Đột nhiên Tiểu Cửu hỏi, “Cậu có thể biến thành hình người rồi à?”
“Hả?” Ta ngạc nhiên nhìn Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu lập lại, “Nhìn dáng vẻ hiện giờ của cậu, tôi đoán là cậu sắp biến thành hình người được rồi.”
“Rụng lông? Thành người?” Ta mơ hồ nhìn Tiểu Cửu, tim bỗng đập điên cuồng.
Tiểu Cửu nhíu mày hỏi ta, “Cậu không biết giống chó như chúng ta có thể biến hình thành người?”
“….” Thế giới đột nhiên thật vi diệu…. Ta dùng chân trước vỗ vỗ mặt, thấy đau, lập tức đón nhận điều huyền huyễn như vậy, mừng như điên, hỏi Tiểu Cửu, “Anh nói gì? Chúng ta có thể biến thành người?! Thật sao?! Chúng ta không phải là chó lông vàng à?! Tôi chưa từng nghe nói chó lông vàng có thể biến thành người? Chúng ta biến thành người sẽ trông như thế nào? Có khi nào là người không ra người chó không ra chó không?! A, chẳng lẽ chúng ta là yêu?!”
“Cậu nói bậy bạ gì đó?! Yêu cái gì mà yêu? Chúng ta không phải chó lông vàng bình thường. Cha mẹ của cậu không nói cho cậu biết sao?”
“Tôi không có cha mẹ, à thật ra là có mẹ cũng là chó lông vàng, nhưng mẹ tôi không thích ta, nên không nói gì hết!”
“Vậy chắc đó không phải là mẹ cậu rồi. Theo lời miêu tả của cậu thì đó chỉ là một con chó lông vàng bình thường. Cậu và tôi là chó dị tộc. Có lẽ cậu không biết, trên thế giới này còn có mèo dị tộc, người cây này nọ nữa…. Người cây trong truyền thuyết thì tôi chưa tận mắt thấy, nhưng mèo dị tộc thì lúc nhỏ tôi gặp rồi. Những tộc này có thể biến thành hình người.
Tộc chó của chúng ta rất không chung thủy, cũng có thể nói là lạm tình vô trách nhiệm, tùy tiện vứt bỏ những đứa bé sinh ra do mang thai ngoài ý muốn. Những đứa trẻ bị vứt bỏ rất khó sống sót cho nên hành động vứt bỏ của bọn họ đồng nghĩa với mưu sát. Họ không nghĩ tới việc thực hiện các biện pháp tránh thai là vì tỉ lệ có thai thường rất thấp, cũng vì thế càng thêm làm bậy không kiêng kị. Có lẽ cậu thuộc trường hợp này. Chó dị tộc chúng ta không đoàn kết giống mèo dị tộc, hầu hết đều sống độc lập, rất ít lui tới với nhau, nên cậu không biết cũng là điều dễ hiểu.” diễn;l;n.đàn/lê,mquý,đn;lôn Giọng Tiểu Cửu đầy sự đồng tình.
Dù sao ta có linh hồn của con người nên chẳng thấy thất vọng hay đau khổ gì hết, thậm chí còn rất hưng phấn vì mình có kỹ năng biến hình! Như vậy ta có thể dùng hình người đường hoàng xuất hiện trước mặt An An, để An An biết dù là người thì ta cũng rất rất đẹp trai!
“Chờ chút, anh vẫn chưa trả lời, chúng ta biến thành người sẽ trông như thế nào? Là người đúng nghĩa không? Không có hình dạng kỳ quái chứ?” Đây là vấn đề ta lo lắng nhất, may mắn ta là gặp được một thành viên trong tộc có thể hỏi được.
Tiểu Cửu lộ ra nụ cười hiếm thấy, đáp, “Tất nhiên là không! Hoàn toàn giống người! Chúng ta chỉ có thể biến thân sau khi trưởng thành, cậu đã trưởng thành mấy tháng rồi đúng không? Hẳn là cũng sắp biến được rồi đó!”
“Giống cho lông vàng bắt nguồn từ nước Anh đúng không? Chúng ta sẽ biến thành người Anh à?”
“Bắt nguồn Anh cũng không nhất định sẽ biến thành người Anh. Huống chi cậu là máu lai, không chừng lại là người Mỹ ấy chứ!” Tiểu Cửu bật cười thành tiếng.
Chuyện này chẳng có gì buồn cười hết anh biết không?!
“Sao cũng được, thành người là được rồi, ai thèm quan tâm là người nước nào chứ!”
“Giỡn thôi, dù sao tổ tiên của chúng ta ở Anh nên ngoại hình ít nhiều sẽ di truyền người da trắng, không phải da đen đâu!”
“Tiểu Cửu, gặp được anh thật tốt quá! Tôi cảm giác tôi sắp yêu anh rồi!”
“Ha ha!”
Đột nhiên ta nghĩ ra một chuyện, hỏi Tiểu Cửu, “Lúc anh thành người trông thế nào? Tôi muốn thấy quá, bây giờ không tiện biến hình, anh có thể tả một chút được không?”
“Tóc vàng, mắt xanh dương, da trắng, điển hình diện mạo người anh, mặc dù tôi sống ở Trung Quốc.”
Ta hỏi tiếp, “Anh có thể thành người sao vẫn làm thú cưng? Trời đất rộng lớn, biến thành người đi đây đi đó chẳng phải tự do hơn sao?”
Tiểu Cửu sững người một hồi, khẽ nói, “Bởi vì tôi không nỡ bỏ đi…. Vốn không nghĩ sẽ ở bên cạnh Nhị Nhị lâu như vậy…. Lúc đó do ham chơi nên bỏ nhà đi, sau lại không muốn về nhà nữa.”
Đột nhiên thấy có chút ngược tâm! din;ễn.đàn/lê,qnluý,đn;ôn Ta dùng đầu đụng đụng đầu Tiểu Cửu an ủi. Tiểu Cửu lương thiện như vậy…. Đúng là sai lầm của số phận!
Nhất định ta phải nói chuyện này cho An An biết! Không thể chờ được nữa! Cảm giác quá hạnh phúc!
Đừng ai cản ta, để ta lộn mèo thêm lần nữa đã! Cũng hỏi vì sao ta trồng chuối!
Trình Duy, anh không cần lộ vẻ mặt như ‘gặp quỷ’ kia đâu! Chẳng phải chỉ là thấy cảnh một con chó trồng chuối thôi sao?! Chẳng phải chỉ là thấy cảnh một con chó đang khiêu vũ thôi sao?! Chẳng phải chỉ là thấy cảnh một con chó đang hát thôi sao?!
An An, anh tới đây!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...