quanh, tức giận nói: “Không nói thì không nói.”
Lục Vô Túy nhìn thấy cậu không thuận theo thì sẽ không buông tha, dừng một chút nói: “Rất muốn biết?”
Giang Hoài cũng dừng lại, trực giác mách bảo rằng trong lời nói của Lục Vô Túy có cạm bẫy.
Cậu do dự nhưng cuối cùng cũng gật đầu.
Lục Vô Túy nói: “Hôm nay tôi dạy em phần cơ bản nhập môn trước.”
Giang Hoài hai mắt sáng lên, gật đầu nói: “Cái gì nhập...”
Lời còn chưa dứt, Lục Vô Túy đã vươn tay kéo cậu vào lòng.
Hai người nhìn nhau.
Giang Hoài nhận thấy trong mắt hắn có một cảm xúc quen thuộc.
——Đó là bởi vì mỗi lần trước khi Lục Vô Túy hôn cậu, ánh mắt của hắn sẽ nóng hơn bình thường rất nhiều.
Đó là một cảm xúc phức tạp đan xen với sự cấp bách, tình yêu và sự kiềm chế.
Lục Vô Túy tựa đầu vào đầu cậu, hơi thở hòa quyện với nhau, giọng điệu mơ hồ.
“Còn nhớ lần trước tôi đã giúp em như thế nào không?”
Hiển nhiên hắn không nói rõ ra là lúc nào.
Nhưng cái đầu chậm chạp của Giang Hoài một khắc này đột nhiên nhanh trí, lại thực sự hiểu được lời hắn nói.
Lục Vô Túy hôn lên mặt cậu, bình tĩnh nói: “Lần này em là người giúp tôi.”
“Sau khi giúp tôi xong, tôi sẽ dạy cho em biết nghĩa vụ giữa vợ chồng là gì.”
Đêm đó, chưa đầy một giờ sau, Giang Hoài hối hận.
Cậu kìm lại những giọt nước mắt sắp rơi xuống, nhỏ giọng phản đối, trong thanh âm có tiếng nức n:“Đừng cắn tôi...”
“Tôi cảm thấy mình không muốn biết nữa.”
“Tôi một chút cũng không muốn biết.”
“Lục Vô Túy! Tôi ghét anh!”
Câu trả lời duy nhất dành cho cậu chính là nụ hôn dày đặc của Lục Vô Túy và hơi thở gấp gáp trên mặt cậu.
Và sau khi cậu nói ghét Lục Vô Túy, thì đột nhiên bị hắn cắn vào tai.
Ngày hôm sau, Giang Hoài nằm trên giường nướng đến mặt trời lên cao.
Thật ra hôm nay cậu có tiết học, nhưng cậu quá mệt, không muốn đến ngược lại là Lục Vô Túy-- sáng sớm đã thay quần áo đi làm.
Mãi cho đến khi quản gia gõ cửa nói giáo viên tới, Giang Hoài mới thu dọn một chút.
Trong giờ học, giáo viên nhận thấy tư thế vẽ của cậu có chút kỳ quái.
Không phải là nó hơi khó khăn mà là nó quá cực.
Tay phải của cậu dường như không còn chút sức lực nào.
Thầy cau mày nói: “Tay em bị thương à?”
Dù là nghệ sĩ biểu diễn hay họa sĩ, tất cả những người chuyên nghiệp kiếm sống bằng đôi tay đều sẽ đặc biệt chăm sóc đôi tay của mình.
Một số người thậm chí còn có bảo hiểm cho đôi tay của mình với số tiền khổng lồ.
Tuy rằng đôi tay của Giang Hoài vẫn chưa xứng đáng với số tiền bảo hiểm khổng lồ, nhưng biết đâu một ngày nào đó, giá đôi tay của cậu sẽ tăng gấp đôi?
Thầy giáo có chút tức giận vì Giang Hoài không để ý tới tay mình.
Tuy nhiên, sau khi thầy giáo dò hỏi.
- --Tai của Giang Hoài đỏ lên một cách kì lạ.
Cậu lắp bắp, vẻ mặt có chút ủy khuất, vừa nói vừa rưng rưng nước mắt: “Không có bị thương.”
Tay đau quá nên hôm nay không còn sức để cậu sử dụng.
Thầy giáo nhìn bộ dáng của cậu, muốn hỏi thêm, nhưng vào lúc này, lại nhìn thấy vết thương trên tai Giang Hoài.
...Đó là một vết răng mới.
Thầy khôn ngoan nuốt chửng những lời còn lại của mình.
Giang Hoài cảm thấy ủy khuất cực kỳ.
Cậu cảm thấy Lục Vô Túy thật đáng ghét, đáng ghét đến cực điểm, ghét đến mức sắp không chịu nổi nữa!
Rõ ràng nói muốn dạy cho cậu biết nghĩa vụ giữa vợ chồng là gì.
Nhưng sau khi ức hiếp cậu xong, làm tay cậu đau đến muốn chết, vẫn chưa hề nói cho cậu biết nghĩa vụ của vợ chồng là gì.
Nhưng mà, nếu kêu cậu hỏi lại một lần nữa, cậu không có can đảm.
Buổi tối, sau khi Giang Hoài tan học, ăn tối xong, liền quấn mình như một cái kén tằm nằm trên giường.
Lục Vô Túy về cơ bản đã quen thuộc với phong cách chiến tranh lạnh nhỏ nhặt của cậu và biết cậu sẽ làm gì.
Đơn giản là không nói lời nào, giả thành người câm.
Lục Vô Túy thừa nhận, lần này hắn quả thực có chút mất khống chế.
Tuy nhiên, Giang Hoài cũng đã có lỗi với hắn.
Hắn dạy rõ ràng cho Giang Hoài về nghĩa vụ giữa vợ chồng, chỉ là không dạy kỹ càng.
Hơn nữa, hắn còn giúp đỡ Giang Hoài, hai người sẽ bù trừ cho nhau là có lý.
Vì sao Giang Hoài còn tức giận?
Từ phía sau Giang Hoài, Lục Vô Túy phát hiện lần này cậu đã có tiến bộ, thật sự khiến mình trở nên bất khả xâm phạm, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Vì vậy hắn liền đem Giang Hoài cùng chăn bông ôm lấy.
Cơ thể Giang Hoài toàn nhỏ hơn hắn, cho dù có quấn chăn cũng chỉ có thể thu nhỏ vào trong ngực hắn.
Lục Vô Túy ghé vào tai cậu nói tiếp: “Em còn muốn tiếp tục thực hiện nghĩa vụ của mình không?”
Giang Hoài tức giận, đột nhiên chui ra khỏi chăn.
Cậu muốn đẩy Lục Vô Túy ra nhưng Lục Vô Túy lại ôm lấy cậu, sau đó hôn lên tai cậu.
Lục Vô Túy rất hài lòng với “dấu ấn” mình để lại.
Cả người Giang Hoài đều trắng, đôi tai cũng không ngoại lệ, đôi tai nhỏ nhắn như được vẽ, khi xấu hổ, đôi mắt sẽ rưng rưng nước mắt, đôi tai cũng sẽ đỏ bừng.
Cắn nhẹ một chút cũng sẽ để lại dấu vết.
“Buông tôi ra.” Giang Hoài nhăn mặt.
Lục Vô Túy cũng đơn giản nói: “Không buông.”
Giang Hoài muốn khóc nhưng không có nước mắt nên mím môi.
Tuy rằng bắt nạt cậu rất thú vị, nhưng Lục Vô Túy không muốn cậu thực sự tức giận, vì vậy liền dịu giọng nói: “Em cảm thấy tôi đi quá xa sao? Vậy tôi có thể xin lỗi em được không?”
Giang Hoài vùi đầu vào hõm cổ hắn không chịu giao tiếp.
“Không để ý tới tôi nữa à?” Lục Vô Túy hỏi, “Nếu em không để ý tới, tôi không thể xin lỗi em đúng không?”
Giang Hoài đột nhiên đứng thẳng lên, nói với hắn: “Anh phải nói xin lỗi với cái tay của tôi.”
Lục Vô Túy dừng một chút, cũng không trách mắng yêu cầu của cậu quá đáng.
Hắn bình tĩnh nâng tay Giang Hoài lên, thổi thổi tay cậu: “Thực xin lỗi, xin lỗi tay của em Giang Điềm Điềm.”
Giang Hoài nghe được xưng hô này, đột nhiên thu tay lại.
Nhưng Lục Vô Túy lại ôm chặt cậu hôn một cái.
“Hôm qua em vất vả, hôm nay để tôi vất vả.”
Giang Hoài: “...”
Liên tục ba ngày, Giang Hoài cảm giác thân thể mình như bị đào rỗng tuếch.
Đến ngày thứ ba, cuối cùng cậu cũng hiểu được nghĩa vụ giữa vợ chồng là gì.
Hóa ra cậu và Lục Vô Túy đã hoàn thành nghĩa vụ của mình rồi?
Nhưng mà Lục Vô Túy nói “phiên bản nhập môn” lại là sao?
Tuy rằng Giang Hoài rất tò mò.
Nhưng lần này, cho dù có bị giết, cậu cũng sẽ không hỏi lại.
Nửa tháng nữa trôi qua trong chớp mắt.
Cuộc sống bình yên luôn khiến người ta bỏ qua một số sự thật nặng nề - ví dụ như lão phu nhân đã nằm trên giường gần một tháng.
Và vào một ngày nào đó.
Đường Bình Kiến, người đã biến mất gần một tháng, cuối cùng đã trở lại.
Không ai biết ông đã đi đâu, tại sao lại bỏ đi, hay ông đã nói gì với bà cụ trước khi đi.
Trong đầu mỗi người đều có một câu hỏi chung.
- -Việc lão phu nhân hôn mê có liên quan gì đến ông không?
Nhưng sau khi Đường Bình Kiến trở về, ông vẫn luôn trầm mặc.
Ông quay lại nhà Lục Vô Túy, bước vào căn phòng mà ông thường ở.
Vì lão phu nhân đột nhiên hôn mê và sự biến mất đột ngột của ông.
Vệ sĩ do lão phu nhân phái đến bảo vệ ông đã không còn ở đây, có thể nói ông đã đạt được tự do rất cao.
Giang Hoài ở ban công nhìn thấy ông về.
Vừa vào cửa, Giang Hoài lo lắng tình huống của ông, không ngừng nói chuyện.
Tất nhiên, lời nói của cậu như rơi xuống biển, không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ Đường Bình Kiến.
Giang Hoài cũng bị quản gia chặn lại, không cho cậu đến gần, báo cáo việc Đường Bình Kiến đã trở về cho Lục Vô Túy.
Cho đến khi Đường Bình Kiến chuẩn bị bước vào phòng.
Nhìn thấy Giang Hoài còn đang nói chuyện với mình, ông hơi nhếch khóe miệng, xoa xoa đầu Giang Hoài.
Mối quan hệ giữa hai người có thể nói là “quân tử chi giao”, cũng không quá mức thân thiết, chỉ là ở trên ban công nói chuyện.
Đây là lần đầu tiên Đường Bình Kiến đối xử với cậu bằng thái độ nghiêm túc như vậy.
Giây tiếp theo, ông rút tay lại, đóng cửa lại trước mặt Giang Hoài.
Lục Vô Túy biết Đường Bình Kiến đã về, cho nên nhịn tới tan sở mới về nhà.
Việc lão phu nhân hôn mê là một kết cục đã được định trước, và hắn biết rằng có ép hỏi Đường Bình Kiến sẽ không thay đổi được sự thật.
Lục gia đêm nay đặc biệt yên bình.
Trước khi Lục Vô Túy vào nhà, hắn còn đặc biệt nhờ quản gia đưa Giang Hoài sang một phòng khác.
Chính là, không biết có phải là do ông trời sắp đặt hau không.
Lúc hắn đang định đá tung cửa phòng Đường Bình Kiến thì nhận được cuộc gọi từ bệnh viện.
- - lão phu nhân đã tỉnh.
Lục Vô Túy cứng đờ, hướng phía cửa trước nói: “Nếu nghe thấy thì lập tức ra ngoài, theo tôi đến bệnh viện.”
Không có phản hồi từ người bên trong.
Lục Vô Túy nghiến răng nghiến lợi, xoay người rời khỏi cửa.
Lão phu nhân lần này tỉnh lại, cũng không phải chuyển biến tốt đẹp, rất có khả năng chỉ là hồi quang phản chiếu*.
(* Hồi quang phản chiếu là một từ Hán Việt (tiếng Trung: 迴光返照/ Huíguāngfǎnzhào), sự minh mẫn cuối (terminal lucidity), lời tạm biệt cuối (one last goodbye),[1] vốn để chỉ hiện tượng ánh sáng phản xạ lúc mặt trời sắp lặn khiến bầu trời trở nên sáng hơn trong thời gian ngắn rồi nhanh chóng tối đi, từ hiện tượng này người ta sử dụng cụm từ để ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời.
Cre: Wikipedia.)
Ngay khi bác sĩ phát hiện ra, ông đã gọi điện cho mọi người trong Lục gia.
Khi Lục Vô Túy đến bệnh viện, trước cửa phòng bệnh đã có một vòng người tụ tập.
Hai cô con gái của Lục lão phu nhân bật khóc - dù có xung đột lợi ích với bà cụ nhưng họ vẫn là mẹ con nên không thể tránh khỏi đau buồn.
Theo sau Lục Vô Túy là Giang Hoài.
Lúc hắn chuẩn bị rời đi, Giang Hoài mới chú ý đến hắn, có lẽ nhìn ra vẻ mặt của hắn có gì đó không đúng liền nói muốn đi theo hắn.
Thời gian cấp bách nên Lục Vô Túy bảo cậu lên xe.
Lần trước tựa hồ cũng giống như vậy, nhưng điều khác biệt so với lần trước là Lục Vô Túy lộ ra vẻ hoảng loạn hiếm thấy, gần như chưa từng xảy ra với hắn.
Giang Hoài đi theo hắn, dường như nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng, suốt đường đi một câu cũng không nói với Lục Vô Túy.
Sau khi đến bệnh viện, cậu ngoan ngoãn đi theo Lục Vô Túy, không hề gây chuyện.
Bác sĩ từ phòng bệnh đi ra, nói với đám người: “Theo yêu cầu của bệnh nhân, các người từng người một vào.”
Những người còn lại nhìn nhau, phân vân xem ai nên được vào trước.
Bác sĩ nói thêm: “Bệnh nhân bảo cho cháu trai vào”.
Lục Vô Túy không chút do dự đi thẳng vào phòng bệnh.
Trước khi đi vào, hắn quay người lại, nắm lấy tay Giang Hoài, dẫn Giang Hoài đi vào.
Giang Hoài chưa bao giờ gặp qua người sắp lâm chung.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một bệnh nhân sắp qua đời.
Cậu thấy bà cụ gầy đến mức chỉ còn lại một nhúm xương, vẫn đang đeo kẹp điện tâm đồ, máy điện tâm đồ bên cạnh đang phát ra những âm thanh đều đặn.
Giang Hoài trong nháy mắt tái nhợt.
Kiếp trước, trước khi chết cậu cũng đã nghe được thanh âm này cả một ngày.
Ngay cả khi chỉ nghe âm thanh này trong một ngày.
Nhưng ngay khi nghe thấy nó, nó khơi dậy nỗi sợ hãi về cái chết đã khắc sâu vào xương tủy.
Bà cụ vẫn còn tỉnh táo, nhưng nhãn cầu đã đục ngầu và dường như tất cả cử động đều cố sức.
Bà nói với Giang Hoài: “Dọa con rồi sao, nhóc con?”
Giang Hoài không biết nên gật đầu hay lắc đầu.
Nhưng cậu gật đầu hay lắc đầu cũng không quan trọng, cho dù lúc này có sợ hãi cũng không thể ra ngoài.
Ánh mắt bà lão nhìn chằm chằm vào Lục Vô Túy.
Bà nói với Lục Vô Tuý: “Tiểu Túy, xin lỗi, bà ngoại trước kia nói sẽ bảo vệ con cả đời, nhưng hiện tại chỉ sợ bà phải thất hứa rồi.”
Lục Vô Túy vội vàng tiến lên một bước.
“Vốn dĩ ta còn tưởng rằng trước khi rời đi có thể ôm chắt của mình.” Lão phu nhân dường như rất cố sức, sau khi nói xong liền nghỉ ngơi một chút, “Hiện tại xem ra là không thể.”
Lục Vô Túy nghiêm nghị nói: “Chuyện này...coi như con bất hiếu.”
“Lúc này không cần phải nói có hiếu thảo hay không,” bà cụ hít một hơi, “Con nói đúng, dù sao cũng là ta tham lam, sau khi có cháu trai, ta lại muốn có chắt.
Ta sắp chết rồi, ta cũng đã nghĩ thông suốt, nếu con có thể điều hành tốt Lục gia, đã là ông trời thương xót bà già này không làm cho Lục thị lụng bại.”
Ánh mắt bà chuyển từ Lục Vô Túy sang Giang Hoài.
“Cháu ngoan, lại đây, bà ngoại muốn nói với con vài lời.”
Giang Hoài có chút do dự, nhưng vẫn đi tới.
Bà cụ nắm lấy tay cậu, chậm rãi và cứng rắn nói: “Bà phải nói lời xin lỗi với con.”
Giang Hoài sửng sốt sau vội vàng lắc đầu.
Cậu nói: “Người là trưởng bối...”
Lục lão phu nhân có chút mệt mỏi, cười lắc đầu, “Ta cần phải xin lỗi.”
Bà nói tiếp: “Về đi học lại đi con, bà đã làm sai rồi”.
Giang Hoài sửng sốt một chút, sau đó vội vàng gật đầu.
Lục Vô Túy không ngừng nhìn bà, hốc mắt có chút đỏ lên.
Lục lão phu nhân thở dài một tiếng, nói: “Các con đi trước đi.
Ta còn có chuyện muốn giải thích với dì cả và dì hai của con.”
Giang Hoài mím môi.
Sau đó, cậu bị Lục Vô Túy kéo ra ngoài.
Sau khi hai người rời khỏi phòng bệnh, hai chị em Lục gia nhanh chóng tiến vào phòng bệnh.
Trên khuôn mặt của họ, sự quan tâm đến tình cảm gia đình và mối quan tâm đến lợi ích lẫn lộn, không rõ tình cảm gia đình hay lợi ích đối với họ quan trọng hơn.
Sau đó, Lục Vô Túy cùng Giang Hoài đứng canh cửa phòng bệnh.
Khi mọi người đã nhìn thấy bà xong, bà cụ đã không còn sức để tỉnh dậy.
Bác sĩ đề nghị: “Hai ngày này các người có thể đưa bà ấy về nhà.
Không cần phải để bà nhớ lại quá trình điều trị ở bệnh viện.
Tốt nhất là ở nhà để cảm thấy thoải mái hơn.”
Bác sĩ nói chuyện tương đối khéo léo.
Sau khi nghe điều này, những người thân khác nhìn nhau.
Đối với họ, Lục lão phu nhân chết ở đâu không quan trọng.
Điều quan trọng là di sản.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại, cái đầu to nhất định thuộc về Lục Vô Túy, thứ duy nhất bọn họ có thể nỗ lực kiếm được chính là tài sản lộ ra giữa ngón tay của Lục lão phu nhân.
Vì vậy, họ liền dùng hết sức thể hiện lòng hiếu thảo.
Dù vẫn đang nằm viện nhưng họ cũng không ngần ngại biểu diễn và vội vàng sắp xếp chỗ cho cụ bà.
Nhìn trò hề này, Lục Vô Túy mặt không biểu tình dẫn Giang Hoài rời khỏi hiện trường.
Buổi tối trở về Lục gia, Lục Vô Túy nghe được quản gia nói Đường Bình Kiến đã ra ngoài.
Nghe vậy, hắn cười khẩy.
Giang Hoài cảm thấy hắn nhìn có chút đáng sợ nhưng Lục Vô Túy lại nói với cậu: “Em đi ngủ trước đi.”
Đêm đó, Lục Vô Túy đợi ở phòng khách.
Hắn không biết Đường Bình Kiến đã đi đâu nhưng hắn biết mình phải đợi ông.
Cuối cùng, vào giữa đêm, Đường Bình Kiến say khướt đã quay lại.
Ông loạng choạng bật đèn trong phòng khách, bị Lục Vô Túy trong phòng khách làm cho giật mình.
Lục Vô Túy mặt không biểu tình nhìn ông.
Ánh mắt của họ giao nhau trong giây lát, trước khi Đường Bình Kiến mở miệng nói chuyện.
——Lục Vô Túy đã tiến lên nắm lấy cổ áo của ông.
Vốn dĩ hắn đã không mấy tôn trọng Đường Bình Kiến nhưng chuyện hôm nay chỉ khiến hắn thêm tức giận.
Hắn lạnh lùng nói: “Sao ông không đến bệnh viện?”
Ông ta đã nói gì với bà cụ trước khi bà ngất đi?
Bà ngoại của hắn, là vì Đường Bình Kiến mà bị ngã sao?
Cho dù không cùng huyết thống, cũng đi nhìn một cái - khó khăn đến vậy sao?
Lục Vô Túy vốn tưởng rằng mình có thể đem Đường Bình Kiến thành không khí, nhưng từ nhỏ đến lớn, Đường Bình Kiến luôn sơ suất vào những thời khắc quan trọng.
Đường Bình Kiến rất bình tĩnh: “Bà ngoại con không sao chứ?”
Lục Vô Túy nói: “Ông nghĩ thế nào?”
Đường Bình Kiến nói: “Chắc vẫn còn ổn”
Lục Vô Túy nhìn vẻ mặt cha mình như mặt giếng không gợn sóng, cuối cùng cũng buông ông ra.
Hắn nhớ lại khi còn nhỏ, hắn bị sốt cao và đi tìm ông nhưng không thấy, ông chỉ ném hắn cho bà ngoại rồi bỏ đi không thèm ngoảnh lại.
Hắn lạnh lùng nói: “Ra khỏi nhà tôi.”
Giang Hoài từ trên lầu lộ nửa đầu, lo lắng nhìn hai người dưới lầu.
Vẻ mặt cậu cũng căng thẳng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...