Em À Mình Yêu Nhau Vào Tháng Chín


Cứ vậy mà Dạ Thiên từ số N lập tức gạt cần số về số R, đạp nhẹ chân ga, xe chuyển động lùi thẳng để rẽ theo hướng của Phương Viên.
Vì đã dừng lại bàn bạc mà mất dấu, nhìn xung quanh chẳng thấy bóng dáng chiếc Rolls-Royce đâu nữa, nhưng may thay đây chỉ có một đường thẳng nên bọn họ cứ bám theo.
Đi được khoảng một cây số phía trước xuất hiện ngã ba, hai bên đường còn rậm rạp cây cỏ, dưới đường trải đầy đá xanh, không còn đường nhựa nữa, hơn hết chẳng thấy phương tiện nào di chuyển qua lại, họ bắt đầu ngờ vực, nghi ngờ không biết có đi đúng đường không.

Vương Kim Sa lo lắng:
- Em thấy anh ta không phải đến MZBT đâu! Hay mình quay xe lại đi đúng đường đi! Nếu cứ dạy dột chạy theo anh ta e rằng đây là cái bẫy, hơn nữa em chưa từng đi đường này, chúng ta cũng không biết phía trước có gì...
Cô ta đảo mắt nhìn xung quanh.
- Nơi này lại hoang vắng tới vậy lỡ có nguy hiểm...
Chưa nói hết câu tên Dạ Thiên đã nôn nóng đạp ga tùy tiện rẽ vào một trong ba hướng.
- Đừng lo lắng, hắn ta cũng chạy vào đây mà, có gì thì chết chung!
Xe hắn vừa rời khỏi không bao lâu, chiếc xe Rolls-Royce chạy ra từ phía sau bụi rậm cây lau sậy của con đường khác, vừa lái xe Phương Viên vừa nhìn kính chiếu hậu, thấy xe họ chạy sâu vào trong môi anh nhếch lênnở nụ cười nhạt.
- Dạ Thiên à, cậu rất thông minh, nhưng tiếc là "Gừng càng già càng cay"!
Nói xong anh chuyển số đạp mạnh chân ga quay lại lộ giới tiếp tục hành trình ban đầu.
......o0o......
Cùng lúc đó ở MZBT không khí vô cùng náo nhiệt, không khí vui tươi với sự góp mặt của rất nhiều khách mời là những ông chủ lớn trong ngành đá quý, trang sức, bên cạnh đó cũng không thể thiếu sự góp mặt của đông đảo các nhà báo, phóng viên vây quanh khán phòng.
Nhân viên công ty từ bên trong cánh cửa sân khấu bước ra, trên tay cầm theo những chiếc hộp đen lụa, họ xếp thành một hai hàng dài bảy người.

Vương Khởi Minh cầm micro trên tay bước đến chổ bọn họ, đi đến đâu bật những hộp lụa lên đến đó, bên trong trưng bày những mẫu trang sức vừa chế tác xong.
Nhà báo liên tụp chụp ảnh, mọi người đứng ngồi không yên với những bộ trang sức mới.

Khách hàng, giới đầu tư ngẩng đầu trông lên sân khấu ngắm một cách kính cẩn.

Chiêm ngưỡng vẻ đẹp của những bộ trang sức.

Trên màng hình Led chiếu lại chi tiết những bộ trang sức nhân viên đang cầm trên tay cận cảnh từng góc cạnh.


Ông chủ MZBT cầm trên tay sợi dây chuyền giơ cao cho tất cả những người bên dưới chiêm ngưỡng.
Những sợi dây chuyền lấp lánh, tinh tế, được chế tác thủ công bởi những nghệ nhân kim hoàn tài hoa của Việt Nam, kết hợp với dây chuyền sản xuất công nghệ tiên tiến hiện đại tạo nên những sản phẩm trang sức có chất lượng vượt trội.

Nổi bật với hai màu chủ đạo là vàng nhũ và xanh dương tượng trưng cho sự thịnh vượng, giàu có và sự tin tưởng, thành công bền vững.
- Đây là bộ trang sức Diamond Tiara do nhà thiết kế Hoắc Tôn sáng tác, qua nhiều công đoạn gia công chế tác mới có được một bộ trang sức đẹp mắt, sang trọng mà tôi đang cầm trên tay đây.
Ông ta hạ tay xuống nhìn mọi người.
- Gần đây có một số người ghen tỵ với MZBT mà tung ra những tin đồn ác ý nhầm hạ thấp uy tính, phá hủy danh tiếng của công ty.

Đứng trước dư luận phức tạp tôi mong mọi người bình tĩnh, và tin tưởng vào công ty chúng tôi!
Chu Khởi Minh đặt lại sợi dây chuyền vào hộp.
- Tôi dùng danh dự của mình để chứng minh những mẫu trang sức này đều do nhà thiết kế của chúng tôi thiết kế ra, hoàn toàn không phải đạo nhái hay trộm cắp gì như TS nói.
Những người bên dưới bắt đầu bàn tán xôn xao, phía bên ngoài khán phòng bị náo loạn bởi một nhóm người, trong lúc hỗn loạn Lâm Dao thành công vượt qua bảo an chạy vào bên trong khán phòng, nơi diễn ra lễ ra mắt sản phẩm mới, chạy được một đoạn cô mới phát hiện Lục Xuyên biến mất.
Một phóng viên tác nghiệp qua rào chắn do lực lượng bảo an dựng lên để đảm bảo an toàn trên khu vực này vô tình nhìn thấy cô liền hét lên làm thu hút bảo an, họ phát hiện cô bên trong khán phòng liền điều động nhân lực đuổi theo, nhưng đã trễ một bước.
Lâm Dao từ bên ngoài mở cửa chạy vào thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.

Những phóng viên tại đây luôn đứng sẵn sàng ghi hình khi có bất cứ một diễn biến mới nào, đã túc trực trước cửa cùng nhiều máy quay, máy ảnh, họ chuyển máy ảnh sang cô.
- Nhìn kìa, nhìn kìa!
- Chủ tịch Lâm hả?
- Sao cô ấy mặc trên người bộ đồ bệnh viện vậy?
- Quên rồi hả? Vì công ty phá sản, sức khỏe không chịu nổi nên nhập viện luôn đó.
Bởi, người đời...!Cuộc sống này muôn hình vạn trạng.

Ánh mắt giống nhau nhưng góc nhìn khác nhau, miệng giống nhau nhưng mỗi một người một cách nói.

Trái tim cấu tạo tương đồng nhưng suy nghĩ lại rất dị biệt.
- Cô ta sao không lo dưỡng bệnh để sớm khỏe lại mà nghĩ cách trả nợ, tự nhiên chạy tới đây làm gì không biết?
- Nhìn là biết không phải chuyện tốt đẹp gì rồi, tới gây rối là cái chắc!

Đang giới thiệu sản phẩm mới trên bục cao, Chu Khởi Minh bị xao lãng bởi những lời bàn tán xung quanh, ông dừng lại, hướng mắt nhìn về phía Lâm Dao đang đứng.

Lúc này bảo an từ bên ngoài cũng đuổi kịp đến, họ định đến đưa cô ra ngoài thì nhận được cánh tay giơ cao ra hiệu dừng lại của Chu Khởi Minh, ông ta nhìn cô lâu hơn, ánh mắt đanh lại và đồng tử thu nhỏ, từng bước tiến về phía cô hỏi:
- Chủ tịch Lâm, có bệnh sao không lo tịnh dưỡng, đến đây làm gì?
Lâm Dao nhếch môi cười nhạt, liếc mắt nhìn xuống đất nói:
- Tôi sợ nếu mình không đến sẽ không còn cơ hội nữa...
Cô ngước đầu lên, đảo mắt nhìn tất cả những người trong hội trường nói tiếp:
- Hôm nay tôi có mặt tại đây để làm rõ những vấn đề đang gây xôn xao dư luận mấy ngày nay và chứng minh mẫu trang sức mới ra mắt của MZBT là của TS.
Mọi người chỉ trỏ, bán tín bán nghi:
- Thật không vậy?
- Chủ tịch Chu vậy mà đánh cắp thiết kế của người khác?
Chu Khởi Minh mở to mắt, mím chặt môi nhìn Lâm Dao, tuy trong thâm tâm có chút không cam lòng bởi những câu nói vô tội dạ này, nhưng ông ta vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, trở thành một người khoan dung, độ lượng trong mắt mọi người.
- Chủ tịch Lâm, ăn bậy chứ tuyệt đối đừng nói bậy! Hôm nay là ngày ra mắt sản phẩm của công ty, đánh dấu một bước ngoặc mới trong việc gia nhập ngành trang sức và thời trang của MZBT.

Dù sao đi nữa cô cũng đừng vì quá ganh tị mà ăn nói hàm hồ thế chứ!
Hai người họ đứng trước đám đông ba mặt một lời:
- Ăn nói hàm hồ? Ông nói đây là thiết kế do công ty ông tự sáng tác phải không?
Ông ta tỏ ra không mấy hứng thú tới câu chuyện cô đang nói, đối với ông ta mà nói, lời nói của Lâm Dao đều thừa thải, nó chỉ mang lại rắc rối và tốn thời gian của ông ta mà thôi.
- Vậy cho hỏi nhà thiết kế của ông lấy ý tưởng từ đâu?
Chu Khởi Minh đưa lưỡi ra liếm nhẹ môi mình, sau đó dùng ánh mắt lãng tránh quay sang nhìn chổ khác qua quýt đáp lời:
- Chuyện này thì hỏi nhà thiết kế! Tôi làm sao biết được?
- Nhưng tôi thì biết đó...
Lâm Dao cười lã, quay sang nhìn mọi người.

- Bộ trang sức Diamond Tiara được lấy ý tưởng từ Châu Âu hoa lệ, mỗi sản phẩm của TS đều phải trải qua 56 công đoạn thiết kế và chế tác cùng ít nhất 336 giờ sản xuất khép kín đảm bảo chất lượng theo tiêu chuẩn quy định.

Cô chuyển mắt nhìn xuống đất để truyền đạt cho dễ hiểu nhất.
- Để tạo nên bộ trang sức này không phải công riêng của nhà thiết kế, mà là của hàng trăm công nhân trong xưởng sản xuất, thử hỏi sao tôi có thể ung dung bỏ mặt thiết kế của mình cho người khác biến nó trở thành của mình vậy chứ?
Vừa nghe cô trình bày, mọi người lại càng tin thêm đó là mẫu trang sức do TS thiết kế, nhưng Chu Khởi Minh lại chẳng hề biết mọi chuyện đều do chính tay con gái mình sắp xếp, lên kế hoạch đánh cắp bản thiết kế và biến nó thành của mình.
Ở góc độ của Chu Khởi Minh này, đột nhiên bị gáng tội ăn cắp, trong lòng không tránh nổi ấm ức, ông ta bật lại ngay lập tức:
- Những câu này ai nói mà chẳng được, mọi người đừng nghe lời cô ta nói! Do bực tức chuyện công ty phá sản, nên tự mình suy đoán lung tung rồi chạy tới đây ăn nói sằn bậy.

Còn cô nữa Lâm Dao, tôi nói rồi, hôm nay công ty ra mắt sản phẩm, là ngày trọng đại cho nên l...
Chưa nói hết câu cô đã đưa tay lên ra hiệu ông ta dừng lại đừng nói nữa.
- Oh, không trọng đại sao được? Suốt hai tháng chẳng có động tĩnh gì, đột nhiên lại ra mắt sản phẩm mới, ngộ à ha.

Hơn nữa thì sản phẩm mới này cũng không khác thiết kế của TS là bao, thử hỏi trên đời có sự trùng hợp lớn như vậy không?
Cô nhún vai, đưa tay và cổ tay xa khỏi thân người, lòng bàn tay mở.
- Mọi người không thấy rất nhiều điểm đáng nghi hả?
Họ chính là vậy, tác động bên nào nhiều hơn, nói nhiều thứ hợp lý hơn họ liền tin sái cổ, bất chấp đó là thật hay giả, đúng hay sai mà đưa ra những phán xét của mình.
- Phải rồi, tôi thấy chủ tịch Lâm nói cũng có lý.
- Ông Chu, nếu thật sự lấy cắp thì trả lại người ta đi! Trộm tiền, trộm bạc còn được! Ai đời đi ăn trộm chất xám?
Chu Khởi Minh tức giận, siết chặt hai tay thành hình nắm đấm, nếu không ai tin, nói nhiều cũng dư thừa, để ngăn chặn sự việc tồi tệ hơn, ông ta giơ tay cao gọi bảo an:
- Người không có giấy mời thì không được vào! Mau đưa cô ta ra!
Có mệnh lệnh từ cấp trên, bọn bảo an lần lượt tiến đến chổ Lâm Dao, mắt cô nhìn tứ phía, chân lùi ra sau.
- Hơ, nói không lại liền cho người động tay hả?
Lâm Dao giơ cao chiếc điện thoại đang cầm trên tay lên.
- Tôi không phải nói suông, ở đây có đầy đủ bằng chứng chứng minh bộ trang sức đó là của TS.
CHu Khởi Minh lo lắng, không biết cô nói là thật hay giả liền hối thúc bọn bảo an:
- Mau đưa cô ta đi!
- Dạ.
Tiếng trước tiến sau liền đến áp giải, hai người hai bên, một người ở phía sau đưa cô ra ngoài một cách bạo lực mà chẳng ai quan tâm trên người cô đang mặt bộ đồ bệnh nhân.

Lâm Dao vùng vẫy, giảy giụa kịch liệt, miệng không ngừng la hét:
- Thả tôi ra mau! Có tật giật mình hả? Đừng nghĩ vậy là xong! Tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng vậy đâu, Chu Khởi Minh, sẽ có ngày tôi vạch trần khuôn mặt thật của các người!
Khi đại sảnh hỗn loạn nhất, phía gần hậu viện đã bị Lục Xuyên chiếm giữ, cậu ấy thành công dẫn nhân viên rời đi, bước tới thế chỗ.
Gõ bàn phím bằng cả hai tay và thực hiện một số thao tác nhỏ trên phần mềm, không lâu sau, màn hình Led không còn phát hình ảnh bộ trang sức nữa...!Mà là một đoạn ghi âm được Phương Viên bí mật ghi lại trong nhà hàng.

Đoạn ghi âm ngay từ đầu đã thu hút sự tò mò của nhiều người, và ông chủ MZBT cũng không ngoại lệ.
Hiện tại ông ấy vẫn chưa biết đó là bản thiết kế do anh Thiên lấy cắp từ TS về, nên vẫn đang nhờ nhà báo can thiệp, anh tốt nhất nên hành động cẩn trọng! Những chứng cứ bất lợi cho mình tốt nhất nên thủ tiêu hết, nếu để cha tôi biết chuyện...!Đừng mong tôi để anh yên.
Giọng nói Vương Kim Sa vang lên một cách rõ ràng đến lạ thường, nó như một con dao găm sắt nhọn cắm thẳng vào tim Chu Khởi Minh, hai mắt trợn tròn kinh ngạc nhìn lên màng hình Led.
- Sao có thể như vậy?
Mọi người trong hội trường nghe rõ từng câu từng chữ, những người khi nảy nghi ngờ Lâm Dao đều có một cái nhìn khác về cô.

Cổ đông và những khách hàng lâu năm của MZBT đồng loạt nổi cơn thĩnh nộ:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Khi nảy còn lớn giọng tuyên bố với chúng tôi TS ganh tị nên mới bày ra chiêu trò đạo nhái hãm hại, bây giờ đổi lại người giở trò là MZBT? Làm ơn ai đó nói với tôi "Những gì tôi vừa nghe không phải sự thật" đi!
- Không ngờ chủ tịch Lâm nói đúng, anh Minh! Vậy là anh nói dối tôi à?
- Chủ tịch Chu, tôi tin tưởng anh như vậy, sao anh có thể lừa dối chúng tôi như thế?
Lục Xuyên tắt màng hình Led, bước đến chổ Lâm Dao, dùng tay mình gạt tay bọn bảo an khỏi người cô.
- Mọi chuyện đã sáng tỏ, còn không mau thả người?
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, sau cùng cũng buông tay ra, Lục Xuyên lo lắng hỏi thăm:
- Chủ tịch Lâm có sao không?
Cô lắc đầu.
- Không sao!
Chu Khởi Minh một tay chống nạnh, tay còn lại đưa lên vuốt mặt, đảo mắt nhìn xung quanh muốn trốn tránh trách nhiệm, nhưng nhìn đến đâu đều thấy ánh mắt đùng đùng sát khí của khách hàng, và những ánh mắt trông chờ của bọn phóng viên.

Hàng chục chiếc micro hướng về phía ông ta, rồi hàng trăm câu hỏi đặt ra:
- Chủ tịch Chu giải thích chút được không!
- Thật sự ông không biết gì thật hả?
- Hãy nêu cảm nhận của mình khi biết chuyện con gái mình chính là người đứng sau dàn xếp!
- Cho hỏi, ông thật sự không liên quan đến chuyện trộm bản thiết kế này à?
Đang lúc phân vân không biết trả lời thế nào, bên ngoài Hoắc Tôn, Chu Kim Sa và cả Dạ Thiên cùng chạy đến, trên người họ ướt đẫm mồ hôi, trên khuôn mặt thể hiện sự mệt mỏi.

Chưa kịp vui mừng vì đến trước Phương Viên một bước, họ đã nhận về hàng trăm ánh mặt của những người xung quanh đang nhìn về phía mình.
Trong khi hai người kia đang hoang mang không biết chuyện gì đang sảy ra thì Dạ Thiên vô tình nhìn thấy Lâm Dao đang đứng cạnh bảo an.

Anh ta liền nhận ra có chuyện bất ổn, riêng Chu Kim Sa là ngây thơ chưa biết gì, liền ngây thơ tưởng mình vẫn là cô công chúa nhỏ được cha cưng chiều mà chạy đến chổ Chu Khởi Minh hỏi:
- Cha! Buổi ra mắt thành công thuận lợi chứ? Xin lỗi vì con tới trễ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui