Buổi tối ta nói với An An chuyện này. An An cho rằng mình nghe lầm, hỏi lại, “Cậu nói sẽ làm việc nhà cho tôi?”
Ta nghĩ An An không tin năng lực của ta, lập tức vỗ ngực nói, “Tôi sẽ làm việc vô cùng siêng năng!” Nói xong ta chớp đôi mắt to thuần khiết, tin tưởng bộ dáng này sẽ có lực công kích rất lớn, ai kêu hiện giờ ta có bộ dạng non nớt như vậy chứ! Đúng là thiếu niên tâm cơ!
An An chỉ hừ một tiếng, tiếp tục cúi đầu nhìn tin tức trong notebook, ngón tay lướt rồi lướt. Ta cũng hừ hừ nói, “Được thôi! Cậu có người làm vệ sinh theo giờ, có dì chuyên nấu ăn, không cần người vừa nhìn đã biết không phải chuyên như tôi! Vậy chờ hết tết cậu đừng có cản tôi đi ra ngoài tìm việc đó!” An An nghe xong, dừng lướt, nghiêng đầu nhìn ta, “Mặt cậu thế này, chỗ nào dám mướn?”
“Thì làm việc ngoài giờ! Đóng vai thảm một chút, chắc chắn sẽ có biện pháp! Tôi tin tưởng người tốt giàu lòng trắc ẩn có rất nhiều!” Ta ôm tay, ngồi chéo chân tựa vào ghế sa lon nhìn An An.
An An để notebook xuống, nói, “Cậu muốn làm việc nhà, không phải không được, chờ chân lành rồi, làm thử một tuần. Nếu đúng như lời cậu nói có thể đảm nhận…. thì cứ theo ý cậu đi.”
Ta nhào qua cầm lấy tay An An, vui vẻ lắc lắc, “An An, tôi biết ngay cậu sẽ đồng ý mà! Cậu đúng là người tốt! Tôi tyệt đối sẽ không cô phụ lòng tin của cậu!”
An An giật giật khóe miệng, nói, “Đưa chân đây!”
Ta nghe An An nói, vô thức run run, lăn một vòng muốn chạy trốn. Nhưng vừa lật người nhảy xuống sa lon đã bị An An nắm chân kéo lại. Mặt ta như đưa đám, nói với giọng ‘anh dũng hi sinh’, “Để tôi đi lấy cái khăn bông nhét vào miệng.”
An An ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Kiếm cớ bỏ chạy?!” sau đó ném gối ôm cho ta, “Cái này hôm qua cô giúp việc mới giặt sạch, cắn đi, không cần kiếm khăn lông.”
Ta nhìn An An với ánh mắt ‘cậu thật nhẫn tâm’, biết mình có lấy cớ cũng chạy không thoát, bèn lấy gối ôm che đầu, giả làm đà điểu.
Mỗi tối trước khi ngủ An An đều bóp rượu thuốc cho cái chân của ta. Rượu thuốc hoạt huyết hóa ứ rất tốt nhưng mỗi lần được (bị) xoa bóp thật sự là đau đến mức đổ mồ hôi lạnh cả người. Ta có gào to cách mấy, An An cũng không chịu dừng lại cho ta lấy hơi, không xoa xoa nắn nắn nửa giờ không thả. May nhờ nghĩ không muốn mất mặt trước An An ta mới không khóc lên. Đau quá, còn đau hơn cả lúc nhảy xuống tường nữa. Tay An An khô ráo ấm áp, cầm cái chân lạnh như băng của ta, nếu sau đó không kèm theo đau đớn kinh thiên động địa thì đó đã là một việc rất hạnh phúc rồi.
Xoa bóp xong, ta đổ mồ hôi đầy người, ngồi phịch trên sofa, đến đầu ngón tay cũng lười động đậy. An An đứng lên vỗ vỗ tay, nói, “Chân cậu khôi phục rất tốt, hẳn chỉ mấy ngày nữa là có thể hoạt động như bình thường rồi. Ngủ sớm đi.”
Ta vừa nghĩ tới chuyện phải lết từ sofa tới phòng ngủ đã thấy hết hơi, bèn với tay cầu cứu, “Tôi chẳng còn chút sức nào nữa rồi, phiền cậu tiễn Phật thì tiễn tới Tây Thiên, đỡ tôi tới phòng ngủ đi!” Nói xong ta nhìn An An với ‘nước mắt lưng tròng’.
An An không nói lời nào, cầm hòm thuốc đi.
Đồ vô tình vô nghĩa! Đã hứa bạn bè tốt giúp đỡ lẫn nhau mà?!
Đang lúc ta oán thầm không dứt, An An cất hòm thuốc xong lại đi ra, hình như đã rửa tay, trên người thoang thoảng mùi chanh của nước rửa tay. An An xốc ta lên, nhéo nhéo eo ta một cái, nói, “Mấy hôm trước còn là bé mập, sao giờ biến thành bé gầy rồi.”
Ta sợ An An sẽ dùng những từ ‘bất thường’ nhục nhã ta, vội vàng ngắt lời, “Thì tại tôi đang lớn mà! Trước chỉ ăn đồ ăn cho chó tất nhiên không mập thịt nổi, giờ tôi đã mũm mĩm hơn một tí rồi, không tin cậu sờ mớ thịt trên mặt tôi xem!” Dứt lời, ta véo véo mớ thịt trên má lên.
“Ừ, quả là khá hơn một chút so với lúc mới gặp.”
Ta đắc ý nói, “Ngày ngày cậu thúc tôi như thúc heo, không mập nhanh mới là lạ!” Nói xong ta mới phát hiện kiểu so sánh này không được hay cho lắm, nhưng đã chậm.
An An từ cười nhếch mép chuyển sang cười hở lợi, nghiêm túc nói, “Ví mình với heo, tính ra cậu cũng tự biết mình đấy.”
Ta trợn tròn mắt, thấy sắp tới nơi bèn đẩy An An ra, mở cửa phòng, thở phì phì nhảy lò cò vào trong.
Ta cảm thấy từ khi trở về thân xác con người, An An đã hoạt bát hơn hẳn. Như vậy ta cũng vui giùm cho cậu ta, có điều sẽ càng tốt hơn nữa nếu như cậu ta không mỗi ngày đều bắt lấy mấy lỗi nhỏ của ta để giễu cợt!
Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã giữa tháng mười hai. Ta đã có thể đi có thể nhảy, cũng thuận lợi hoàn thành một tuần thử việc, rốt cuộc không phải làm kẻ ăn không ngồi rồi trong nhà An An nữa.
Bên này xong xuôi, ta chuẩn bị đi thăm Tiểu Cửu một chuyến, thuận tiện nói cho Tiểu Cửu biết ta đã có thể biến hình.
Ta nhắn tin báo với An An một tiếng, rồi cầm điện thoại di động, ví tiền, xuất phát.
Ta đã quá quen khu chung cư của Trình Duy, nên thản nhiên đi thẳng vào cổng, vì vậy chú bảo vệ tuy thấy ta hơi lạ nhưng cũng không ngăn lại. Thực ra ngoài mặt trông ta bình tĩnh vậy thôi chứ trong lòng lại rất hồi hộp.
Ta đi tới chỗ người giúp việc thường dẫn Tiểu Cửu đi dạo chờ, nghĩ một lát gặp Tiểu Cửu, phải làm sao để nói chuyện đây. din;kễn.đnà/lên,quý,đm;lôn Ta đang nghĩ vẩn vơ chợt thấy một thanh niên tóc vàng mắt xanh ôm Nhị Nhị đi ra, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Người này chừng hai lăm hai sáu tuổi, cao lớn tuấn tú, cảm giác khá quen? Tiểu Cửu?
Ta vội hỏi, “Nhị Nhị sao vậy? Anh là….” Ta sợ mình nhận sai người.
Anh ta nhìn ta, thấy ta có vẻ là biết Nhị Nhị bèn hỏi, “Cậu là ai?”
“Tôi là Phì Phì!”
“Phì Phì? Tôi là Tiểu Cửu đây! Nhị Nhị trông rất lạ, tôi muốn đưa cô ấy tới bệnh viện!”
Ta lo lắng hỏi, “Sao vậy? Cô ấy biết anh có thể biến hình?”
Tiểu Cửu lắc đầu, vừa chạy vừa nói, “Chuyện rất dài dòng, chúng ta đi bệnh viện trước đã.”
Bọn ta bắt taxi chạy tới bệnh viện gần nhất, bởi vì trên xe có người nên ta cũng không tiện hỏi nhiều.
Đến bệnh viện, Nhị Nhị được đưa thẳng vào phòng cấp cứu. Bác sĩ khám xong lập tức nói với điều dưỡng đứng bên cạnh, “Chuẩn bị súc ruột!”
Ta kinh sợ, chẳng lẽ Nhị Nhị uống thuốc ngủ tự sát? Tại sao bên cạnh chỉ có Tiểu Cửu, chồng và mẹ chồng đâu hết rồi?
Ta ngồi chờ ở ngoài phòng mổ với Tiểu Cửu, nghe Tiểu Cửu kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Chuyện là chồng Nhị Nhị đi du lịch với người nhà về, mọi chuyện lại trở về như trước. Bà mẹ chồng cứ bắt bẻ Nhị Nhị việc có con. Bọn họ biết Nhị Nhị chẳng còn anh em họ hàng gì nên càng ngày càng phách lối. Lúc đầu chồng Nhị Nhị vẫn im lặng làm ngơ, sau không biết nghe ai xúi giục, bắt Nhị Nhị mua một căn nhà khác để mẹ và các em ở. Còn nói như vậy Nhị Nhị sẽ phải nghe mẹ chồng càu nhàu mỗi ngày nữa. dnl/;;l"n.đàn;;;lê"quý"mđm"lôn Công ty Nhị Nhị đang có một hạng mục lớn cần tiền, không có dư để mua nhà. Huống chi căn nhà tên kia muốn mua cũng không phải rẻ gì bèn cự tuyệt.
Bà mẹ chồng biết, càng siêng kiếm chuyện hơn. Nhị Nhị quen rồi, không thèm để ý tới bà ta. Hai vợ chồng vì việc này chiến tranh lạnh, ngủ riêng. Chồng Nhị Nhị thấy vậy càng giận, cuối cùng đúng như ta từng nói, trút giận lên đầu Tiểu Cửu, thừa dịp Nhị Nhị đi làm, dắt Tiểu Cửu đi đến nơi vắng vẻ cách thật xa trung tâm thành phố bỏ lại. Từ chỗ đó người cũng phải ngồi tàu điện ngầm về mất hai tiếng chứ đừng nói chi một con chó.
Tiểu Cửu vất vả đi lén chuyến xe đêm về tới nhà lại gõ cửa không ai ra mở. Tiểu Cửu nghĩ cách nhảy lên ban công chạy vào nhà, cào cửa phòng ngủ cả buổi cũng không có người ứng, nhìn kệ giầythì rõ ràng Nhị Nhị đang ở nhà. Tiểu Cửu vô cùng lo lắng, biến về hình người, lấy đồ của tên kia mặc vào, rồi tông cửa phòng ngủ của Nhị Nhị.
Cuyện sau đó như ta đã thấy, Tiểu Cửu ôm Nhị Nhị chạy xuống lầu.
“Trong nhà không còn ai nữa?”
“Hình như đã đi hết chỉ còn mình Nhị Nhị.”
“Có lẽ là tên kia đã chạm tới giới hạn của Nhị Nhị, nên bị đuổi ra khỏi nhà….”
Tiểu Cửu nghe vậy cười gượng một cái. Ta vỗ vai Tiểu Cửu an ủi, “Sẽ không sao đâu! Chờ Nhị Nhị tỉnh lại, thấy anh thì bệnh cũng hết hơn phân nữa rồi!”
Tiểu Cửu cảm động nói, “Cám ơn cậu rất nhiều! Nếu không có cậu không chừng bọn tôi chẳng lên được taxi luôn rồi. Tiền thuốc men này nọ chờ xong xuôi hết tôi sẽ gửi lại cho cậu.”
Ta dùng tiền của An An nên rất hào phóng, “Không cần đâu! Trước kia cũng nhờ anh tôi mới biết mình là ai, là anh em tốt còn nói tiền gì chứ!” An An sẽ phát tiền lương cho ta, coi như trừ trước vào tiền lương là được.
Mấy tiếng sau, Nhị Nhị được đẩy ra khỏi phòng mổ. Súc ruột thuận lợi, nhưng uống nhiều thuốc như vậy, dạ dày bị thương không nhẹ, cần nằm viện điều trị.
Về sau, khi Tiểu Cửu và Nhị Nhị ở cùng một chỗ ta nghe kể lại, ngày đó Nhị Nhị đi làm về không thấy Tiểu Cửu bèn hỏi tên kia Tiểu Cửu đâu? Tên kia muốn chọc tức Nhị Nhị nên nói là đã đưa tới quán thịt chó làm thịt rồi, còn chỉ cái chân chó trên bàn ăn nói, ‘Tôi có mang về cho cô này, nhân lúc còn nóng ăn nhanh đi.’
Nhị Nhị tức tới mức suýt nữa hôn mê, bỗng nhiên nghĩ thông. Hôm sau Nhị Nhị không đi làm, ở nhà bình tĩnh gọi điện liên lạc luật sư bàn chuyện ly hôn. Lúc kí đơn ly hôn, Nhị Nhị đã gọi điện thoại nhờ mấy người bạn tốt của cha mẹ tới làm chứng, trấn áp cả nhà tên kia, không cho bọn họ chiếm một chút lợi nào. Sau đó, Nhị Nhị lập tức đuổi cả nhà tên kia ra khỏi cửa. Giải quyết xong hết, Nhị Nhị nhốt mình trong phòng, uống thuốc ngủ.
May mắn Tiểu Cửu về kịp, nếu không hai người lại bỏ lỡ nhau một lần nữa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...