Vị nam diễn viên kia tên là Thẩm Án, đóng phim cổ trang rất hay, toàn diễn những nhân vật có tính tranh cãi và rất hút fan, khó trách có nhiều người thích như vậy. Phim cổ trang của Thẩm Án vừa phát ở khung giờ vàng xong, phim hiện đại lại tới tiếp, có thể thấy lực ảnh hưởng của anh ta không nhỏ.
Trong vòng nửa tháng, ngoại trừ bộ phim hiện đại đang chiếu chưa xong, còn lại mấy bộ cổ trang lúc trước của Thẩm Án ta đều đã xem hết. Lúc này, An An cũng bắt đầu nghỉ tết.
Ta ôm máy tính dựa vào chân ghế sa lon coi phim, xem xong mới thấy đã bốn giờ chiều. An An từ phòng ngủ bước ra, vào bếp rót một ly nước, sau đó đứng tựa ở cửa bếp uống. Ta vừa xoa xoa đôi mắt hơi mỏi vừa hỏi, “Hôm qua là chủ nhật cậu ở nhà cả ngày rồi, sao hôm nay cũng không đi làm?”
“Công ty tôi đã bắt đầu nghỉ tết từ hai ngày trước. Chẳng lẽ cậu mê coi phim tới mức không biết đã sắp tết?”
Ta nghẹn lời, cười ha hả mấy tiếng, vỗ ót nói, “Thì ra là nghỉ tết, tôi quên mất!” Ta buông máy tính xuống, duỗi người một cái, “Có muốn đi siêu thị mua đồ với tôi không? Đồ ăn trong tủ lạnh sắp hết rồi!”
An An tiện tay đặt cái ly không xuống bàn, nói, “Tôi mới vừa xem tủ lạnh, bên trong vẫn còn một ít đồ ăn, không cần mua thêm. Cậu định ở đây ăn tết hay là theo tôi về nhà?”
Trước khi chết, từ lúc lên đại học tới khi đi làm ta đều ở Phượng Châu một mình đã quen, quên mất An An không phải người cô đơn, tết dĩ nhiên phải về nhà. Ta sờ sằm suy nghĩ một chút rồi nói, “Một mình tôi ở lại đây….” An An nhìn ta, chờ ta nói hết câu. di /lễn.đànƠl]lêquý]ưlklnđôn Ta cười hì hì tiếp lời, “Tôi ở đây một mình đón năm mới sẽ rất cô đơn, không bằng về nhà ăn tết với cậu, chỉ cần người nhà cậu không có ai dị ứng lông chó là được!”
“Nếu có người dị ứng lông chó, tôi sẽ giao cậu cho Trình Duy chăm mấy ngày.” An An lạnh nhạt đáp.
Nói vậy hẳn là không có người dị ứng với lông chó rồi! Trong lòng ta vui rạo rực, ngoài mặt lại cố tỏ vẻ thương tâm nói, “Sao cậu nỡ nói như vậy chứ! Tôi yêu cậu biết bao nhiêu….” Nói xong ta còn chu môi làm bộ muốn hôn An An.
“Có gì không nỡ. Trình Duy nể mặt tôi sẽ không ngược đãi cậu.” An An vươn tay đè đầu ta lại, đẩy mặt ta sang một bên.
Ta xoa mặt, hừ nói, “Ai thèm bị mấy người đá tới đá lui như quả bóng chứ! Tự tôi xông pha cũng có thể tìm được việc nuôi sống bản thân!”
An An ồ một tiếng, sau đó vừa cười vừa nói chậm từng chữ, “Tôi quên mất Einstein-Phì nhà chúng ta là một họa sĩ tài năng, thâm tàng bất lộ đấy!”
Nghe An An xưng hô như vậy…. Ta ngại quá đi mất, nhưng trước khi chết vẫn muốn cứu vớt mặt mũi, “Tất nhiên, dù gì cũng có hơn hai trăm ngàn lượt thích chứ bộ….” Ta vừa dứt lời đầu đã bị gõ một cái thật mạnh.
“Càng nói càng không biết xấu hồ. Theo tôi về nhà phải bớt bớt lại một chút, dám để lộ chân tướng dọa em gái tôi sợ, tôi sẽ lập tức quăng cậu vào tay bọn trộm chó cho yên cửa yên nhà, cậu cũng được đi đầu thai sống tốt hơn.”
Ta vừa xoa đầu vừa nói, “Tôi sẽ đầu thai vào nhà giàu, anh đừng có rủa tôi! À, em gái anh đẹp không? Tôi đoán hẳn là rất xinh!” Ta chống cằm bắt đầu tưởng tượng em gái An An trông như thế nào.
An An qua loa nói, “Trông cũng được….”
‘Trông cũng được’ trong miệng An An theo ta biết sẽ là cực kỳ xinh đẹp. Ta liếc An An một cái, nói, “Em gái của cậu, cậu còn bày đặt khiêm tốn cái gì!” An An mặc kệ ta, đuổi ta về phòng, bảo ta dọn đồ bỏ hết vào va ly.
Lần này ta về với hình chó, nên không cần chuẩn bị quá nhiều đồ, chỉ cần hai bộ đồ ngủ, và hai ba bộ đồ mặc ra đường là được.
Đàn ông dọn đồ thường là càng ít càng tốt, cho nên chỉ tốn một tiếng là ta đã xong. Ta xếp đồ của ta vào dưới cùng, khép va ly lại, sau đó biến về hình chó ngay trong phòng ngủ của An An, vẫy vẫy đuôi đảo quanh hành lý.
An An ăn bận rất lịch sự, trên tay còn vắt một cái cái khoác dài màu đen, đẩy hành lý ra cửa. Ta hưng phấn chạy chậm đi theo sau.
Lúc bọn ta tới nơi, trời đã tối đen, mặc dù chỉ mới bảy giờ.
Biệt thự nhà họ Trang nổi tiếng lộng lẫy nằm giữa sườn núi Thanh Lan, nơi này yên tĩnh dưới chân núi lại phồn hoa, là nơi yên tĩnh trong náo nhiệt, cho nên có thể nói tấc đất tấc vàng.
Mặc dù ta chưa từng hỏi An An nhà làm gì nhưng đoán hẳn là không tệ, có điều khi thấy ngôi biệt thự vừa nhìn đã biết không phú cũng quý này thì vẫn rất kinh ngạc, cảm thấy nhà An An phức tạp hơn tưởng tượng của ta nhiều. Ta nhớ lại hai ngày trước còn đánh nhau với An An mà sợ. Sau này ta nhất định sẽ an phận thủ thường, không trêu chọc An An nữa, tránh cho tới lúc vô ý đả thương người rồi muốn đền cũng không đền nổi!
An An vừa dừng xe lại đã có người xuất hiện giúp mở cửa xe, xách hành lý này nọ. An An bước xuống, đi qua ghế phụ mở cửa cho ta. Ta nhảy xuống, nghiêm chỉnh đi theo sau An An. Từ cổng chính tới cửa nhà đèn đuốc sáng trưng.
Trước cửa có người đang chờ, thấy An An, lập tức vẫy tay, “Anh….” Giọng nói dịu dàng, gọi An An là anh, nhất định là em gái Trang Khả Hinh của An An rồi!
Tiếp đó, một người phụ nữ mặc sườn xám đi tới, cổ đeo dây chuyền phỉ thúy, khoác một cái áo choàng nhung, chờ bọn ta tới gần, cười nói với An An, “Con về rồi! Bên ngoài lạnh lẽo, mau vào trong đi. Chó của con à, đẹp quá!” giọng điệu có chút nịnh nọt. din"ơpễn.đàn"lê"quýn;lđôn Người này khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặt không giống An An lắm, lời nói tuy có vẻ thân thiết lại lộ ra xa cách như vậy hẳn không phải mẹ An An, nhưng cử chỉ lại như bà chủ của căn biệt thự. Ta tò mò nhìn về phía Trang Khả Hinh. Mắt Trang Khả Hinh và An An giống nhau như đúc, có điều cả khuôn mặt lại không giống lắm. Còn người phụ nữ kia, không chỉ không có nét tương đồng nào với An An mà cả với Trang Khả Hinh cũng không có.
Đột nhiên Trang Khả Hinh kéo tay người phụ nữ kia, nói, “Dì Uyển, chúng ta vào nhà thôi, lạnh quá con sắp chịu không nổi rồi!” tay còn lại thì kéo An An. Trang Khả Hinh vừa đi vừa nhìn xuống ta đang đi bên trái An An, hỏi, “Đây là bảo bối của anh? Thật là đáng yêu, khó trách anh thương nó như vậy!”
Trong phòng khách có một người đàn ông tuổi trung niên đang ngồi trên sô pha chờ, khí chất ôn hòa, tóc đen mắt sáng, mặc dù lớn tuổi, khóe mắt cũng đã có nếp nhăn, nhưng trông vẫn rất khỏe mạnh, mặt mày giống An An như đúc, hẳn là cha của An An, Trang Dân Sơ.
Trang Khả Hinh buông tay An An và dì Uyển ra, đi tới ngồi bên cạnh Trang Dân Sơ nói, “Cha, anh về rồi, chúng ta ăn cơm thôi.”
“Em con vẫn chưa về.”
Dì Uyển nghe vậy lập tức nói với hai cha con Trang Khả Hinh, “Phong Diễn đã nói tối nay không về ăn cơm, anh quên sao? Để con đi tắm trước rồi xuống ăn cơm luôn.” dứt lời, quay sang kêu người giúp việc bắt đầu dọn cơm.
Dù là đối mặt với cha ruột, An An vốn tính cách hướng nội cũng chỉ gật đầu và chào một tiếng, rồi nhanh chóng bước lên lầu. Tất nhiên ta cũng chạy theo sau.
Ta nghe loáng thoáng Trang Dân Sơ hỏi Trang Khả Hinh, “Anh con nuôi chó từ lúc nào vậy?”
Trang Khả Hinh đáp, “Hình như cũng mới nuôi gần đây thôi.”
Trang Dân Sơ lại nói, “Nó vừa mới khỏe lại, không biết có thể tự chăm sóc tốt cho mình chưa còn nuôi chó….”
Trang Khả Hinh đáp, “Anh hẳn là đã mướn người trông rồi. Anh ở ngoài một mình, nuôi thú cưng cũng tốt!”
Trang Dân Sơ, “Được rồi, được rồi, biết con bênh anh con. Tùy nó đi.”
“Con lúc nào cũng đứng về phe của cha, cha đừng có đổ oan cho con!”
“Đại tiểu thư của cha, cha biết sai rồi….” Trang Dân Sơ cười ha ha nói.
Nghe xong cuộc nói chuyện của hai người, ta đoán tình cảm cha con cũng không tệ lắm. Lúc hai cha con họ nói chuyện trên trời dưới đất, người được gọi là dì Uyển kia không hề chen vào một câu nào, ngồi im nhìn hai cha còn cười đùa, vẻ mặt rất thản nhiên.
Cha mẹ An An ly hôn? Dì Uyển là mẹ kế?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...