Em Ấy Thuộc Về Tôi FULL


Lộc Hành Tuyết lấy quần áo mặc ở nhà đi vào phòng tắm, cửa phòng tắm không đóng chặt, chùm tia sáng mỏng dọc theo sàn nhà hắt ra, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng nước chảy.
Khương Từ mắt nhìn thẳng, tập trung vào những bức ảnh hiện lên trên màn hình.
Một giọng nói quen thuộc đột nhiên phát ra từ trong loa:
"Tiểu Bạch, để dì Uân xem, hôm nay con xinh đẹp hơn bình thường phải không?"
Khương Từ vốn là bộ dáng lười biếng, sau khi nghe giọng nói liền thẳng dáng ngồi.

Thì ra ngoài ảnh chụp, còn có video.
Địa điểm quay dường như là trong phòng ngủ, với ánh sáng mặt trời phủ khắp sàn nhà.

Lộc Hành Tuyết tóc buộc lên, mặc một chiếc sườn xám ngắn, nhìn nơi nào đó ngoài màn hình, nghe dì Uân nói như vậy, nàng mới quay cái đầu nhỏ lại nhìn chằm chằm vào máy ảnh.
Đôi mắt to đen láy rõ ràng, ánh mắt ướt át, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, làm cho trái tim người nhìn tan chảy.
Dì Uân ở ngoài màn hình: "Oa, hôm nay Tiểu Bạch xinh đẹp quá!"
Không biết cái gì đã thu hút sự chú ý của nàng, Lộc Hành Tuyết lại nhìn ra ngoài màn hình, dì Uân gãi mũi nàng một cái:
"Tiểu Bạch, chờ lát nữa chúng ta sẽ phải......!"
" Không được chạm vào nó.

" Lộc Hành Tuyết đột nhiên nhẹ nhàng mở miệng, trực tiếp đi ra khỏi màn ảnh.

Máy quay ngay lập tức đi theo chuyển động của nàng, ánh mắt nàng dừng lại trên món đồ chơi, giật lấy về một con búp bê nửa cũ nửa mới từ người phụ nữ đang ôm một đứa bé trong tay.
Đây là...!Khương Từ nheo mắt, Uông đại thẩm thẩm khi còn trẻ?
Uông đại thẩm trêu chọc Lộc Hành Tuyết: "Tiểu Bạch, con không thể đưa con búp bê này cho muội muội chơi được sao?"
Lộc Hành Tuyết lắc đầu: "Không được."
Mặc dù giọng nói của nàng rất nhỏ nhẹ, nhưng ngữ khí lại rất kiên quyết.
Uông đại thẩm: "Tại sao không được? Con nhìn xem, con có nhiều búp bê như vậy, cho muội muội mượn cái này chơi một lát, muội muội vẫn còn nhỏ, sẽ không làm hư nó đâu."
Lộc Hành Tuyết vẫn lắc đầu, cau mày lại nói: " Con thích, nó là của con.

"
Uông đại thẩm:" Đương nhiên là của con, nhưng đồ chơi phải chia sẻ cùng nhau thì mới vui chứ."
Nhìn thấy điều này, Khương Từ không khỏi suy nghĩ, không hổ là Uông đại thẩm thẩm, đã qua mấy chục năm rồi vẫn nhỏ nhen như ngày nào.
Màn hình kéo gần lại, dì Uân đang quay video bước tới:
"Hiếm khi Tiểu Bạch có được đồ vật mình yêu thích, chỉ cần là thứ con bé thích, thì không bao giờ muốn người khác chạm vào.

Tiểu Bạch, chúng ta mời đại thẩm thẩm chọn một con búp bê khác đưa cho muội muội chơi được không? "
" Được.

" Lộc Hành Tuyết ôm chặt con búp bê của mình trong lòng ngực:
" Phần còn lại đều có thể đưa cho muội muội.

"
Uông đại thẩm liền cảm thấy hơi xấu hổ, hoá giải cho chính mình nói:
" Ai da, thì ra Tiểu Bạch của chúng ta đối với đồ vật yêu thích có tính chiếm hữu mãnh liệt như vậy.


Nếu sớm biết có chuyện như vậy, vừa rồi đại thẩm thẩm sẽ không lấy con búp bê này."
...............
Cánh cửa phòng tắm mở ra, hơi nước cùng ánh đèn phía sau lao ra tới trước.

Lộc Hành Tuyết mặc quần áo ở nhà, khi nàng di chuyển, trong không khí tràn ngập hương thơm nồng nàn.
Có mùi giống hệt như nước hoa thường ngày của nàng.
Lộc Hành Tuyết trên màn hình, đội một chiếc mũ sinh nhật bằng giấy, nghiêm túc phồng má lên mà thổi nến.
Ở thực tế, Lộc Hành Tuyết vươn cánh tay, hơi cúi người cầm lấy nửa cốc nước còn sót lại trên chiếc bàn ngắn đối diện với Khương Từ.
Mái tóc đen nhánh tạo nên một đường cong giữa không trung, lỗ tai tròn và nhỏ nhô ra khỏi tóc.

Trên da thịt nõn nà chưa hết ẩm ướt, bộ quần áo ở nhà mỏng bó sát cơ thể, phác hoạ nên một đường cong xinh đẹp.
Nàng đang thong thả ung dung uống nước, cổ họng khẽ nhúc nhích.
Khương Từ nhìn nàng giống như một viên trân châu, mi tâm đầy đặn, còn toát ra vẻ ôn nhu.
"Năm đó hẳn là tôi bảy tuổi.

Ông nội đã đáp ứng với tôi là không tổ chức tiệc sinh nhật.

Đó chỉ là một sinh nhật đơn giản chỉ có hai người chúng tôi."
Khương Từ ngẩn người, mới phản ứng lại, điều Lộc Hành Tuyết đang nói chính là bức ảnh đang xuất hiện ở trên màn hình kia.
Khương Từ: "Bây giờ thì thích tổ chức tiệc sinh nhật náo nhiệt?"
Lộc Hành Tuyết: "Không."
Vừa mới tổ chức tiệc sinh nhật, nói không cái gì mà không...!Khương Từ lười phản bác lại, nhưng lại nghe Lộc Hành Tuyết nói tiếp:
"Tôi vốn là muốn tranh thủ sinh nhật lần này giới thiệu em cho mọi người xung quanh đều biết.

Tin tức tổ chức sinh nhật đã được phát đi trước, nhưng đêm đó đi đến nhà của giáo sư Hình, tôi mới biết được là em có công việc.
Lộc Hành Tuyết: "......Tôi không muốn làm em khó xử, vì vậy tôi mới không nói với em."
Cho dù là để giới thiệu cô với người khác, hay là vì tôn trọng công việc của cô, nên không hề nhắc đến việc sắp xếp sinh nhật, điều này nằm ngoài tầm hiểu biết của Khương Từ.
Rất bất ngờ, cũng thật giật mình.

......!Còn có một tia cảm động.
Khương Từ: "......!Cô chờ tôi một chút."
Cô ra khỏi phòng, mấy phút sau trở lại, bật đèn lên, trong phòng sáng lên.
Khương Từ: "Hiện tại vẫn chưa vượt qua con số 0."
Lộc Hành Tuyết từ trên ghế sô pha ngẩng đầu, không hiểu lý do mà nhìn về phía Khương Từ.
Vẻ mặt của Khương Từ không được tự nhiên, dường như cô có chút ngượng ngùng, ngồi xuống đối mặt với Lộc Hành Tuyết:
"Tôi biết hôm nay là sinh nhật của cô...!Tôi đã chuẩn bị quà cho cô."
"Lộc Hành Tuyết" Khương Từ đem hộp trên tay mở ra:
"Sinh nhật vui vẻ."
Khương Từ nói đến từ "Quà", Lộc Hành Tuyết liền thẳng thắt lưng lên, khi nhìn thấy rõ món quà bên trong hộp, ánh mắt nàng bình tĩnh, một hồi lâu mới nói:
"...!Khương Từ, em tốt với tôi như vậy, làm sao tôi có thể báo đáp em? "
Trong hộp là chiếc đồng hồ quả quýt mà Lộc Hành Tuyết nhìn trúng tại buổi triển lãm trang sức của Tiền phu nhân.


*Đồng hồ quả quýt: là dạng đồng hồ bỏ túi
Khương Từ đương nhiên không cần bất cứ báo đáp gì, Lộc Hành Tuyết thích vật đó, vừa vặn cô cũng rất quen thuộc với vợ chồng Tiền thị, bọn họ nguyện ý nể mặt cô mà bán cho cô, vì vậy cô mua thay cho Lộc Hành Tuyết, cô căn bản không nghĩ đến mặt khác.
Hiện tại Lộc Hành Tuyết nói ra từ "Báo đáp" trịnh trọng như vậy, làm Khương Từ cảm thấy xấu hổ.
Cô đưa đồng hồ quả quýt cùng hộp dây đeo cho Lộc Hành Tuyết:
"Chúng ta đều đã kết hôn, nói báo đáp, không quá thích hợp."
Lộc Hành Tuyết cúi đầu xuống nhìn đồng hồ quả quýt, sau đó ngẩng đầu nhìn Khương Từ, khoé môi khẽ vươn lên:
"Cảm ơn Lộc phu nhân, vợ tôi thật rộng rãi.

"
Khương Từ: "......"
Tự đào hố cho chính mình nhảy xuống.......
Khương Từ hắng giọng: "Hôm khác rồi lại xem ảnh chụp, thời gian không còn sớm, ngày mai tôi còn có việc."
Thấy cô đứng dậy định rời đi, Lộc Hành Tuyết tiến lên bắt lấy tay cô:
"Khương Từ."
Khương Từ: "Hửm?"
Lộc Hành Tuyết ngẩng đầu nhìn nàng: "......"
Khương Từ: "?"
Lộc Hành Tuyết chậm rãi buông tay ra:
"Ngày mai em có rảnh không? Chúng ta cùng nhau ăn tối được không? "
Khương Từ nghĩ nghĩ: "Có thể."
Lộc Hành Tuyết: "Được, cái kia......!Tối ngủ ngon."
Khương Từ: "Ngủ ngon."
Khương Từ đi rồi, Lộc Hành Tuyết tắt màn hình máy chiếu, đi đến giường nằm xuống.

Tư thế nàng ngủ thật ngoan, cánh tay ôn lấy thân thể.

Trong bóng tối, nhịp tim của nàng có chút nhanh, giống như Khương Từ nói, thật sự uống quá nhiều rồi.....!say rồi.
Vài phút sau, Lộc Hành Tuyết xoay người rời giường.

Từ trên tủ đầu giường nàng nhấc chiếc dây đồng hồ lên, đầu ngón tay nhẹ đẩy, chiếc đồng hồ quả quýt đong đưa qua lại trước mắt nàng.

Nàng cong môi, đặt đồng hồ quả quýt vào lòng bàn tay.

- -
Buổi sáng ngày hôm sau, Khương Từ nhận được tin nhắn địa chỉ nhà hàng từ Lộc Hành Tuyết.

Sau một ngày bận rộn, lúc chạng vạng đang đi trên đường đến nhà hàng, cô nhận được cuộc gọi của Khương Lâm.
Trong điện thoại, Khương Lâm trầm giọng nói: "Ôn Niệm sẩy thai."

"......" Khương Từ tưởng là mình nghe lầm.

Khương Từ: "Buổi chiều đã làm phẫu thuật phá thai, tình hình hiện tại tạm thời ổn định, phải ở bệnh viện quan sát hai ngày.

Mẹ vừa mới từ bệnh viện đi ra."
Khương Từ liền nói với tài xế lái xe về phía bệnh viện:
"Tại sao lại xảy ra chuyện này? "
Khương Lâm:" Dì Ninh của con nói, Ôn Niệm cùng Lâm Khiếu cãi nhau, trong lúc tranh chấp không cẩn thận va vào bụng.

"
" Tranh chấp? " Trong đầu Khương Từ quay cuồng, hô hấp căng thẳng:
" Lâm Khiếu đánh chị ấy phải không? "
Ninh Thư Duyệt vì mặt mũi nên không rõ là vì lý do gì, nhưng Khương Lâm cũng không ngốc, cho nên Khương Từ hỏi như vậy, bà cũng không phủ nhận:
"Mẹ phải nói trước với con, khi con đi gặp Ôn Niệm, vấn đề giữa con bé cùng Lâm Khiếu, con đừng có xen vô làm loạn.

Trước khi phẫu thuật Ôn Niệm đã gọi điện cho ba của nó, nói rằng con bé sẽ ly hôn.

Dì Ninh của con khóc đến chết đi sống lại, đang muốn thuyết phục con bé.

"
Ngực Khương Từ phập phồng lên xuống:
" Mẹ! Lần này va vào bụng thì đứa trẻ đã không còn.

Nếu còn lần sau thì sao?"
Khương Lâm:" Hạng mục của hai nhà lớn như vậy, nếu bây giờ hai người ly hôn, từ thông gia sẽ biến thành kẻ thù, nếu giai đoạn đầu đầu tư không tốt thì đều như ném đá trên sông.

Cho dù là Ôn gia hay Lâm gia đều không ai nguyện ý nhìn thấy kết quả này, đây không phải là lúc Ôn Niệm có thể tuỳ hứng.

"
Xe taxi đi lên cầu lớn bắc qua sông, mặt trời lặn giống như một quả bóng đỏ rực lửa, Khương Từ tắm gội ánh chiều tà mà tay chân lạnh lẽo.
Khương Lâm: "Mẹ đã tiêm dự phòng cho con.

Con không được lắm mồm trước mặt Ôn Niệm, con có nghe thấy không? Cho dù con bé muốn ly hôn hay là không muốn ly hôn, thì con cũng đừng có xen vào làm loạn."
-
Khương Từ vội vàng chạy tới bệnh viện, cửa phòng bệnh khép hờ.

Cô vừa chuẩn bị gõ cửa thì tiếng khóc nức nở của Ninh Thư Duyệt cùng lời nói đứt quãng truyền ra bên ngoài:
"Niệm Niệm, con đi đến bước ngày hôm nay cũng không thật dễ dàng gì.

Con từ nhỏ đã rất ưu tú, nhưng luôn bị chèn ép ở khắp nơi, Lâm Khiếu chẳng là cái gì cả, nhưng nếu không có Lâm gia, con còn phải mất bao lâu nữa mới có quyền lên tiếng trong 'Tứ quý'? "
Khương Từ lùi tay về.
Cô đứng trên hành lang gửi tin nhắn cho Lộc Hành Tuyết:
"Ôn Niệm xảy ra chuyện, hiện tại tôi đang ở bệnh viện, có thể lát nữa mới đến được."
Chờ mãi không thấy tin nhắn trả lời của Lộc Hành Tuyết, Khương Từ thu điện thoại lại.

Cách một cánh cửa phòng bệnh, không nghe thấy Ôn Niệm đáp lại, Ninh Thư Duyệt lại nói:
"Con xảy ra chuyện như thế này.


Con xem ba con cảm thấy đau lòng như thế nào.

Ban đầu, người phụ trách cho hai hạng mục của hai nhà Lâm Ôn trong ' Tứ quý' là Ôn phu nhân, nhưng bây giờ ba của con nói rằng ông ấy sẽ giao toàn quyền cho con khi con bình phục.

Công văn nhậm chức cũng đã được soạn thảo.
Ôn Niệm: "Mẹ, con đều có tính toán, mẹ đừng vì con mà vất vả."
Ninh Thư Duyệt: "Con gái ngoan, mẹ không vất vả, mẹ cũng không phiền con nữa, tự con suy nghĩ kỹ đi, được không?"
Ôn Niệm: "Trở về đi, nhớ uống thuốc, bác sĩ nói cảm xúc của mẹ không thể quá kích động."
Ninh Thư Duyệt: "Được được, ngày mai mẹ sẽ lại đến thăm con."
Hai mẹ con nói chuyện phiếm kết thúc, tiếng bước chân đã tiến tới cửa, để tránh cho bối rối, Khương Từ giơ tay gõ cửa.
Ninh Thư Duyệt lập tức lau đi vệt nước mắt nơi khóe mắt, mở cửa ra, nhìn thấy Khương Từ trên mặt mang theo ý cười, quay đầu hướng Ôn Niệm trên giường bệnh nói:
"Niệm Niệm, A Từ đến rồi."
Giường cách cửa sổ rất gần, bức rèm mở ra, cửa sổ cũng được mở hờ, ánh chiều tà vàng rực rỡ chiếu xuống giường.
Ôn Niệm nửa ngồi nửa nằm, lật bản kế hoạch dự án trong tay.
Ninh Thư Duyệt kéo Khương Từ ra ngoài cửa, thấp giọng nói:
"A Từ, con bồi Niệm Niệm trò chuyện, khuyên nhủ con bé.

Đứa nhỏ không còn, sau này sẽ lại có, chỉ có thể nói...!chỉ có thể nói cùng Ôn Niệm của chúng ta không có duyên phận...!A Từ, dì cầu xin con.

"
Khương Từ rũ mi mắt: "Dì Ninh, con biết rồi."
Tiễn Ninh Thư Duyệt đi, Khương Từ tiến vào phòng bệnh.
Biết Khương Từ đang đến, Ôn Niệm đã đem bản kế hoạch sang một bên, không đợi Khương Từ đến gần, nàng liền đưa tay về phía cô:
"A Từ."
Khương Từ không cẩn thận chạm vào kim châm trên mu bàn tay.

Nhẹ nhàng nắm tay nàng, ngồi xuống chiếc ghế ở cạnh giường.
Tay Ôn Niệm rất lạnh, mấy ngày không gặp, người dường như gầy đi rất nhiều.
Nhìn về phía này không phát hiện có vết thương khác, Khương Từ lấy lại bình tĩnh hỏi nàng:
"Chị cảm thấy thế nào?"
Ôn Niệm nhăn mặt: "Đau."
Ôn Niệm: "A Từ, em còn nhớ không? Có một năm chị bị viêm ruột thừa cấp tính phải nằm viện, em liền trốn học đến bệnh viện bồi chị, chị mỗi ngày đều chờ em đến, chỉ cần em đến nói chuyện với chị, chị sẽ cảm thấy vết thương không còn đau nữa.

"
Khương Từ hạ thấp người:" Sao có thể quên được.

Bây giờ chị có cảm thấy tốt hơn không? "
Nụ cười của Ôn Niệm yếu ớt, nàng nhẹ giọng nói:
" A Từ, nói chuyện cùng với chị.

"
Khương Từ: "Được."
Màn hình điện thoại di động trong túi sáng lên, tin nhắn trả lời của Lộc Hành Tuyết gửi qua.
【 Lộc: Được, tôi chờ em.


Editor: vẫn như cũng chương này khi nào đủ 25 bình chọn, ngày kế tiếp em sẽ up chương tiếp theo ^^.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận