Sau khi lên xe, suốt một đường Giang Hoài không nói một lời.
Ban đầu, cậu còn nghĩ rằng Lục Vô Túy sẽ nhân cơ hội này để làm cậu khó xử một lần nữa...!Dù gì, cú đâm đầu của cậu thực sự rất đau.
Nhưng sau khi ngồi vào, Lục Vô Túy lại có vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn mở máy tính xử lý công việc.
Chỉ là không biết hắn có phải cố ý hay không.
Trong khi giải quyết công việc, hắn thỉnh thoảng chạm vào ngực mình, như thể nó rất đau.
Giang Hoài giả vờ như không nhìn thấy, cách xa hắn một chút.
Lục Vô Túy:...
Chậc chậc.
*
Khi về đến nhà, Giang Hoài nhìn Lục Vô Túy bước vào thư phòng và không có ý định tính toán với mình, vì vậy trong lòng đã hoàn toàn nhẹ nhõm.
Cậu thăm dò và bước vào phòng vẽ của mình.
Ở giữa là bức tranh đã lâu cậu chưa đem đi tặng.
Nhìn chằm chằm vào bức tranh, cảm thấy dường như thầy không có duyên với bức tranh này.
Bức tranh này không nhất thiết phải tặng cho thầy Tạ, nó cũng chỉ là món quà thích hợp nhất trong những món quà mà cậu có thể nghĩ ra.
Nhưng trong quan niệm của cậu, giữa tranh và người còn có duyên phận.
Không chỉ trong giới hội họa mà bất cứ tác phẩm nghệ thuật nào cũng đều có cơ duyên, nếu đã có duyên thì dù trong hoàn cảnh nào, vật đó cũng sẽ đến tay người có duyên sau vài lần chuyển tới chuyển lui.
Nếu không có duyên phận, giống như cậu tặng tranh cho thầy Tạ, đi mấy vòng vẫn không tặng được.
Quên đi, đổi thứ gì khác cho thầy Tạ.
*
Buổi tối khi Giang Hoài đi ngủ vẫn chưa thấy Lục Vô Túy trở về.
Vốn dĩ cậu muốn trực tiếp đi ngủ, nhưng khi chìm vào giấc ngủ, ngay lập tức chợt nhớ ra, nếu hôm nay Lục Vô Túy không nguôi giận, tiền bình hoa của cậu còn tính không?
Nghĩ đến đây, Giang Hoài lập tức ngồi dậy.
Trong khoảng thời gian này, chắc chắn Lục Vô Túy còn trong phòng làm việc.
Giang Hoài vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy Lục Vô Túy cầm một lọ thuốc mỡ đi tới.
Bốn mắt chạm nhau, rất ngượng ngùng.
Giang Hoài vội vàng đóng cửa lại.
Lục Vô Túy: “...!Cậu tính không cho tôi vào ngủ?”
Sau khi Giang Hoài đóng cửa lại, mới ý thức được mình đã làm gì, ảo não mở cửa ra.
Lần này, khe hở được mở ra, để lộ nửa khuôn mặt.
Mở, nhưng lại không mở hoàn toàn.
Lục Vô Túy hít sâu một hơi, đưa tay muốn đẩy cửa, Giang Hoài đột nhiên nói: “Chờ đã, anh bị thương sao?”
“Tôi bị thương sao?” Lục Vô Túy nhai đi nhai lại câu này, “Hỏi hay đấy, tôi còn tưởng rằng trên đầu cậu hẳn là có một vết thương lớn, gián tiếp biết vết thương của tôi như thế nào”
Giang Hoài: “...”
Cũng may, cậu không có.
Lúc này Giang Hoài mới từ đáy lòng cảm thấy có chút có lỗi.
Tất nhiên, cậu thấy mình có lỗi một chút thui.
Lục Vô Túy đẩy cửa vào, Giang Hoài đi theo sau hắn từng bước một, nhìn hắn ngồi ở trên sô pha.
Lục Vô Túy đặt lọ thuốc mỡ xuống, đột nhiên cười nói: “Có muốn tôi cởi qu.ần áo ra cho cậu nhìn một chút không?”
Giang Hoài ánh mắt cơ hồ dọc theo đường viền cổ của hắn chui vào trong đó.
“Ay, không cần,” Giang Hoài đột nhiên cảm thấy vô lễ, “Bất quá, anh muốn thì cũng có thể.”
Lục Vô Túy: “...”
Lục Vô Túy không cùng cậu nói nhảm nữa, trực tiếp cởi q.uần áo, lộ ra nửa thân trên săn chắc.
Ngực của hắn thực sự bị đỏ một mảng, bất quá cũng không nghiêm trọng lắm.
Thứ mà thấy dễ dàng nhất là cơ bụng dưới ngực của hắn.
Tuy rằng đều là nam, nhưng Giang Hoài kỳ thật cũng có chút ngượng ngùng, cậu lớn như vậy, cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy.
Tất nhiên, cũng không ôm ai ngủ mỗi ngày.
Lục Vô Túy bôi thuốc xong, đột nhiên gọi cậu: “Lại đây.”
Khẽ xin lỗi, Giang Hoài tiến lên một bước, trước khi cậu có thể đứng yên, Lục Vô Túy đã kéo một phát, ngay lập tức cậu ngã vào lòng ngực của Lục Vô Tuý.
Cậu lập tức giẫy giụa.
Lục Vô Túy như đang ôm một con mèo xù lông, tay bị cào mà không thể làm gì, chỉ có thể ậm ừ: “Đau, đau, đụng đến vết thương đau.”
Giang Hoài cả người cứng đờ, sau đó mới bình tĩnh lại.
Cậu nghĩ rằng Lục Vô Túy muốn tính sổ với mình, vì vậy nhanh chóng nhắm mắt lại.
Lục Vô Túy xoay đầu cậu qua, nhìn kỹ một chút.
Ngay lập tức, kết luận: “Thật sự rắn chắc.”
Giang Hoài:...
Nói vậy, nhưng Lục Vô Túy vẫn đổ thuốc mỡ vào lòng bàn tay, xoa một ít lên đỉnh đầu Giang Hoài.
Một cảm giác mát lạnh từ trên đầu truyền đến.
Giang Hoài nhìn chằm chằm vào ngực của Lục Vô Túy, cảm thấy mình có thể nghe thấy nhịp tim của hắn.
Cậu chớp mắt, cảm thấy một chút kỳ diệu trong thời điểm này.
*
Ngày hôm sau, Giang Hoài nghe tin trong trường có một giáo viên đã bị phát hiện nhận hối lộ.
Thật trùng hợp, thứ nhận được cũng là một bức tranh.
Nhà trường đã ra thông báo đuổi việc và thu hồi chứng chỉ giáo viên, đồng nghĩa với việc trực tiếp bị đưa ra khỏi ngành giáo dục.
Đồng thời, sự kiểm soát của trường học đối với khía cạnh này đã bắt đầu thắt chặt trở lại.
Sự đồng cảm của Giang Hoài đối với mọi người chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế.
Nhưng lúc này, cậu đột nhiên vui mừng, vì mình chưa có đem bức tranh tặng cho thầy giáo.
Nếu không, lòng biết ơn sẽ biến thành giết người ngay lập tức.
Ngay sau khi điều này xảy ra, Giang Hoài không biết nên xin lỗi Lục Vô Túy hay cảm ơn hắn.
Nếu không phải do hắn ngăn cản, hiện tại cậu và thầy đã xảy ra chuyện.
Hôm nay vừa vặn là tiết học của thầy Tạ, Giang Hoài tranh thủ lúc tan học chạy lên bục giảng, thầy Tạ vẫn lễ độ, cười hỏi: “Sao vậy?”
Giang Hoài từ trong túi lấy ra một cái bút vẽ đưa cho anh.
Tạ Nhất Minh nhìn thấy cậu lấy ra thứ gì đó thì sắc mặt biến đổi, nhìn thấy chỉ là một cây bút thì thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói với Giang Hoài: “Hù chết tôi rồi, thầy còn tưởng em hối lộ.”
Giang Hoài nghiêm mặt nói: “Đây là quà cảm ơn của thầy, không phải hối lộ.”
Tạ Nhất Minh nói: “Thầy gần làm cái gì khiến em cảm động sao?”
Giang Hoài nói: “Không phải gần đây, mà là lúc ra ngoài ký họa.”
Tạ Nhất Minh nhớ tới, cầm lấy cây bút cậu đưa tới, vặn xoay xoay xoay thân bút, che đi sự nhu thuận trong mắt, “Cái này là em tự vẽ?”
Giang Hoài gật đầu.
“Rất đẹp.” Tạ Nhất Minh nói: “ Giang Hoài, em vĩnh viễn là học sinh tôi tự hào nhất.”
Giang Hoài nhớ tới cái gì, nói: “Nhưng điểm của em không phải tốt nhất...”
“Tôi biết, “ Tạ Nhất Minh cười cười, đem trả lại cho cậu, “Hiện tại nhiều người quá, tan học đi văn phòng đưa cho tôi.”
Giang Hoài vốn tưởng rằng thầy không muốn.
Không có kiểu đùng đẩy, bỗng vui vẻ hơn rất nhiều.
Dưới đôi mắt cười của Tạ Nhất Minh, Giang Hoài ngồi xuống ghế với cây bút vẽ trong tay.
Cây bút vẽ này phần cán hơi nhỏ, cho nên cậu liền vẽ hai nét, cũng không tính thương mại cho lắm, cho dù bị trường học phát hiện, cũng không thành vấn đề lớn.
Nhưng lại rất có tâm.
Nhìn thấy sự yêu thích của thầy Tạ đối với nó, Giang Hoài cảm thấy rằng những thứ còn nợ cuối cùng đã được giải quyết.
Chính là Lục Vô Túy bên kia...
*
Buổi chiều, nhà cũ Lục gia.
Lục Vô Túy vừa tan làm, lão phu nhân liền gọi hắn tới.
Hắn vốn tưởng rằng lão phu nhân bảo qua đây chẳng qua là như vậy.
Tuy nhiên, bà yêu cầu Lục Vô Túy đến đây hôm nay không phải vì Giang Hoài.
Bà đưa một tập tài liệu cho Lục Vô Túy, với giọng điệu nghiêm túc, “Con biết bao nhiêu về cha mình?”
Có vẻ như không cần phải tiếp quản tài liệu này.
Lục Vô Túy vẫn mở ra xem, sau khi phát hiện đó là thứ mình muốn xem, mới bình tĩnh nói: “Là con khiến tiểu thư Đào gia bán tin tức ra.
“
Lục Như Mai tức giận đập bàn, “ Cháu hồ đồ! Ông ấy là cha con!”
Lục Vô Túy đặt tấm ảnh lên bàn, toàn bộ trạng thái vô cùng bình tĩnh, “Bà ngoại, cháu đương nhiên biết ông ta là cha cháu.”
“Biết rồi còn làm như vậy?” Lục Như Mai hít sâu một hơi, “Nếu không phải hắn gọi điện thoại cho ta, suýt chút nữa đã chết ở nước ngoài! Tiểu Túy, sao con có thể tàn nhẫn như vậy?”
Trong mắt Lục Vô Túy thoáng qua một tia lạnh: “Từ ngày con sinh ra ông ta đã làm tròn trách nhiệm của người cha chưa?”
Lục Như Mai nói, “Dù gì thì ông ấy cũng là cha con.”
Lục Vô Túy dừng lại.
“Việc mẹ con sinh khó không liên quan gì đến cha con.
Trước khi mẹ con qua đời, ông ấy đối với mẹ con chưa bao giờ có lỗi.” Lục Như Mai nói, “Ta biết con hận ông ấy, bằng không những người khác sẽ chỉ trỏ tay Lục gia.
Con căn bản sẽ không quan tâm, nhưng...”
“Bà ngoại” Lục Vô Túy đột nhiên cắt ngang, “Con không muốn nghe.”
Lục Như Mai thở dài và im lặng.
“Còn một điều nữa,” bà nói, “Bà định đưa cha con về quốc nội dưỡng thương, nhưng bà không tìm được nơi nào thích hợp, vì thế chỉ có thể đưa ông ấy đến chỗ con.”
Lục Vô Túy thần sắc như thường, không chút thay đổi.
Hắn biết rằng không có đường cứu vãn cho chuyện này.
Hắn được Lục Như Mai nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ, Lục Như Mai là cha là mẹ của hắn, và không ai hiểu nhau hơn họ.
Lục Như Mai cũng biết rằng hắn không phục.
Khi còn nhỏ thì không sao, nhưng khi Lục Vô Túy lớn lên và có chủ kiến của riêng mình, hai người cuờng thế va chạm với nhau, sẽ luôn xảy ra nhiều xung đột.
Đáng sợ nhất, vẫn là Lục Vô Túy.
Bà vẫn có thể mắt nhắm mắt mở trước những thủ đoạn tàn nhẫn mà hắn dùng để đối phó với những người không cùng quan điểm.
Nhưng bây giờ, hắn thậm chí ngay cả cha ruột của mình cũng xuống tay.
Lục Như Mai không có ý thiên vị cha hắn.
Thân là người ở địa vị cao nên có một điểm mấu chốt về đạo đức cao hơn những người bình thường, để tránh không mắc phải những sai lầm lớn.
Khi đã có quyền lực trong tay thì càng phải biết kiềm chế.
Nếu không, làm sao bà có thể yên tâm giao Lục gia cho hắn?
Lục Như Mai thở dài, “Tiểu Túy, bà không phải muốn đối nghịch với con.”
Lục Vô Túy nói: “Con biết, bà ngoại.”
Nhưng--
Miễn là Đường Bình Kiến dám đến.
Hắn dám làm cho ông phải hối hận khi đến.
*
Sáu giờ rưỡi, không sai biệt lắm là lúc Giang Hoài và Lục Vô Túy đồng thời ở nhà, một người vừa tan học, một người vừa tan sở.
Khi Giang Hoài quay về, mọi thứ trong Lục gia đều yên tĩnh, quản gia giơ ngón tay ra hiệu cho cậu im lặng.
Cậu còn không biết tại sao.
Sau khi ăn xong, hỏi người quản gia và phát hiện ra rằng kể từ lúc Lục Vô Túy về nhà, hắn đã nhốt mình trong phòng ngủ không ăn gì cả.
Giang Hoài thấy lạ, bình thường vào giờ này, nếu Lục Vô Túy có việc chưa hoàn thành, thì nên ở lại thư phòng.
Trong vài tháng qua, chưa từng có ngoại lệ.
Cậu nhớ ra mình muốn xin lỗi chuyện gì, nhét nửa miếng bánh mì vào miệng, đi đến phòng vẽ của mình, tìm bức tranh trước đó.
Dù sao, nó đã được dự định đem tặng.
Khi Giang Hoài mang bức tranh ra ngoài, tình cờ đụng phải quản gia đang bưng cơm.
Cậu nghiêng đầu có chút nghi hoặc, tiến lên một bước, gõ cửa phòng ngủ dưới ánh mắt khiếp sợ của quản gia đang muốn ngăn cản.
Không có âm thanh nào từ bên trong cánh cửa.
Giang Hoài lại gõ cửa, bởi vì trong miệng ngậm bánh mì, cậu nói không rõ: “Lục Tiên Sâm.”
Quản gia vội vàng nói: “Tiểu Giang thiếu gia, Lục tiên sinh...”
Đúng lúc này, trong cửa vang lên giọng nói của Lục Vô Túy: “Muốn vào thì nhanh lên.”
Người quản gia im lặng.
Giang Hoài vừa định đi vào, liền vội vàng đem khay đưa cho Giang Hoài, ra hiệu Giang Hoài thuyết phục Lục Vô Túy ăn.
Sau khi bước vào, Giang Hoài nhìn thấy Lục Vô Túy đang đứng ở giữa phòng.
Hắn dường như vô cùng mệt mỏi, lông mày cau chặt, che giấu một vẻ u ám mơ hồ.
Lục Vô Túy mặt không đổi sắc, đột nhiên nói với cậu: “Đây là cái gì?”
Giang Hoài “A” một tiếng, lấy bức tranh trong tay ra: “Cho anh.”
Lục Vô Túy không nhúc nhích.
Giang Hoài đặt cơm lên bàn trước, sau đó tự mình mở ra, theo động tác của cậu, bức tranh từng chút một lộ ra, lộ ra vẻ đẹp mùa xuân.
Lục Vô Túy nhìn hồi lâu.
Không biết đã qua bao lâu, hắn khó khăn nói: “Cậu không phải muốn đem bức tranh này tặng cho thầy giáo sao?”
“Thầy không có duyên với nó.
“ Giang Hoài thành thật nói, “Dù sao cũng là để tặng, nếu là ở bên cạnh anh vẽ, hẳn là cùng anh có duyên.
“
Mảnh hoa đào tươi tốt đó, với sức sống kinh người, được phản chiếu trong mắt Lục Vô Túy, không thể thoát khỏi nó.
Đứng trước bức tranh đó, Giang Hoài ngước đôi mắt động lòng nhìn hắn.
Lục Vô Túy đột nhiên tiến lên một bước, ôm lấy Giang Hoài.
Giang Hoài ngẩng đầu lên, lông mi run rẩy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...