Em Ấy Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Tôi


“Alo Cố Minh Triết ngày mai là buổi họp lớp cậu có thể đi cùng góp vui cùng được không”
“Được, ở đâu vậy” một giọng nam nhẹ nhàng cất lên, có thể do chất giọng trời sinh mà nghe giống như người này đang làm nũng.
“ 6:30, Ở quán bar XO, mọi người đều muốn đổi gió chút, mai cậu nhớ đi nha Cố Minh Triết, bọn mình chờ cậu”
“Được”
Cuối tháng 7, dù đã sắp sang mùa thu rồi nhưng trời vẫn rất nóng, Cố Minh Triết mặc một chiếc áo mỏng ngắn tay đứng trong bếp cực kì bận rộn.

Hoàng hôn dần buông xuống, ánh dương cuối ngày lên lỏi qua của sổ bếp chiếu vào khuôn mặt tinh xảo của cậu trông như phát sáng, sống mũi thanh tú, hình dáng môi duyên dáng Hồng hào căng mọng, nhìn như chỉ cần cắn một cái sẽ tràn ra mật ngọt chết người
Bỗng nhiên tiếng mở cửa vang lên làm ngắt quãng khung ảnh đẹp đẽ này.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Cố Minh Triết nhanh chóng tắt bếp vui vẻ chạy ra ngoài chào đón Thẩm Trình Tranh, “Anh về rồi!”
“Anh đợi một lát nhé cơm sắp xong rồi mau đi rửa tay trước đi.”
“Được”, người đàn ông quay người rời khỏi.
Cố Minh Triết mỉm cười nhìn theo Thẩm Trình Tranh vào phòng thay đồ rồi mới quay lại sắp xếp bàn ăn.

Cố Trình Tranh từ phòng ngủ đi ra, dù là đang ở nhà thì người đàn ông này vẫn mặc áo sơ mi cùng quần tây có khác thì cũng là không còn đeo cà vạt nữa cúc áo mở ra 2 nút.

Trông không còn nghiêm cẩn như lúc mới bước vào mà cực kì có tính công kích.

Người đàn ông trước mặt tướng mạo anh tuấn mỗi một đường nét đều được trau chuốt tinh tế, dưới khóe mắt còn có một nốt ruồi son, chỉ cần liếc mắt một cái đã làm người ta cảm thấy nóng mắt.
Cố Minh Triết cũng đã cực kì quen với việc này.

Ở với nhau ba năm chẳng lẽ cậu còn không biết gì về Thẩm Trình Tranh hay sao.

Cậu cũng không quan tâm.
“Vừa lúc, ngồi xuống ăn đi.” Cố Minh Triết mỉm cười nhìn Thẩm Trình Tranh ngồi xuống rồi mới kéo ghế ngồi xuống theo.
Thẩm Trình Tranh cầm bát đũa lên, thanh âm lãnh đạm giống như lơ đãng nói:” cực cho em”
“Không cực, dù sao nấu cho anh ăn cũng là việc em phải làm.” Cố Minh Triết thuận miệng trả lời, gắp một ít thức ăn sang bát của người ngồi đối diện rồi nhìn hắn mỉm cười.
Nhìn từ ngoài vào rất giống một bữa ăn ấm áp tràn ngập bông bóng màu hồng xung quanh.
Cố Minh Triết cách một bàn ăn nhìn gương mặt anh Tuấn của nam nhân sống mũi thẳng tắp, môi mỏng
bạc tình, rồi lại quen nẻo đường cũ mà nhìn chằm chằm vào nốt ruồi dưới khóe mắt người đối diện, ngẫu nhiên trong ánh mắt ánh lên sự vui vẻ.
Ăn cơm xong, rửa bát đũa, rồi sau đó tắm rửa, Cố Minh Triết vừa lau tóc vừa bước xuống cầu thang, toàn thân tỏa ra hơi nước nhàn nhạt trong không khí ngồi xuống Sofa bên cạnh Thẩm Trình Tranh.

Thẩm Trình Tranh sau khi tắm mặc áo ngủ ngồi xem tin tức, mày nhíu lại thành một đường, toàn thân tỏa ra khí chất đừng lại gần.

Đây mới chính là con người hắn, lạnh lùng, xa cách.


Cố Minh Triết một bên xem tin tức một lúc sau quay đầu liếc nhìn Thẩm Trình Tranh.

Yên lặng suy nghĩ:
“Nam nhân này không yêu mình.”
...----------------...
Cũng đã sắp bốn năm rồi, lúc ấy cậu 19 tuổi vừa mới vào trường không lâu không hề có gì trong tay cả cậu là một đứa trẻ mồ côi việc được đi học là đi cậu cố gắng không ngừng lấy được học bổng tự nuôi bản thân, trước kia cậu còn có người ở bên nhưng hắn cũng bỏ cậu mà đi, Thẩm Trình Tranh lúc bấy giờ 25 tuổi có sự nghiệp có quyền lực gần như có tất cả mọi thứ trong tay là một nam nhân hoàn Mỹ trong mơ của rất nhiều người.
Vừa đi học vừa đi làm, gần như không có thời gian nghỉ ấy vậy mà cậu lại đều có thể 'ngẫu nhiên' gặp hắn lúc rảnh rỗi.
Rồi sau đó cứ tự nhiên mà diễn ra, dọn vào ở chung, cùng nhau sống, cùng hậu môi môi, cùng nhau ân ái.

Cậu có một thời gian cũng đã tưởng người này yêu mình cho đến một ngày cậu nhìn thấy bức ảnh hắn nâng như trứng hứng như hoa đặt trong quyển sách cũ kĩ giấu sâu trong thư phòng.
Nhìn vào người con trai trong bức ảnh giống mình đến 7 phần này.

Tất cả sự thật đều được phối này ngay trước mặt cậu, thật rõ ràng.
Sau đó cậu vô cùng tự nhiên mà gấp quyển sách lại rồi để nó lại chỗ cũ

Cậu không có ý định từ bỏ.
Dù sao thì, cậu cũng có một bí mật.
...----------------...
Thẩm Trình Tranh cảm nhận được cái nhìn nóng bỏng từ bên cạnh, dù đã trải qua biết bao nhiêu lần nhưng thì cái nhìn của Cố Minh Triết lúc nào cũng khiến hắn cảm thấy đứng ngồi không yên.
Hắn quay sang hỏi cậu: “em nhìn gì?”
Đuôi mắt của Cố Minh Triết cong lên, mỉm cười, “em nhìn anh đó”, “trông anh thật là đẹp”
Thẩm Trình Tranh nhíu mày, thật là nông cạn, ở bên nhau lâu như vậy, Vĩnh viễn chỉ khen hắn mặt đẹp chứ chưa bao giờ cố gắng hiểu hắn.

Không giống như Kiến Bạch, luôn hiểu cho hắn, chỉ là… không thích hắn mà thôi.
Thẩm Trình Tranh nhíu mày nhìn sang Cố Minh Triết
Quả nhiên chỉ là vật thay thế mà thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận