Ta càng tiếp xúc lâu với Khê Hòa, càng cảm thấy người này vô cùng đáng yêu và lương thiện. Mặc dù dùng ‘đáng yêu’ để hình dung một người đã sắp ba mươi tuổi có vẻ không thích hợp cho lắm, nhưng với bề ngoài nhìn không nghĩ sắp ba mươi của Khê Hòa, thật sự xứng với hai chữ ‘đáng yêu’. Tính tình đáng yêu, cười cũng đáng yêu, còn đặc biệt lương thiện và tốt bụng.
Khê Hòa giúp bọn ta hết mình, không hề đòi một đồng tiền công nào, chỉ nói hi vọng ta có thể cho một ít máu hoặc thứ gì khác ví dụ như tóc, móng tay này nọ. Đó coi như một kiểu của nghiên cứu, nhưng ta hoàn toàn tình nguyện, bởi vì đây là ân nhân cứu mạng của cha con ta.
Khi bọn ta xuất viện về nhà, bé con đã sắp hai tháng tuổi, tết cũng gần kề. Ngày đó, An An hỏi ta, “Để tôi đặt tên cho con được không?”
Việc này có gì mà không được?! Ta lập tức gật đầu không chút do dự, nghĩ An An sẽ dùng họ mình, nên chỉ hỏi muốn đặt tên gì.
An An đáp, “Hàn.”
Trang Hàn, tráng hán… Có khi nào sau này đi học sẽ bị bạn bè cười nhạo không? Ta bỗng thấy lo lắng cho tương lai của con trai mình.
Bỗng một ngày, ta mở ngăn tủ chuyên đựng giấy tờ ra, vô tình thấy sổ hộ khẩu mới, tiện tay lật xem, phát hiện tên con trai không phải Trang Hàn, là Giang Hàn. Ta ngạc nhiên cầm hộ khẩu đi hỏi An An đang ngồi trong phòng sách xem văn kiện trợ lý đưa tới, “Sao con trai lại cùng họ với tôi?”
“Con do cậu sinh, không theo họ cậu thì theo họ ai?”
Chẳng lẽ An An thật sự không thích thằng bé? Ta lập tức chống nạnh nói, “Làm như nó không phải con cậu vậy?!”
“Không phải con tôi, tôi sẽ nửa đêm thức dậy pha sữa cho uống? Không phải con tôi, tôi sẽ tất bật rửa mông thay tã cho? Không phải con tôi, tôi sẽ nấu cơm giặt quần áo cho cha nó? Ngược lại người nào đó từ khi sinh con xong còn hay nói nhảm hơn cả lúc trước.” An An nhanh chóng nói một tràng dài. Dù là càu nhàu cũng nói có sách mách có chứng như vậy đấy…
Ta nghẹn lời, lắp bắp nói, “Ngài, ngài cực khổ quá rồi! Vậy tôi không quấy rầy ngài làm việc nữa. Để giảm bớt gánh nặng cho ngài, tôi đi chơi với con trai đây, bái bai!”
Tết đến, An An không về nhà tổ, ở lại với ta và con trai. Con ta vẫn nhỏ gầy như cũ, sức khỏe vô cùng yếu, thường hay ngã bệnh, mỗi khi ôm cứ sợ làm đau nó. Dù vậy mắt nó vừa tròn vừa sáng, lấp lánh như sao trên trời, lúc ta làm xấu chọc ghẹo nó sẽ nhìn thẳng vào ta không chớp, siêu siêu đáng yêu!
Ta nhìn con trai lớn lên từng ngày, lòng thấy ấm áp như mùa đông được mặt trời chiếu rọi, hận không thể chia sẻ với tất cả mọi người, nhưng cố nhịn, chỉ cuồng khoe con trong nhóm chat bạn bè.
Khi Giang Hàn tròn một trăm ngày, ta và An An mời vài người bạn đến chơi, thực tế toàn là bạn của ta, bởi vì bạn của An An đều là người thường, An An cảm thấy không cần thiết công khai với họ quá sớm, không tốt cho con trai. dinlễn/addanf/nlk/leq/úyddnkono Bọn ta chỉ mời vài người biết rõ sự việc, gồm cả nhà Tiểu Cửu, Thi Viên và đứa con trai bá đạo như Ma Vương, Thẩm Án và bác sĩ Khê Hòa vẫn đang ở Phượng Châu.
Cặp song sinh nhà Tiểu Cửu đã sắp hai tuổi, bắt đầu biết đi. Hai chị em được Tiểu Cửu và Nhị Nhị dắt vào, tò mò quan sát khắp căn phòng, sau đó chỉ vào mấy quả bóng bay màu xanh dương nhạt ta treo trên tường kêu mẹ. Ta lập tức tháo hai quả xuống đưa cho hai chị em. Hai đứa lập tức cầm bóng bay chạy đi tìm nhóc Ma Vương nhà Thi Viên chơi. Nhóc Ma Vương nhà Thi Viên mới hơn một tuổi, đang thời kì hiếu động, cứ uốn éo qua lại trong tay Thi Viên đòi xuống, Thi Viên bèn đặt cho ngồi trên sô pha. Nhóc con lập tức tự mình leo xuống, bò thật nhanh trên sàn giống hệt con chuột đồng. Cặp song sinh cầm bóng bay cười khanh khách đuổi theo, mặc dù nghiêng ngả lảo đảo như có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào, nhưng di chuyển không hề chậm và vẫn không té.
Giống ba quả banh tròn vo đang lăn lăn lăn.
Nhị Nhị tới ngắm Giang Hàn một lát, sau đó chạy đi kéo cặp song sinh đang chơi rất hăng lại. Lúc này, nhóc Ma Vương giữ giường nôi, lảo đảo đứng lên, trợn to mắt nhìn em trai đang say mê mút ngón tay ở bên trong. Thi Viên thấy con trai hiếm lắm mới lộ ra vẻ mặt ‘đây là cái quỷ gì?!’ bèn chọc, “Khuôn mặt gì đây? Trông ngốc bạo luôn!”
Nhóc Ma Vương không thèm để ý lời chế giễu của ba ba, vươn tay ra định chọc lên má Giang Hàn. An An đứng bên cạnh thấy, lập tức gạt tay nhóc ra. dinlkễn/đànl/lêklnqy/aqts,đnlôn Nhóc Ma Vương ngửa đầu nhìn An An một cái sau đó cúi đầu y y a a một tràng với em trai, nhưng không dùng tay chọc má em trai nữa. An An vẫn không nể tình, ôm con trai đi thẳng một mạch về phía ta.
Nhóc Ma Vương thấy em trai bị ôm đi, trợn to hai mắt nhìn theo. Thi Viên bước tới, ôm nhóc lên, vỗ mông mấy cái, cười nói với ta, “Nhóc con này chắc là đã xem con trai cậu thành đồ của mình rồi, tính tình bá đạo y hệt cha nó!”
Nhóc Ma Vương lại uốn éo y y a a một tràng. Thi Viên véo mặt nhóc, nói với vẻ ghét bỏ, “Đó là bảo bối của hai chú, con gào cái gì? Không phải của con đâu!”
Đúng là cha ruột sao?! Ta cười ngửa tới ngửa lui một hồi mới ngừng được.
Thẩm Án chỉ tới chơi một lúc rồi đi không ở lại ăn cơm. Diễn viên quả là bận rộn, đặc biệt còn là diễn viên đang nổi như Thẩm Án, có thể tới một chuyến đã không dễ.
Khê Hòa được cặp song sinh thích vô cùng. Cặp song sinh đang chơi hăng, ngồi bên cạnh Khê Hòa chốc lát đã yên tĩnh lại, ngoan ngoãn nghe Khê Hòa nói chuyện, thỉnh thoảng còn bật cười khanh khách.
Nhóc Ma Vương cứ bò theo Hàn Hàn miết, Hàn Hàn ở đâu nhóc ở đó. Khổ nỗi đồng chí An An hoàn toàn không thèm nể tình, chẳng cho bất kỳ cơ hội tới gần nào.
Ăn cơm xong, cả đám nhóc tập trung xếp hàng để Khê Hòa kiểm tra sức khỏe cho. Khám xong, Khê Hòa kết luận, trừ con ta phải chú ý chăm sóc, ba bé con còn lại đều rất khỏe mạnh.
Tiệc trăm ngày của Hàn Hàn kết thúc trong không khí vô cùng vui vẻ.
Thời gian vội vã trôi nhanh, chớp mắt đã tới giữa hè. Cuộc sống yên bình bị xao động một xíu bởi tin tức An An mang về.
“Mẹ cậu biết chuyện Triệu Minh Vũ, đã dẫn theo con trai tới Phượng Châu.”
‘Mẹ’ đối với ta, thật xa lạ, bỗng nhiên nghe An An nói, thậm chí hơi sững sờ không biết là ai. Một lúc sau, ta ngước mắt nhìn bầu trời xanh thẳm với ngàn mây trắng trên cao, hỏi lại, “Để làm gì?”
“Cha dượng của cậu ngã bệnh, cần dùng tiền.”
Ta duỗi tay ném Hàn Hàn lên cao, tiếng cười non nớt của Hàn Hàn lập tức vang lên. Ta chụp Hàn Hàn lại, làm mặt xấu hỏi, “Thích được ba ba ném cao cao?” Hàn Hàn càng cười vui vẻ hơn.
Ta hiểu ý An An, nói không thất vọng là không thể nào, gật đầu một cái, “Vậy à.”
“Cậu muốn gặp bà ấy không?” An An đứng bên cạnh xích đu ta ngồi, theo thói quen vươn tay vén tóc mái qua một bên cho ta. Hàn Hàn thấy An An lập tức vươn tay muốn ôm. An An vội ôm lấy bé con lên. Hàn Hàn tựa đầu lên vai An An, chơi mệt rồi, bắt đầu ngáp.
Ta ngước nhìn đám lá xanh trên đầu, đáp, “Chưa bao giờ liên lạc, có gặp cũng không biết nói gì.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...