Elizabeth thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra và hiện tại cũng không chỉ mình cô mà ngay cả hai người bạn đi cùng cô là Dia và James cũng đang vô cùng hoang mang.
- Cái đó... cô chủ, có phải dạo gần đây người đọc nhiều truyện trinh thám quá cho nên mới...
Cốp!
James còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị cái gì đó đánh mạnh vào đầu, khiến đầu cậu muốn sưng lên nổi một quả ổi trên đó luôn.
- Ranh con, thì ra ngươi chọn cái chết. -Lucia gằn giọng nói ai nghe cũng có thể thấy rõ sát khí qua câu nói.
Elizabeth với Dia đứng bên cạnh mà cũng không khỏi run lên vì sợ hãi trước sát khí ngút trời của bà.
- Cô Lucia à,... trước tiên, chúng ta hãy cứ làm rõ mọi chuyện đã được không? -Elizabeth nói, cố gắng quay lại chủ đề chính.
Lucia bắt đầu lấy lại bình tĩnh thở hắt ra một hơi bà quay sang nhìn về phía cả hai người đang đứng, ánh mắt nghiêm khắc cùng giọng nói khiển trách:
- Như ta đã nói, ngươi chính là nguyên nhân của tất cả những chuyện này, Elizabeth.
- Nhưng mà, tại sao chứ? Con không hiểu gì hết! -Elizabeth nói với vẻ hoang mang tột độ, cô thực sự không tài nào hiểu được những gì cô Lucia nói. Rốt cuộc, tại sao lại là cô cơ chứ.
- Ngươi đã rất sợ hãi khi kiểm tra phải không?
Elizabeth giật mình ngước lên nhìn khuôn mặt được làm bằng khói trước mắt mình rồi từ từ gật đầu xác nhận.
- Nhóc con, ngươi đã hoàn toàn để cho sự sợ hãi điều khiển bản thân và vô thức tạo ra cả đống rắc rối. Cánh cửa tự động đóng, hay việc vô tình lạc vào một chiều không gian khác tất cả những chuyện đó đều không phải do ác quỷ làm nên mà là do chính tâm trí người vô thức tạo thành.
- Vậy ý người là, tất cả mọi thứ đều do con tưởng tượng ra?
- Không hề! -Lucia khẳng định chắc chắn. -Chúng hoàn toàn là sự thật. Chính năng lực tinh thần của ngươi đã khiến cánh cửa tự động đóng vào, chính nỗi sợ hãi đó đã vô tình đưa tiềm thức của ngươi đi đến một chiều không gian khác. Tất cả chúng đều là sự thật chứ không phải tưởng tượng. Ngươi thực sự chứa đựng nhiều tài năng và sức mạnh hơn những gì ngươi tưởng tượng đấy nhóc con.
Elizabeth vô cùng ngạc nhiên trước những lời của cô Lucia. Từ trước đến giờ cô vẫn luôn cho rằng bản thân mình chỉ là một người bình thường chẳng có khả năng gì đặc biệt ngoài khả năng đấu kiếm thật không ngờ rằng...
- Nhưng ngươi tốt nhất cũng đừng nên cảm thấy tự hào vội. Bởi, năng lực dù có mạnh đến đâu mà lại ở trong tay của một kẻ không thể làm chủ được nó thì cũng chẳng khác gì thảm họa.
Lời vừa mới dứt, Elizabeth liền giật mình nhận ra, cô Lucia nói phải, chẳng có gì là đáng tự hào ở đây hết. Chỉ vì sự sợ hãi của mình mà cô đã suýt chút nữa làm Dia bị thương, lại còn làm tốn thời gian của cả nhóm. Đều tại mình...
- Quyền trợ giúp thì chỉ có một và các ngươi cũng đã sử dụng rồi. Đương nhiên theo luật, đám nhóc các ngươi sẽ bị trừ điểm và dù có chuyện gì xảy ra ta cũng sẽ không nhúng tay vào nữa.
Dứt lời, đám khói liền biến mất chỉ còn lại ba người họ với nhau. Elizabeth cúi đầu tay siết chặt lấy gấu váy rồi nhanh chóng quay lại nói với 2 người bạn của mình:
- Tớ thật sự xin lỗi. Tất cả đều là lỗi của tớ, suýt nữa làm Dia bị thương, làm phí thời gian của cả nhóm, lại còn khiến chúng ta mất đi quyền trợ giúp. Tớ thật sự xin lỗi.
Cả Dia và James cùng im lặng nhìn Elizabeth đang cúi đầu xin lỗi rối rít rồi lại quay sang nhìn nhau mỉm cười bất đắc dĩ. Cuối cùng, cả hai cùng nhau tiến tới chỗ của Elizabeth rồi đặt tay lên vai cô an ủi:
- Được rồi, dù sao thì người quyết định sử dụng quyền trợ giúp đó cũng là tôi chứ chẳng phải cậu. Cậu tự trách bản thân mình cái gì chứ? -James vừa nói vừa vỗ vỗ vào lưng cô mấy cái an ủi.
- Nhưng... -Elizabeth đang định nói gì đó thì ngay lập tức đã bị Dia chặn lại.
- Không sao đâu mà Liz, bọn tớ không trách cậu đâu mà. Ai mà chẳng có lần đầu tiên phải không? Nhớ lại lần đầu vào bếp học nấu ăn James cũng đã vô tình làm cháy cả nửa căn bếp đó! -Dia tuy đang an ủi Elizabeth nhưng cũng không quên kể xấu James cho bạn mình.
- Cái con người từng vì nghịch ngợm mà uống nhầm thuốc kích thích tăng trưởng rồi suýt chút nữa biến thành "Người khổng lồ xanh" thì không có quyền lên tiếng ở đây!
- Cái gì chứ! Tại sao đến tận bây giờ mà cậu vẫn còn nhớ vụ đó hả?
- Chỉ cần việc liên quan đến cậu thì tôi nhất định sẽ không bao giờ quên. Haha...
Nhìn hai người bạn của mình bắt đầu quay sang đấu khẩu với nhau. Không hiểu sao, phần mặc cảm tội lỗi trong cô đang dần vơi bớt đi, trong lòng cô giờ đây bỗng trở nên thật nhẹ nhõm bầu không khí xung quanh cũng đã không còn nặng nề như trước nữa. Mà khoan, hình như câu nói vừa rồi của James có chút... Cái này lẽ nào, chính là thả thính công khai sao?
- Được rồi, mau quay lại nhiệm vụ nào, đừng lãng phí thời gian nữa!
Câu nói của James như đánh dấu chấm hết cho cuộc tranh cãi giữa cậu và Dia đồng thời cũng lôi luôn cả Elizabeth đầu óc đang ở chín tầng mây xuống mặt đất để quay lại với nhiệm vụ của cả 3 người họ.
----------------------------------------------------------------------------------
- Được rồi, sau khi kiểm tra lại hết tất cả các tầng thì hoàn toàn không có điều gì khác thường cả. Vậy câu hỏi là: Rốt cuộc phụ thể của con ác quỷ đó ở đâu? -James.
- Lẽ nào bên trong căn nhà còn có một mật thất bí ẩn nào mà chúng ta không biết? -Dia.
- Cũng không loại trừ khả năng đó. -James.
- Này các cậu, hình như bên ngoài còn một cái nhà kho cũ đấy. Chúng ta thử tới đó kiểm tra xem sao. -Elizabeth.
Nói rồi cả ba người cùng nhau bước ra khỏi căn nhà và tiến tới chỗ nhà kho phía sau. Cái nhà kho nhỏ cũ kĩ cùng với cánh cửa sắt to đùng bị khóa lại bởi sợi dây xích rỉ sét. Đến đây James liền lôi cái kìm cộng lực siêu to từ trong cặp ra để cắt xích trước con mắt ngạc nhiên của 2 người còn lại.
- Khoan đã, có gì đó sai sai dù có nhìn thế nào đi nữa thì cái kìm này trông cũng to hơn cả cái cặp của cậu. Thế quái nào mà cậu nhét được vào hay vậy? Mà khoan bên trong rốt cuộc còn đựng gì nữa không đó? -Dia vừa nói vừa không ngừng quan sát "chiếc cặp thần kì" (chiếc túi thần kì) với vẻ tò mò.
- Bên trong hả? Vẫn còn nhiều thứ lắm, có đồ ăn nước uống và cả lều ngủ cho cả 3 đứa nữa. -James vừa nói vừa dùng cái kìm cộng lực cắt xích, may mắn thay dây xích sau một thời gian dài bị rỉ sét đã trở nên khá giòn và xốp nên rất dễ cắt.
- James à, rốt cuộc thì cậu kiếm cái này ở đâu vậy? Lẽ nào là ở chỗ cô Lucia sao? -Elizabeth tò mò hỏi.
- Chứ còn ai vào đây nữa, theo như tớ nhớ thì cô ấy vẫn còn nhiều cái như vậy lắm. -James.
- Hả, thật vậy sao? Vậy, cô ấy có cái nào màu hồng không? -Elizabeth hỏi, dáng vẻ có chút ngượng ngùng.
- Tớ không biết nữa nhưng chắc là không đâu vì cô chủ có vẻ không thích màu hồng lắm. -James vừa nói vừa bằng một cách nào đó nhét thành công cái kìm cộng lực khổng lồ vào cái cặp của mình.
- Oh, vậy sao? -Elizabeth nói với vẻ thất vọng thấy rõ.
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, quả nhiên dù có chuyện gì xảy ra thì Elizabeth vẫn mãi là Elizabeth luôn là cô bé năng động và dễ dàng phát cuồng lên trước những món đồ dễ thương (đặc biệt là phải có màu hồng).
- Ầy, đừng xị mặt ra thế chứ! Nếu như cậu đã thích nó đến vậy thì để hôm nào tớ sẽ kiếm cho cậu một cái kìm cộng lực giống y như vậy rồi sơn lại nó bằng màu hồng. Nghe có được không?
Dia vui vẻ đến vỗ vai bạn mình an ủi và cũng bằng một cách nào đó, cô đã vô tình hiểu nhầm từ việc Elizabeth muốn có một cái cặp màu hồng thành Elizabeth muốn có một cái kìm cộng lực màu hồng. Hẳn là kìm cộng lực màu hồng! Làm gì có ai muốn có một thứ như vậy chứ! Nghe kì dị chết đi được. -James.
- Kìm cộng lực màu hồng sao? -Elizabeth suy nghĩ một chút rồi nói với vẻ hưng phấn. -Nghe có vẻ dễ thương đấy nhỉ? Khi nào trở về chúng ta cùng làm một cái đi.
Trên đời này thực sự tồn tại cái đứa có gu thẩm mỹ kì dị như vậy kìa! James đang thực sự hoài nghi rằng liệu có phải đứa con gái nào cũng có gu thẩm mỹ kì dị như vậy không hay chỉ có mỗi hai đứa này? Haizz, phiền quá!
- Được rồi mau vào trong kiểm tra thôi, đừng làm mất thời gian nữa! -James vừa nói vừa bước lên phía trước đẩy mạnh cánh cửa nhà kho rồi đi vào không thèm suy nghĩ nữa.
Vừa mới bước vào, ngay lập tức xộc vào mũi họ là mùi hôi từ xác chuột hòa lẫn với mùi bụi bẩn bay đến khiến họ ngay lập tức đưa tay lên bịt mũi của mình.
- Mùi ghê quá! -Dia.
- Nhanh kiểm tra xong chỗ này rồi té thôi. -James.
May mắn thay, bởi vì đây chỉ là một nhà kho nhỏ và bên trong cũng không có nhiều đồ đạc cho nên cả 3 người cũng không mất nhiều thời gian để kiểm tra.
- Có thấy gì lạ không? -James.
- Không, ở đây chỉ có mấy món dụng cụ làm vườn thôi. Trông chúng chẳng có gì khác thường hết! -Elizabeth.
- Xem ra gia đình trước ở đây có vẻ rất thích làm vườn, lúc tớ kiểm tra tầng 2 bên trong nhà tớ cũng đã phát hiện ra không ít sách dạy về cách chăm sóc cây! -Dia.
- Đâu phải chỉ mỗi gia đình trước thôi đâu, nghe nói bất cứ gia đình nào từng ở tại đây cũng đều có thú vui làm vườn hết. Mà điều kỳ lạ là họ lại không chịu để cho bất cứ ai bước vào khu vườn mà họ đã tốn công chăm sóc. Nghe nói là vì quá nâng niu thành quả của mình -James nói khi đang cùng cả hai người bạn của mình bước ra khỏi nhà kho.
Lời của James vừa mới dứt Elizabeth như nhận ra điều gì đó mà ngay lập tức đứng sững người lại, đưa tay lên cằm suy nghĩ trong đầu đang sắp xếp các dữ kiện lại với nhau.
- Sao thế Liz? Có chuyện gì sao? -Dia lo lắng đến bên Elizabeth hỏi, không phải cậu ấy lại bị gì đó chứ.
- Này các cậu, có phải chúng ta đã bỏ sót điều gì đó không? -Elizabeth.
- Ý cậu là sao? -James hỏi một cách khó hiểu.
- Không chỉ chúng ta, tất cả mọi người ai cũng đều chú ý đến ngôi nhà đó, từ người chủ khu đất, các vị linh mục, thế nhưng ngay cả khi bọn họ đã làm lễ thì mọi thứ vẫn không thay đổi. Và ngay cả khi chúng ta đã tốn công tìm kiếm thì vẫn chẳng có chút manh mối. Vậy có khi nào, ngay từ đầu "thứ cho ra tiền" đó vốn không có ở trong nhà?
- Không có ở trong nhà? Vậy, rốt cuộc thứ đó nằm ở đâu chứ? -Dia hỏi với vẻ khó hiểu.
- Không phải quá rõ ràng rồi sao? Ngay cả khi họ đã tốn biết bao tâm huyết của mình để chăm sóc cho khu vườn như vậy nhưng tất cả bọn họ lại không hề muốn để cho bất kì ai nhìn thấy nó. Chẳng phải tất cả mọi người ai cũng muốn thành quả của mình được người khác biết đến và trân trọng sao? Trừ khi là,... có một thứ gì đó trong khu vườn này mà họ không muốn cho người khác xem. -Elizabeth bắt đầu diễn giải những suy luận của mình.
- Hiểu rồi, vậy ý cậu là, thứ mà chúng ta đang tìm kiếm... -James vừa nói vừa đưa mắt nhìn sang phía khu vườn bên cạnh. -... Ở đó phải không?
- Rất có khả năng, à không, chắc chắn là như vậy. -Elizabeth khẳng định.
- Nhưng nếu nói như vậy thì nó không phải là một đồ vật mà là một loài thực vật đặc biệt sao? -Dia.
- Nếu như vậy thì, chúng ta đành phải thay đổi cách đi săn rồi. -James nói, nở nụ cười thích thú trên môi.
Dứt lời cả ba người cùng tiến vào bên trong khu vườn phía trước để săn lùng mục tiêu mới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...