Elizabeth Midford
Elizabeth sợ hãi, cô đương nhiên sợ hãi, đây là lần đầu tiên cô chứng kiến 1 việc kinh khủng như vậy cho dù là ai khác ngoài cô cũng sẽ trở nên sợ hãi và khi cô thấy động tác của hắn bắt đầu dừng lại. Thì việc đầu tiên cô làm là quay đầu bỏ chạy, bằng tất cả sức lực của mình, cô chẳng quan tâm đến phương hướng, chẳng biết mình đang chạy đi đâu trong đầu của cô chỉ có duy nhất 1 câu nói: "chạy đi hoặc chết". Elizabeth chỉ biết cắm đầu mà chạy thầm nguyền rủa đôi giày cao gót và bộ váy dài phiền phức này đang ngăn cô chạy nhanh hơn. Trong lúc chạy vì đôi giày cao gót mới không quen này đã khiến cô trượt ngã nhiều lần bộ váy mới cũng vì thế mà nhiễm bẩn chân tay lại thêm nhiều vết xước. Mặc kệ cơn đau cô vẫn cố đứng lên tiếp tục chạy.
Cuối cùng, khi cô đã không còn sức để tiếp tục chạy nữa dựa tay vào tường thở không ra hơi ngoại trừ việc chắc chắn rằng bản thân đã ra khỏi khu ổ chuột đó thì cô cũng không biết mình đang ở đâu nữa. Tên sát nhân đó... hắn có nhìn thấy cô không? Hắn không đuổi theo cô chứ? Sẽ ra sao nếu hắn đuổi theo cô vào lúc đó và đang quanh quẩn gần đây? Bị dọa sợ bởi những suy nghĩ của chính mình Elizabeth bắt đầu trở nên cảnh giác với mọi thứ xung quanh hiện tại đã tối muộn ngoại trừ 1 số người đi chơi về khuya, xung quanh sớm đã không còn 1 bóng người. Nắm chặt lấy thanh kiếm giấu dưới váy mình, nếu trong trường hợp bị tấn công cô có thể tự vệ, thầm cảm ơn những bài luyện tập với mẹ và sự chăm chỉ của mình trong thời gian gần đây Elizabeth dần lấy lại sự bình tĩnh. Không! Lí trí đang dần trở lại với cô. Chiến đấu với 1 tên tội phạm nguy hiểm trong tình trạng hiện tại không phải là 1 ý hay. Mình phải tới đồn cảnh sát! Đúng vậy, mình sẽ chỉ thực sự an toàn khi ở đó. Nghĩ vậy, cô cố gắng đứng lên, cởi đôi giày cao gót ra bước đi 1 cách thận trọng.
Sau hơn 20 phút đi bộ trong sợ hãi thì trước mặt cô chính là Scotland Yard cuối cùng cũng tới... Elizabeth cố gắng lết từng bước chân nặng nề vào bên trong.
- Chào buổi tối, liệu tôi có thể giúp gì được cho bạn? -Viên cảnh sát phụ trách vừa nói mắt vừa liếc khỏi tập tài liệu đang cầm trên tay. Đập vào mắt anh là dáng vẻ nhếch nhác của 1 cô bé 14 tuổi đi chân đất, váy áo vừa bẩn lại có chỗ rách, tay chân có nhiều vết xước, gương mặt trắng bệch vừa mệt mỏi, vừa sợ hãi và trên tay là đôi giày cao gót. Khẽ nhíu mày anh nói: - Giờ này hình như hơi trễ để đi chơi đối với 1 cô nhóc thì phải?
Elizabeth đưa mắt lên nhìn đồng hồ treo trên tường đã hơn 10 giờ tối rồi, từ lúc nào mà lại muộn như vậy? Không! Giờ không phải lúc để ý đến việc này cô phải nói cho anh ta biết về những gì mà cô đã thấy.
- Tôi... - Elizabeth cố nói với giọng khản đặc và cổ họng khô khốc. - Tôi... - Cô cũng không rõ do bản thân quá mệt hay quá sợ nữa nhưng không hiểu sao cô lại không thể nói rõ ra thành lời được.
Viên cảnh sát lịch sự và bình tĩnh đưa cho cô 1 ly nước:
- Bình tĩnh lại đi cô bé, cứ từ từ nói ra vấn đề của mình. Nhóc bị lạc mất cha mẹ hay bị cướp giật đồ?
Elizabeth nhận lấy ly nước từ viên cảnh sát đôi bàn tay run run từ từ đưa lên miệng uống hết ly nước với dáng vẻ hiện tại nếu mẹ cô -phu nhân Francis (người được giới quý tộc gọi là phu nhân ác ma) có ở đây, cô cá chắc rằng mình sẽ phải chịu giáo huấn 1 trận về dáng vẻ thanh lịch của 1 tiểu thư Anh quốc cần có. Dù sao thì mẹ cô cũng không có ở đây hơn nữa cô cũng quá mệt để quan tâm tới việc này. Hít 1 hơi thật sâu cô nói:
- Có... 1 vụ giết người...
Sau câu nói của cô vẻ mặt của tất cả những viên cảnh sát xung quanh dần trở nên nghiêm trọng.
- Xin hãy cho chúng tôi biết chi tiết hơn, chính xác thì nó diễn ra ở đâu?
- Khu Whitechapel... gần phố Hanbury... - Elizabeth vừa nói vừa cố nhớ lại khu phố tăm tối ấy.
- Cô có chắc là mình không nhớ nhầm chứ? - Viên cảnh sát hỏi giọng nghi ngờ.
Trước câu hỏi của viên cảnh sát Elizabeth chỉ biết gật đầu.
- Nhanh! Mau cho người tới đó xác nhận! -Viên cảnh sát quay lại phía sau chỉ huy.
Sau khi xác nhận phát hiện thi thể của nạn nhân, viên cảnh sát bắt đầu đặt những câu hỏi:
"Xin vui lòng cho chúng tôi biết tên của cô." - Elizabeth Midford.
"Cô thấy vụ giết người diễn ra khi nào?"- Tôi cũng không chắc... Hình như sau 9 rưỡi gần 10 giờ.
"Vũ khí của hắn là gì?"- Hình như là... 1 con dao... nhỏ...
"Hắn ta trông như thế nào?"- Tôi... không thể... nhớ rõ...
- Cảm ơn sự hợp tác của cô. Mời cô theo tôi đến phòng chờ. Mau lập tức liên lạc với "họ"! -Viên cảnh sát gật đầu cảm ơn cô rồi quay đầu nói với nhân viên gác máy.
-----------------------------------------------------------------------------------
Trang viên Phantomhive.
Hiện tại tuy đã khá muộn nhưng ngài bá tước trẻ tuổi Ciel Phantomhive vẫn đang cố giải quyết đống giấy tờ cần phê duyệt. Ngày mai cậu sẽ lên London để giải quyết vụ án của "Jack đồ tể" cậu nhất định phải giải quyết xong đống giấy tờ này. Reng Reng! Cậu nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu. Ai lại gọi vào giờ này nhỉ? Kệ đi, nếu là việc đặc biệt quan trọng lát nữa tên Sebastian đó nhất định sẽ báo cáo với cậu. 1 lúc sau cánh cửa mở ra không ngoài dự đoán đó là quản gia của gia tộc Phantomhive - Sebastian Michaelis.
- Cậu chủ có tin báo mới từ Scotland Yard về vụ án "Jack đồ tể", đã xuất hiện 1 nạn nhân và 1 nhân chứng về vụ án.
Ciel ngay lập tức dừng bút khẽ cau mày chuyện này thật lạ. Trước giờ chưa từng có 1 trường hợp nạn nhân của "Jack đồ tể" có nhân chứng. Xuất hiện thêm 1 nạn nhân và 1 nhân chứng tức là nhân chứng này đã đến báo với cảnh sát ngay sau khi vừa chứng kiến vụ việc "thật thú vị". Xem ra kế hoạch đến London vào ngày mai là không thể thực hiện rồi. Đặt chiếc bút xuống rồi đứng lên:
- Chúng ta sẽ xuất phát tới London ngay bây giờ.
------------------------------------------------------------------------------------
Elizabeth hiện đang ngồi ở phòng chờ điều kiện ở đây khá thoải mái khiến tâm tình cô lúc này đã khá hơn nhiều tuy nhiên trống ngực cô vẫn đập liên hồi, nhìn lên đồng hồ đã hơn 10 rưỡi, cha mẹ giờ này chắc rất lo cho cô, cũng đã muộn như vậy rồi mà. Hơn nữa cô cũng cảm thấy rất mệt mỏi cô muốn về nhà và nhào vào vòng tay của Paula.
- Bao giờ thì tôi có thể về vậy Fred? -Cô quay sang hỏi viên cảnh sát, để tiện cho việc giao tiếp 2 người đã trao đổi tên cho nhau.
- Sau khi người phụ trách vụ án đến và làm việc với cô. -Fred vừa trả lời vừa đặt 1 đĩa bánh quy trước mặt ý mời cô.
- Người phụ trách vụ án không phải là cảnh sát các anh sao? -Elizabeth vừa gật đầu cảm ơn ý tốt của Fred vừa ngạc nhiên hỏi lại.
- Tôi sẽ giải thích kỹ tình hình hiện tại với cô, về nạn nhân mà cô vừa nhìn thấy đó là 1 trong những nạn nhân của "Jack đồ tể".
Elizabeth mở to mắt ngạc nhiên "Jack đồ tể" là tên sát nhân nổi tiếng 1 thời ở London nghe nói đa số những nạn nhân của hắn đều là những cô gái làm nghề "ăn sương" (mại dâm) theo như cô biết thì đến thời điểm mà cô sống trước kia tên tội phạm vẫn chưa bắt được. Không ngờ cô vậy mà lại trở thành nhân chứng trong 1 vụ án quan trọng như vậy.
- Người phụ trách vụ án là ai vậy Fred?
- Đây là 1 bí mật lớn đối với những người bình thường nhưng vì cô là nhân chứng nên cô có quyền được biết. Người phụ trách vụ án này là "chó canh cổng của nữ hoàng, ngài bá tước Ciel Phantomhive."
Elizabeth đứng hình, trái tim của cô như lỡ mất 1 nhịp khi nghe đến cái tên ấy cái bánh quy đang cầm trên tay cũng vì thế mà rơi xuống. Không! Không thể nào! Vì sao lại là người đó? Cô biết phải làm sao khi đối diện anh ấy đây? Cô phải ngay lập tức rời khỏi đây! Cô phải trở về nhà ngay bây giờ! Fred ngay lập tức chú ý tới biểu hiện kì lạ của Elizabeth anh định hỏi cô có sao không thì cánh cửa Scotland Yard mở ra 2 bóng người bước vào.
- A, họ đến rồi.
1 giọng nói ngạc nhiên vang lên sau cô:
- Lizzy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...