Vào buổi chiều đông ấm áp có những hạt bụi li ti bay múa dưới ánh nắng.
Khương Từ duỗi chân ngồi trên đệm mềm êm ái, nghiêm túc nghiên cứu bản hướng dẫn lắp ráp giường cho em bé.
Sau khi Hoắc Trăn Trăn biết được tin cô mang thai, ngay lập tức chi tiêu mạnh tay để mua một chiếc giường cho em bé thật lớn.
Khương Từ đối với đau đớn thật sự không nhịn được, so với việc lấy trứng của Lộc Hành Tuyết còn đau hơn, sau khi chuyển phôi thành công, phản ứng mang thai ban đầu rất nghiêm trọng, vì vậy cô không thể không coi trọng việc này.
Lúc này thai nhi đã ổn định, nhìn thấy bụng ngày một lớn, liền nghĩ trước hết phải hợp những thanh gỗ này lại.
Quầng thâm mắt đang nằm bên cạnh cô, Khương Từ chạm vào đầu của nó:
" Hình như cũng phải quá khó, cũng không cần hỏi người khác, chúng ta tự tay làm thôi."
Quầng thâm mắt thoải mái nhắm đôi mắt lại, lắc lắc cái đuôi: "Meow ~"
Lộc Hành Tuyết mở cửa ra liền nhìn thấy một màn này.
"Hôm nay không ngủ trưa?" Nàng ở phía sau Khương Từ, buông lỏng ôm chặt cô, theo thói quen bảo vệ bụng của Khương Từ.
Khương Từ dựa vào trong lòng ngực của Lộc Hành Tuyết: "Còn chưa buồn ngủ."
Lộc Hành Tuyết: "Đang xem cái gì vậy?"
Khương Từ chỉ vào bản hướng dẫn: "Em muốn lắp ráp chiếc giường nhỏ này lại."
Lộc Hành Tuyết: "Được a."
Hai người nói làm liền làm, Khương Từ không tiện đứng dậy, ngồi xổm xuống phụ trách nhiệm chỉ huy, hướng dẫn Lộc Hành Tuyết tìm các bộ phận.
Quầng thâm mắt không ngừng đảo quanh xung quanh các nàng, hai người một mèo vội vã suốt ba tiếng đồng hồ.
Khi công việc sắp hoàn thành, Khương Từ bất ngờ phát hiện một tấm ván giường được đặt lộn ngược, hoa văn không khớp.
"Lộc Hành Tuyết, chị ráp sai rồi!" Khương Từ chỉ vào tấm ván giường kia, không tự chủ mỉm cười.
Lộc Hành Tuyết sau khi so sánh hoa văn, cũng bật cười.
Chỉ có thể tháo rời và lắp ráp lại lần nữa, Khương Từ chạm vào trên cánh tay của Lộc Hành Tuyết, gây trở ngại nàng làm việc, còn cười không ngừng.
"Em đang cười tôi sao?" Lộc Hành Tuyết cố hết sức giảm biên độ của động tác, vì sợ đụng phải Khương Từ.
"Không ~ Có ~, em chỉ là vui nên cười thôi." Trong ánh mắt của Khương Từ đều là sườn mặt, trán, chóp mũi, đôi môi của Lộc Hành Tuyết......!mọi thứ đều khiến cô mê luyến:
"Cùng chị lắp ráp giường rất vui, cho dù có ráp sai cũng thấy vui...!Ân, dù có làm gì với chị thì em cũng cảm thấy vui ".
"Meow ~" Quầng thâm mắt lười biếng duỗi dài cái lưng.
Lộc Hành Tuyết quay đầu hôn Khương Từ: "Bảo bối của tôi thật ngọt ngào."
Sau khi lắp ráp chiếc giường em bé xong, Khương Từ đi ăn bữa cơm dinh dưỡng do dì Trang đã nấu cho cô.
Sau khi ăn uống no say đi đến thư phòng, thấy Lộc Hành Tuyết đang làm việc ở nhà, trực tiếp chui vào trong lòng ngực của nàng, ngồi lên đùi của nàng rầm rì.
"Buồn ngủ sao?" Lộc Hành Tuyết chuyển động ghế dựa, kéo dài khoảng cách với bàn làm việc để chừa không gian cho Khương Từ.
Khương Từ môi giật giật: "Em muốn ăn......"
Nửa câu sau bị cô giữ lại trong cổ họng, Lộc Hành Tuyết đương nhiên nghe không rõ, hỏi cô:
"Em muốn ăn gì?"
"Kem ly." Đôi mắt lấp lánh của Khương Từ nhìn nàng.
Từ khi mang thai đến nay đã hơn bốn tháng, Khương Từ chưa từng ăn kem ly.
Quá trình mang thai thật không dễ dàng, bác sĩ đã liệt kê rất nhiều đồ ăn cần chú ý, trong đó có kem ly.
Mùa đông năm nay ở thành phố G, lúc sau thời tiết rất lạnh, trong nhà bật hệ thống sưởi, mấy ngày nay Khương Từ vẫn luôn cứ kêu nóng.
Vốn dĩ người mang thai rất sợ nóng, huống chi còn thèm ăn kem ly.
Cô cũng biết rằng yêu cầu này có chút xấu hổ, đã cố gắng chịu đựng nhưng không thể kìm chế lại được, vì thế ấp úng nói ra.
"Bác sĩ nói không thể." Câu trả lời đặc biệt dứt khoát từ phía Lộc Hành Tuyết.
"...!Nhưng em muốn ăn." Khương Từ nói, tràn đầy mong chờ mà hôn Lộc Hành Tuyết một cái, và lặp lại: " Muốn ăn."
Lộc Hành Tuyết rất kiên nhẫn nói: " Phải làm theo lời dặn của bác sĩ."
Hai tay Khương Từ bế mặt của Lộc Hành Tuyết, môt dán môi lại hôn lên một cái: "Ăn một chút thôi."
Trong đáy mắt của Lộc Hành Tuyết mang theo ý cười, cố ý trêu chọc cô: "Em hôn tôi, tôi cũng sẽ không thoả hiệp."
Khương Từ không thể tin được, chính mình ngoan ngoãn phục tùng như vậy, thế nhưng Lộc Hành Tuyết vẫn kiên quyết nói không, hơn nữa cô không phải là người tuỳ hứng, yêu cầu cũng không quá đáng, thật sự là thèm đến chịu không nổi, cho nên mới yêu cầu.
Cảm thấy yêu cầu của mình bị cự tuyệt, không thể chấp nhận được, trong giọng nói tràn ngập uỷ khuất: "Chẳng lẽ một chút cũng không thể sao?"
Lộc Hành Tuyết: "......"
Khương Từ đưa ngón tay ra hiệu: "Một chút như móng tay cũng không được sao?"
Lộc Hành Tuyết lộ ra ý cười, nắm lấy ngón tay của Khương Từ đặt lên bên môi: "Chỉ ăn nửa ly thôi, được không?"
"!" Nửa ly so với móng tay còn nhiều hơn, Khương Từ vừa định quay đầu đi, Lộc Hành Tuyết giữ chặt cô lại: " Nửa tiếng nữa rồi ăn, em vừa mới ăn cơm xong, dạ dày chịu không nổi."
Khương Từ: "......"
Khương Từ: "Ồ."
Sau khi Lộc Hành Tuyết xử lý xong vấn đề trong tay, khi đi xuống lầu liền nhìn thấy Khương Từ đang canh giữ tủ lạnh.
Nghe thấy tiếng bước chân, Khương Từ trước tiên nhìn thời gian trên tủ lạnh, sau đó nói với Lộc Hành Tuyết đang đi đến: "Đã 36 phút rồi, em muốn ăn!"
Nghĩ đến Khương Từ đã trông mong chờ đợi đến bây giờ, Lộc Hành Tuyết mềm lòng, không nói thêm bất kỳ điều gì khác: "Được, ăn đi."
Khương Từ lập tức mở tủ lạnh ra, sau khi đếm số kem ly bên trong từ trái sang phải, lẩm bẩm tự nói: "Nên bắt đầu với hương vị nào trước đây....."
Lộc Hành Tuyết mỉm cười ôm lấy quầng thâm mắt lên, mở cho nó một lon đồ hộp, quầng thâm mắt ăn đến vui sướng, Lộc Hành Tuyết vừa quay mặt lại, thấy Khương Từ đang đào một muỗng kem lớn chuẩn bị đưa lên miệng.
Lộc Hành Tuyết: "A Từ......"
Khương Từ chậm rãi quay đầu lại: "Em biết, không thể ăn quá nhanh..." Cô liếm một ngụm, sau đó liền mỉm cười với Lộc Hành Tuyết, một bộ dáng cảm thấy rất mỹ mãn.
Ánh hoàng hôn từ bên ngoài cửa kính lớn tràn vào, Khương Từ ngồi ngược sáng, cô đã cắt tóc ngắn xõa ngang cằm, khuôn mặt to cỡ bàn tay, không son phấn, làn da trắng nõn, thoạt nhìn như một nữ sinh.................nhưng dưới lớp váy rộng thùng thình là cái bụng nhỏ ngày càng phồng lên vì đang mang thai.
Lộc Hành Tuyết đột nhiên có một loại cảm giác rất vi diệu về mặt đạo đức, loại cảm giác về mặt đạo đức này đạt đến cực điểm vào ban đêm.
..................!
"Ô ô ưmm..." Mắt của Khương Từ giống như có nước, cắn môi dưới.
"Hôm nay em rất mẫn cảm......" Lộc Hành Tuyết tiếp tục nhẹ nhàng kích thích Khương Từ, hôn lên bả vai của cô từ phía sau: "Là bởi vì đã lâu không làm sao"
Khương Từ quay đầu lại tìm đến môi của nàng: "Ô ô......"
Lộc Hành Tuyết đem âm thanh của Khương Từ nuốt vào giữa môi.
......!
Lộc Hành Tuyết buồn ngủ mông lung mở mắt ra, trong lòng ngực trống không, Khương Từ không ở bên cạnh nàng.
Nghĩ rằng có lẽ là đi vệ sinh, Lộc Hành Tuyết ngủ như không ngủ chờ đợi, thình thình đột nhiên tỉnh lại.
Khương Từ vẫn chưa quay trở lại, Lộc Hành Tuyết xốc chăn lên đi xuống, đẩy cửa phòng tắm ra, Khương Từ không có ở đó.
"A Từ?" Lộc Hành Tuyết gọi một tiếng.
Trong phòng cũng không có, cũng không có ở trên lầu ba, Lộc Hành Tuyết liền hướng dưới lầu đi tìm.
Bên ngoài bầu trời vẫn còn tối đen như mực, thỉnh thoảng vang lên tiếng va chạm của bát đũa.
Lộc Hành Tuyết trực tiếp đi đến nhà ăn, sau đó liền: "......"
Khương Từ đang bưng một cái tô lớn hơn mặt của cô, vùi đầu húp nước mì.
Sợi mì cùng với nước súp, nhìn có vẻ không hấp dẫn lắm, nhưng cô lại ăn chúng đến ngon lành.
Lộc Hành Tuyết nhìn theo, có một cảm giác xót xa triền miên lắng đọng lại trong lòng.
"Em vất vả rồi." Lộc Hành Tuyết ôm chặt Khương Từ, thương tiếc hôn liên tục lên tóc của cô.
Khương Từ buông chiếc đũa xuống, ngưỡng mặt nhìn nàng: "......!Em đói bụng."
Lộc Hành Tuyết: "Tại sao không đánh thức tôi?"
Khương Từ: "Thời gian vẫn còn sớm, không muốn quấy rầy chị....!Vốn dĩ định nhịn một chút, sáng sớm tỉnh dậy rồi ăn, nhưng em không nhịn được...!Mấy ngày nay khi ngủ bị cơn đói làm tỉnh lại.
"
Lộc Hành Tuyết càng nghe càng đau lòng:" A Từ, đây là con của chúng ta, em vất vả nhiều như vậy, tôi cũng vô pháp chịu đựng điều đó thay em.
Nhưng tôi không muốn bỏ lỡ bất kỳ việc nào khác mà tôi có thể làm cho em.
Hãy để cho tôi làm vì em vào bất cứ lúc nào, được không? "
Khương Từ gật đầu: "Được."
Lộc Hành Tuyết: "Còn muốn ăn gì khác không?"
Khương Từ không trả lời, mà kỳ quái cúi đầu nhìn bụng.
"Làm sao vậy? Bụng không thoải mái?" Lộc Hành Tuyết khẩn trương cúi đầu xuống, vươn tay chạm lên bụng của Khương Từ.
Khương Từ: "......!Con đang động."
Dường như có một chút động đậy trong bụng, tiểu gia hoả bắt đầu động thai.
Editor: chương này đủ 90 bình chọn mai em up phiên ngoại 3..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...