Em Ấy Đói Bụng Rồi


16
“Nào, thêm một lần nữa đi.”
Hôm nay là ngày thứ 3 liên tiếp hai người tập bóng với nhau, Kỳ An có vẻ rất lo lắng nhưng Đình Nguyên thấy cậu đã tiến bộ hơn rất nhiều.

Cậu biết di chuyển bóng qua các nấm tập một cách nhuần nhuyễn, đẩy bóng, lấy đà và dứt điểm có thể được xem là đạt chuẩn.
Đình Nguyên bắt được bóng của cậu, “Giỏi lắm, hướng đi theo ý muốn và độ bay của bóng cũng cao hơn rồi.”
“Như vậy thì em đã có thể thi được điểm cao chưa?”
“Chắc chắn rồi, em giỏi mà.”
“Vậy anh cho em lười biếng một lát nhé?”
Kỳ An không chịu tập nữa, cậu nằm dài xuống sân cỏ nheo mắt ngắm nhìn bầu trời nhàn nhạt nắng.

Đình Nguyên ném trái bóng sang một bên, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cậu, thấy Kỳ An không có phản ứng gì anh mới cẩn thận nằm xuống bên cạnh.
Trái tim đập nhanh đến nỗi hơi thở cũng hỗn loạn.
Trời hôm nay trong xanh và ít gợn mây, hiếm khi có gió nhè nhẹ thổi qua vờn nơi chóp mũi.

Kỳ An nhăn mũi, cậu bật cười đưa bàn tay trắng trẻo thon dài của mình lên che bớt đi ánh sáng mặt trời.
“Dường như em hơi kì lạ, dạo gần đây em cảm thấy mỗi ngày của mình đều vui hơn cả những ngày trước đây.

Từ sau khi ông bà em mất, em thật sự lạc lõng, em chẳng còn ai nữa.

Ba mẹ của ly hôn từ khi em mới học tiểu học, ba của em tái hôn với một người phụ nữ, họ có một trai một gái, ba chỉ chu cấp tiền, chưa bao giờ muốn gặp em.

Mẹ thì thi thoảng vẫn gặp em, nhưng bà ấy cũng đã tái hôn rồi, con trai của bà ấy sắp thi chuyển cấp, vậy nên mẹ cũng chẳng còn nhiều thời gian để lo cho em nữa.

Hôm anh che mưa cho em, hôm đó em đến để gặp mẹ.”
Đình Nguyên cảm thấy như lòng mình quặn thắt lại, rất muốn ôm chặt đứa nhóc này vào lòng để an ủi, nhưng anh biết sẽ khiến cho cậu ngạc nhiên.

Đình Nguyên không vội nói gì, anh cứ yên lặng lắng nghe cậu trải lòng.

“Vậy nên ai đối xử tốt với em một chút thôi em cũng sẽ mang ơn.”

“Đừng đặt hết lòng mình vào như vậy.”
Kỳ An cười phì, “Em cũng không biết, nhưng không nói nữa, anh đã có kế hoạch gì trong 4 ngày nghỉ chưa?”
“Kế hoạch sao? Khôi Vỹ ầm ĩ muốn đi du lịch cắm trại gì đó, có một khu cắm trại nằm ở núi Tiên Sơn vừa khánh thành không lâu, bởi vì giải đấu quốc gia kết thúc giai đoạn một, còn trùng hợp rơi vào 4 ngày nghỉ.

Tôi đang cân nhắc, có lẽ sẽ đi cùng Khôi Vỹ với một đứa nhóc nữa ở câu lạc bộ cũ.”
“Nghe thích quá.”
“Em có kế hoạch gì chưa?”
“Em vẫn chưa, có lẽ em sẽ nhân thời gian nghỉ để ôn tập.

Thế Phương phải về quê với gia đình rồi, em chỉ còn có một mình.”
Đình Nguyên chớp mắt ngắm nhìn bầu trời trên cao, qua một lúc thật lâu, anh bảo, “Em còn có tôi mà?”
“Sao ạ?”
“Em không chỉ có một mình.”
“...”
“Muốn đi cùng không? Khôi Vỹ có lẽ sẽ vui lắm đấy, thằng nhóc đó đang lải nhải mãi về chuyện mấy đứa nhóc trong đội không ai chịu đi cùng cho đủ bốn người.

Đứa thì về quê với ba mẹ, đứa thì đi bận đi cùng người yêu.”
Đình Nguyên vô tình cắn phải lưỡi.
Chậc, quả báo của nói dối, cái gì mà đòi đi đủ 4 người?
“A? Khôi Vỹ sẽ bao chuyến đi này ạ?”
Kỳ An hớn hở ngồi dậy nhìn anh, bỗng nhiên nhìn từ trên cao xuống Đình Nguyên lại càng trông đẹp trai hơn một chút khiến tim cậu đập thình thịch.

Anh híp mắt nhìn cậu, đôi mắt một mí và nụ cười biếng nhác khiến cho anh có chút gì đó vô cùng thu hút, một chút thoải mái, một chút phóng khoáng.

Mỗi lần nhìn, Đình Nguyên lại đẹp thêm.
“Ừ, quay số trúng thưởng cái gì đó, lúc nó chơi ai cũng xem thường, không ngờ lại trúng.” Đình Nguyên ngồi dậy.
“Cậu ấy rất may mắn, em từng nghe thầy nói trong bóng đá may mắn chiếm phần trăm rất cao.”
“Ừ, đúng rồi.”
Đình Nguyên nhìn cái đầu nhỏ kia, muốn xoa đầu cậu nhưng nhớ ra tay mình bẩn nên lại thôi.

Kỳ An được khen không hiểu sao lại rất vui, cậu cứ vô thức nhìn Đình Nguyên mãi rồi ngỏ lời.

“Lần trước em hứa sẽ đãi anh một chầu.”
“Ừ?”
Kỳ An kéo Đình Nguyên đi siêu thị mua thật nhiều nguyên liệu và bia, trong phòng trọ của cậu có bếp điện nhưng vẫn chưa có cơ hội dùng.

Kỳ An bảo phòng trọ mới nên cần có sinh khí, cậu sẽ nấu lẩu để đãi anh ngay tại phòng trọ xem như ăn mừng phòng mới.
“Anh đi tắm đi ạ, em sẽ chuẩn bị hết mọi thứ, anh chỉ việc thưởng thức thôi.”
“Không được, phải phụ giúp em chứ?”
“Không cần đâu, chúng ta tập bóng cả chiều rồi! Cả hai chúng ta người nào cũng hôi hết, anh tắm đi rồi đến lượt em.”
“Phụ em rồi tắm.”
“Không được! Ăn nóng mới ngon, trong lúc em tắm anh trông chừng là được rồi!”
Kỳ An xoay người Đình Nguyên lại đẩy anh đi vào bên trong phòng tắm, “Nếu cần gì anh cứ nói với em, anh dùng phòng tắm trước đi, nếu dùng sau thì sẽ ẩm ướt khó chịu.”
“Tôi sẽ cố gắng tắm thật nhanh.”
Đình Nguyên không nói dối, anh vào phòng tắm chưa lâu đã lau tóc trở ra.

Mái tóc ướt của Đình Nguyên rũ xuống, cơ thể mang đậm mùi hương sữa tắm của Kỳ An, mặc dù là mùi cậu đã quen từ lâu nhưng không hiểu sao khi nó ở trên cơ thể của anh lại trở nên quyến rũ như thế.
Vì tập bóng nên hai người đều đem theo quần áo sạch để thay, tắm cũng không bất tiện.
Cậu hơi sững sờ một chút, hắng giọng rửa thức ăn, “Anh xong rồi ạ?”
“Ừ, mau vào đi, đang làm gì vậy? Cứ để cho tôi.”
“Rửa chỗ này là xong rồi ạ, em cũng sẽ trở ra sớm.”
Vậy mà khi cậu đi ra Đình Nguyên cũng đã sắp xếp mọi thứ xong hết rồi.
Anh lấy bàn ăn nhỏ của cậu để ở giữa phòng, đặt bếp điện từ và nồi lẩu lên trên, lấy thêm hai cái bát, hai đôi đũa và những thứ cần thiết đặt ở xung quanh.

Thấy cậu đi ra, anh mỉm cười lấy hai chiếc cốc.
“Uống đá không?”
“Để em đi mua ạ, anh chuẩn bị xong hết cả rồi.” Kỳ An áy náy tự xoa xoa đầu mình.
“Không sao, để tôi đi mua, em ở nhà đợi đi.”
“Cách có vài bước chân thôi, em đi mua được.”
Kỳ An định chạy ra ngoài ngay nhưng bị Đình Nguyên giữ lại, anh lấy áo khoác vắt ở trên ghế của mình khoác lên cho cậu, giọng nói đâu đó có chút buồn bực, “Còn chưa sấy khô tóc, đi nhanh một chút, nếu không sẽ bị cảm.”
“Em không phải trẻ con mà.”

Kỳ An rời khỏi dãy trọ của mình, đi bộ ra khỏi con hẻm để sang cửa hàng tiện lợi mua đá, thêm một ít chanh.

Điều cậu không ngờ nhất là khi cậu bước vào hẻm trở lại, dưới ánh đèn vàng cam được lắp phía bên trên, cậu thấy Bá Duy từ khi nào đứng đợi ở đó.
Kỳ An có hơi giật mình, nhưng mất không bao lâu cậu đã nhanh chóng bình tĩnh lại, gật đầu chào hắn rồi muốn bỏ đi, cánh tay bất chợt bị nắm lấy buộc cậu phải xoay người đối diện.

Kỳ An thở hắt, cậu nhìn xuống bàn tay đang nắm cổ tay của cậu, không biết phải nói gì.
Bá Duy biết ý nên vội buông tay ra, “Kỳ An, em dọn tới nơi này sống rồi ư?”
Kỳ An bất đắc dĩ đáp, “Phải.”
“Có thể mời anh lên ngồi uống một cốc nước được không?”
“Không được.”
Chân mày của Bá Duy hơi chau, “Em thậm chí còn không suy nghĩ, Vũ Kỳ An.

Chúng ta chỉ là bạn bè, chuyện này đâu hề quá đáng?”
“Nếu không có gì quan trọng nữa thì em lên phòng đây, đá tan hết rồi.” Kỳ An xoay người bỏ đi.
“Tại sao Đình Nguyên lại có thể?”
Bước chân của Kỳ An dần chậm lại.
“Tại sao lúc nào cũng là Đình Nguyên? Em lúc nào cũng như thế, Vũ Kỳ An.

Ngay từ trước khi hai chúng ta bên nhau em đã lúc nào cũng Đình Nguyên, Đình Nguyên, Đình Nguyên khiến anh chán ghét chết đi được, nhìn tên đó thôi cũng không vừa mắt! Anh gọi em tới xem đá bóng, em chỉ hỏi về Đình Nguyên, mải ngắm nhìn cậu ta, khen cậu ta.

Anh ở sân bóng dầm mưa em cũng không thấy, chỉ trông thấy cậu ta ở trên khán đài nên vượt mưa nên chạy đến.

Em còn nhận nước ở sân bóng khi cậu ta đưa, hôm chen chúc ở hành lang cậu ta cũng kéo em về, hai người cũng đứng dán vào nhau, vô cùng tự nhiên.

Thậm chí cũng nhường cho em lên trước khi xếp hàng.”
“Ý anh là gì vậy?”
“Có người bảo nếu thích ai thì sẽ luôn muốn tìm hiểu về người đó.

Anh cũng thấy em xem video Đình Nguyên chơi bóng, còn đọc những bình luận khen ngợi cậu ta.

Từ lâu rồi anh luôn lo sợ rằng em sẽ thích Đình Nguyên...!đến bây giờ anh càng thêm chắc chắn.”
Kỳ An không nghĩ mình phải nghe những lời mà bản thân còn không thể ngờ đến.

Cậu lúng túng đảo mắt, muốn trốn tránh vấn đề này, “Em về trước đây, đá sắp tan rồi.”
“Đình Nguyên đang ở trên đó có phải không? Hai người thành đôi rồi? Căn phòng này của cậu ta thuê cho em, phải không? Bóng đá cũng là cậu ta tập cho em? Em còn đang mặc áo khoác của cậu ta! Em thích Đình Nguyên thật, có phải không? Nếu vậy thì em đồng ý làm người yêu vì điều gì để khiến anh khổ sở như vậy? Nếu khi đó--”

“Nếu khi đó anh không ngoại tình và lừa dối em thì đến bây giờ chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau.” Kỳ An từ tốn đáp, “Bá Duy, mong anh đừng đổ lỗi cho ai cả, em với Đình Nguyên chưa từng có gì, em luôn xem anh ấy là anh trai tốt.”
“Em lúc nào cũng nhầm lẫn ngốc nghếch như thế, em xem nó là anh trai, trong đầu nó chắc đã nghĩ tới việc chịch em như thế nào rồi! Nhưng anh nói cho em biết, anh mới là người đối xử tốt với em, nó chẳng làm được gì cả!”
“Bá Duy!”
“Em bảo sau này nếu có gì cần giúp đỡ thì có thể thoải mái liên hệ với em có đúng không?” Bá Duy đột nhiên xen vào, đổi sang chủ đề khác, “Em đã nói với anh rồi, em phải giữ lời.”
“Anh muốn giúp chuyện gì?” Kỳ An ngơ ngác.
“Gặp mẹ của anh.”
Kỳ An ngẩn ngơ trở về phòng, khi Đình Nguyên đi tới xách giúp cậu túi đồ cậu mới tỉnh ra, rồi lại thẫn thờ nhìn anh.

Cảm thấy hơi lạ, Đình Nguyên khẽ hỏi, “Có chuyện gì mà về muộn thế em?”
Kỳ An vẫn không đáp, cậu cẩn thận ngắm nhìn gương mặt của Đình Nguyên, từ hàng lông mày rậm, sống mũi cao, đôi mắt một mí và đôi môi mỏng.

Quả thật là cậu đã bị gương mặt này, con người này, bất cứ mọi thứ về anh thu hút.
Cậu luôn nghĩ là mình ngưỡng mộ anh, nhưng Bá Duy lại bảo cậu thích anh.
Cậu thích Đình Nguyên sao?
“Sao lại ngốc rồi?” Đình Nguyên cốc vào trán cậu, “Sắp tan đá hết cả.”
“Không có gì ạ.”
Tuy là nói không có gì nhưng suốt quá trình ăn Kỳ An cứ bận suy nghĩ cái gì mãi, Đình Nguyên rót bia cho cậu, gắp đầy thức ăn vào bát mà cậu cứ vô thức cắn cắn đũa.

“Không tiện kể với tôi sao?” Đình Nguyên lại gắp thêm cho cậu một miếng thức ăn nữa.
“Không có gì! Em ăn đây ạ!” Kỳ An lắc đầu không suy nghĩ nữa, ngay cả lời đề nghị của Bá Duy đưa ra cậu cũng tạm ném sang một bên, bắt đầu vui vẻ trở lại, “Anh thấy có ngon không? Khi trước ông nội em rất thích món này nên cứ mỗi tháng bà sẽ cùng với em nấu vài lần cho ông ăn.

Nó hơi đặc biệt một chút, bởi vì công thức này của ông nội em tự nghĩ ra đấy, bây giờ thì nó truyền cho em rồi.”
“Ừ, nó rất lạ, cũng rất ngon.” Đình Nguyên gật đầu, “Có vài nguyên liệu không ngờ cũng có thể kết hợp được với nhau mà khi kết hợp mang tới hương vị rất hay, ông của em trước đây rất thích nấu ăn sao?”
“Phải ạ, ông có mở một quán ăn nhỏ, nhưng nó đóng cửa từ khá lâu rồi.” Kỳ An cạn cốc với anh, ngửa đầu uống hết cả một cốc bia đầy, “Em biết nấu ăn một phần cũng là vì ông bà dạy dỗ.”
“Quả nhiên là học sinh giỏi, học cái gì cũng giỏi.”
“Không phải đâu, em kém bà và ông của mình nhiều lắm.”
Đình Nguyên gật đầu, ngửa cổ uống cạn cốc bia của mình.

Từng khớp tay mạnh mẽ rõ ràng nắm chiếc cốc sứ trắng, cần cổ cong nhẹ để lộ gân xanh, yết hầu rõ ràng di chuyển từng đợt.
Kỳ An nuốt khan, vùi mặt vào cốc bia nhấp từng ngụm.
Trước khi về Đình Nguyên có cùng Kỳ An dọn dẹp khắp nhà, Kỳ An định bảo hay là anh ở đây ngủ đi bởi vì anh đã uống bia rồi, thế nhưng bây giờ trong lòng cậu đang có những suy nghĩ không đúng nên mới không nói ra.
Chính Đình Nguyên cũng biết mình luôn có những tâm tư không phù hợp với cậu, đã vậy còn đang uống bia, nếu như mất lí trí mà làm gì đó doạ con trai nhà người ta bỏ chạy mất thì anh không biết phải làm sao.
Vậy nên giữa đêm tối vắng người chỉ có ánh đèn đường làm bạn, Đình Nguyên chậm rãi đạp xe về kí túc.
Vũ Kỳ An nằm ở giường như người mất hồn, tâm trí mãi bay đi đâu chưa thể quay về được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui