Editor: DiiHy
-----------------o0o-----------------
"Tít tít. . ."
Trong phòng Phó Hành, túi áo khoác treo trên giá đột nhiên rung lên.
An Nhiên nghe thấy tiếng động, theo bản năng vươn tay tìm kiếm, nhanh chóng lấy ra một chiếc điện thoại di động quen thuộc.
"Ủa, sao điện thoại của dì Tinh lại ở trong túi áo khoác của chú Phó?"
"Có lẽ là vì lần trước bố cầm điện thoại từ chỗ anh nhưng lại không cất ở nhà." Phó Ti Thận tùy ý suy đoán.
Rồi anh ta tò mò chồm tới: "Ai gửi tin nhắn cho mẹ anh vậy?"
Người gọi điện uy hiếp Tinh Tinh trước kia - Trình Tiêu Tiêu đã bị bắt, vì thế không thể là cô ta, vậy thì là ai mà lại nhắn tin cho Tinh Tinh vào lúc này?
Chặn khuôn mặt tuấn tú đang tiến đến của Phó Ti Thận, An Nhiên hơi do dự: "Trước kia chúng ta đã xem trộm điện thoại của dì một lần rồi, giờ lại xem trộm lần nữa thì không hay lắm?"
"Không sao, dù sao một lần cũng là xem, hai lần cũng là xem, mẹ sẽ không trách chúng ta đâu. Không tin em hỏi mẹ đi."
Mặc kệ An Nhiên ngăn cản, Phó Ti Thận quay đầu gọi to: "Tinh Tinh à."
"Hả." Tinh Tinh với một cái đầu rỏ nước, mặc bộ quần áo liền thân khủng long ba sừng đáng yêu chạy tới.
"Mẹ cho con mượn ngón tay một lát được không?" Con sói xám vẫy đuôi dụ dỗ khủng long ba sừng nhỏ bé đơn thuần dễ tin.
Bé hào phòng duỗi bàn tay nhỏ ra cho lão sói xám mượn: "Đây này."
Đặt ngón trỏ của Tinh Tinh vào ổ khoá vân tay nhấn một cái, màn hình điện thoại lập tức được mở.
Phó Ti Thận ngay lập tức nhấn vào tin nhắn mới nhất, tên người gửi được ghi chú là 'Lam Lam', người kia muốn hẹn Tinh Tinh đi ăn cơm, hẳn là đã nghe thấy tin đồn Cố Tinh Tinh về nước dạo gần đây nên mới hẹn gặp.
"Chỉ có vầy thì không thể biết được người bên kia là ai."
"Xem trang cá nhân của cô ta đi." An Nhiên sốt ruột nhắc nhở, cô ấy cũng không nhận ra mình đã bị chuyện này thu hút.
Phó Ti Thận ngoan ngoãn mở trang cá nhân của đối phương và thấy rõ tên của người kia: "Hàn Vi Lam!"
Hai người đồng thanh kêu lên rồi lập tức giơ tay bịt miệng nhau lại.
"Suỵt." Hai con người có tật giật mình lén lút trốn vào góc tường nghiên cứu tin nhắn Hàn Gi Lam gửi đến, để lại Tinh Tinh mơ màng nhìn theo bóng lưng bọn họ.
"Tiểu Thận với Nhiên Nhiên đang đang làm gì thế?" Cô nhóc đầu đầy dấu chấm hỏi.
"Nên làm gì bây giờ, chúng ta có cần trả lời không?" Phó Ti Thận nghiến răng lo lắng.
"Anh định trả lời cái gì? Đây là điện thoại của dì chứ có phải của anh đâu." An Nhiên vỗ vào má Phó Ti Thận, ra hiệu cho anh đọc xong rồi thì mau tắt điện thoại, đừng để bị người khác bắt được 'tội lỗi' của mình.
"Nhưng Hàn Vi Lam là bạn thân của mẹ anh, nửa năm nay mẹ không liên lạc với bà ấy đã làm cho bà ấy nghi ngờ. Ngày trước nếu không phải bố anh và cậu liên tục cam đoan mẹ vẫn ổn thì có lẽ người ta đã đi báo cảnh sát rồi. Bây giờ vừa nghe tin mẹ về nước đã gửi tin nhắn hỏi thăm, giờ mà còn phớt lờ nữa thì em cảm thấy người ta sẽ nghĩ thế nào?"
"Cảm thấy dì Tinh muốn cắt đứt quan hệ với bà ấy." Đây không phải là suy nghĩ của người bình thường sao.
"Không phải!" Phó Ti Thận không ngờ sẽ có một ngày mình phải lo lắng về chỉ số IQ của bạn gái: "Một thời gian dài không nhận được phản hồi rừ mẹ sẽ làm bà ấy nhớ laih chuyện cũ, lại một lần nữa nghi ngờ mẹ có thể đã gặp chuyện không may."
Đến lúc đó nếu cảnh sát tìm đến cửa, bọn họ không thể giao ra một Cố Tinh Tinh hoàn chỉnh, e rằng sẽ bị vu cho tội cố ý che giấu
Hoặc là có người sẽ nghi ngờ bọn họ giết Cố Tinh Tinh sau đó giấu xác, giả thiết này không phải là không thể xảy ra.
"Vậy thì tốt nhất. . ." An Nhiên trợn tròn mắt: "Chúng ta giả làm dì Tinh, đánh lừa đối phương trước đã."
"Được." Sau khi hạ quyết tâm, Phó Ti Thânn lập tức lạch cạch gõ chữ.
【 Tinh Tinh là phú bà: Xin lỗi Lam Lam, gần đây mình có một vài việc phải làm, không thể đi với cậu được. 】
【 Lam Lam muốn làm giàu: Cậu bận chuyện gì? Mình có thể hẹn gặp sau khi cậu xong việc. 】
【 Tinh Tinh là phú bà: Không có gì, chỉ là. . . 】
"Nên nói gì bây giờ?"
Phó Ti Thận cạn ý tưởng đành quay sang nhờ An Nhiên cứu trợ.
An Nhiên lập tức đề nghị: "Anh cứ nói. . . cứ nói là chúng ta và anh trai anh đều sắp kết hôn, dì Tinh bận bay ra nước ngoài chọn đồ cưới cho chúng ta."
【 Tinh Tinh là phú bà: Còn gì ngoài chuyện của hai thằng con cao to đẹp trai nhà mình. Ài, đến bây giờ mình mới hiểu rằng con trai quá ưu tú cũng là một loại gánh nặng nha. Cậu nhìn xem, bây giờ cả hai đứa đều lần lượt đòi cưới vợ, làm mình phải chạy đôn chạy đáo giúp chúng nó chuẩn bị đồ cưới. 】
An Nhiên tận mắt nhìn Phó Ti Thânn trôi chảy gõ ra một đoạn văn dài: ". . ."
Cô chưa bao giờ thấy người nào mặt dày vô sỉ như tên này.
Hiển nhiên là Hàn Vi Lam ở đầu bên kia cũng không nói nên lời, chỉ gửi một tràng dài: 【... 】.
Một lúc sau, cô ấy gửi lại một câu:【 Được rồi, cậu cố gắng lên, qua khoảng thời gian này là sẽ ổn thôi. 】
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Phó Ti Thânh và An Nhiên lập tức thở phào nhẹ nhõm như thể hai người đã hoàn thành một việc trọng đại.
Hai người ăn ý liếc nhìn nhau cười, sau đó mới phát hiện ra có điewuf không đúng.
Rắc rắc rắc. . .
Âm thanh vặn cổ cứng ngắc có thể so sánh với âm thanh chiếc máy lâu năm bị bỏ xó không sử dụng, vẻ mặt Phó Ti Thận và An Nhiên đều cứng đờ, xấu hổ nhìn những người đang đứng xung quanh.
Phó Hành, Cố Lan, Bách Kỳ Ngọc, cộng thêm một bé tiểu Tinh Tinh và Phó Ti Cẩn sắc mặt tái nhợt, thực sự vô cùng đông đủ.
"Bố. . ." Phó Ti Thận cười nịnh nọt, hai tay cẩn thận dâng chiếc điện thoại đến trước mặt Phó Hành như đang trình tấu chương cho Hoàng Thượng.
Phó Hành cầm điện thoại lên, Phó Ti Thânn lập tức cúi đầu nhìn ngón chân như một đứa bé làm sai chờ bố mẹ trách phạt.
Đợi hồi lâu không thấy ai nhắc đến mình, Phó Ti Thânn ngập ngừng ngẩng đầu nhìn thử thì thấy ba vị trưởng bối đang chụm lại một chỗ, không biết đang thảo luận chuyện gì.
Tinh Tinh nháy mắt với anh ta, Phó Ti Thận ngay lập tức tiếp thu, thừa dịp mấy vị phụ huynh không chú ý đã lẻn đến bên cạnh Tinh Tinh, bế cô bé lao ra khỏi phòng.
Khi Phó Hành và hai người kia định thần lại và đuổi theo thì thấy mấy đứa con đã dẫn Tinh Tinh ăn xong bữa cơm.
Trong bữa cơm không nên dạy dỗ con cái, nên Phó Hành đành nhịn xuống, không ngờ một lần nhẫn nhịn này lại hóa thành hết giận luôn.
Vì cậu con út quá giỏi pha trò, thậm chí còn tận dụng mọi thời cơ bày tỏ sự ăn năn hối lỗi của mình xin lỗi người lớn, lại thêm Tinh Tinh ngọt ngào nói đỡ, cuối cùng Phó Hành chỉ còn cách bỏ qua cho tên tiểu tử thối lớn gan lớn mật này.
Nhưng cũng nhờ con út mà tạm thời Hàn Vi Lamđã bỏ buông bỏ nghi ngờ.
Chỉ là con trai cả. . . Phó Hành kín đáo nhìn sắc mặt Phó Ti Cẩn và không nói gì, dự định sẽ tìm thời gian tâm sự với con.
Sau khi chơi ở đây ba ngày, Tinh Tinh và những người khác phải quay lại thành phố.
Chuyến đi chơi này xảy ra rất nhiều chuyện khiến mọi người cảm thấy nặng nề, chỉ có Tinh Tinh vẫn vô tâm vô phế cười ngây ngô.
Có lẽ cô nhóc là người duy nhất thực sự hưởng thụ chuyến du lịch ngắn ngày này.
***
"Tinh Tinh, chúng ta đi tắm suối nước nóng đi? Ninh Ninh cũng đi cùng chúng ta."
Trong nhà chỉ còn mình anh và Tinh Tinh, những người khác đều phải đến công ty hoặc đi công tác, ngay cả thằng em trai thường ngày cà lơ phất phơ dạo này cũng không thấy bóng dáng đâu.
Trùng hợp hôm nay bà nội Đinh xin nghỉ vài ngày, bởi vì cháu trai lớn của bà cụ sinh chắt trai, bà ấy phải vội vàng chạy đến xem.
Vì vậy gánh nặng trông Tinh Tinh lại rơi vào người Phó Ti Cẩn.
Anh đã hẹn với đạo diễn Cao hôm nay đến phim trường khảo sát tiến độ quay phim của mọi người, vừa hay gần địa điểm quay có một sơn trang suối nước nóng nên đạo diễn Cao đã rủ Phó Ti Cẩn đến thư giãn.
Nhưng đừng nhầm lẫn, đây không phải là một cuộc hẹn vớ vẩn nào đó, đạo diễn lớn người ta cũng bị buộc chăm sóc con cái.
Vợ anh ta đang mang thai, cái thai chưa ổn định nên bây giờ đang phải nằm viện để giữ thai, anh ta lại đang quay phim không thể bỏ dở, hai lão nhân ở nhà bận chăm sóc con dâu, còn một bình đứa bé không ai trông nên người nhận việc không phải là ah ta thì còn ai?
Ninh Ninh không phải đứa bé hiếu động ình thường, cô nhóc có thể quậy trên trời dưới đất với làn da ngăm đen của mình. Đạo diễn Cao còn sợ rằng ngay cả khi hai lão nhân gia ở nhà rảnh rỗi thì cũng không thể thu phục được con khỉ đen này.
Thảm nhất là bây giờ trường mẫu giáo đang trong thời gian nghỉ hè, không có giáo viên giúp chăm sóc thần thú, suy đi tính lại mãi cuối cùng anh ta vẫn phải nhận việc.
Trông con một mình không vui, không bằng kiếm người trông chung.
Đạo diễn Cao cơ trí nghĩ đến ngay nhà đầu tư Phó Ti Cẩn, nhà anh còn có một tiểu Tinh Tinh rất thích chơi với Ninh Ninh, vì vậy anh ta chỉ đơn giản mời cả người lớn và trẻ con đến chơi chung.
Những ngày này Tinh Tinh ở nhà rất buồn chán, mặc dù thỉnh thoảng cô bé cũng đi tìm Niên Cao để chơi , nhưng những đứa trẻ khác cũng rất thu hút cô bé.
Đặc biệt là chị Ninh Ninh cũng thích đại khủng long như bé, bé và chị Ninh Ninh sẽ càng có nhiều chủ đề để nói hơn.
Nhóc con đồng ý và liên tục thúc giục Phó Ti Cẩn thu dọn hành lý.
Bọn họ chỉ đi hai ngày, chỉ cần mang theo một bộ quần áo để thay, hành lý không nhiều.
Phó Ti Cẩn chỉ cần lấy chiếc ba lô khủng long nhỏ của Tinh Tinh đựng hết đồ vật nhẹ của bé vào đấy, còn đồ của mình thì đựng trong một chiếc túi du lịch.
Hai người nói đi là đi liền, trước khi đi còn nhắn tin trong nhóm thông báo cho mọi người. Cuối cùng chỉ nhận được một câu dặn dò 'Chú ý an toàn'.
Phó Hành rất yên tâm, lần này Phó Ti Cẩn đến đoàn làm phim thị sát sẽ dẫn theo rất nhiều người, có nhiều người ở bên để ý Tinh Tinh rất an toàn.
Vả lại vệ sĩ của Phó gia cũng không ăn chay.
Chưa kể đến Phó Ti Cẩn, vệ sĩ cá nhân của Tinh Tinh đã tăng từ hai người ban đầu lên sáu người.
Hai người là A Đại và A Bặc ban đầu Phó Hành tìm cho Tinh Tinh, hai người khác là A Minh và A Hoa do Cố Lan đưa đến, và hai người còn lại là thủ hạ của Bách Kỳ Ngọc.
So với những vệ sĩ cao to mạnh mẽ của Cố Lan và Phó Hành thì người mà Bách Kỳ Ngọc tìm hầu như không có cảm giác tồn tại.
Bọn họ im lặng đi theo Tinh Tinh, không phát ra tiếng động.
Thậm chí nhiều khi người ta còn quên đi sự tồn tại của bọn họ như thể hai người này không hề tồn tại.
Chỉ cso người trong nghề như bọn A Đại biết, hai người này rất có thực lực, thâm tàng bất lộ, e rằng bốn người bọn họ cộng lại cũng không đánh lại được một người chứ đừng nói là hai.
Dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt này, nếu Tinh Tinh còn xảy ra chuyện thì Phó Hành và mấy người còn lại cũng chỉ có thể chấp nhận số mệnh.
Tệ nhất là sau này không cho Tinh Tinh ra ngoài nữa.
Vị trí của đoàn làm phim hơi xa, lái xe mất quá nhiều thời gian nên bọn họ phải ngồi tàu cao tốc để đến đó.
Đây là lần đầu tiên Tinh Tinh đến nhà ga, bé con bị dòng người tấp nập nơi đây dọa cho giật mình, cứ nắm chặt ống quần Phó Ti Cần không dám rời một bước.
"Tinh Tinh đừng túm chặt như vậy."
Phó Ti Cẩn hơi bất đắc dĩ, quần anh sắp bị kéo tuột đến nơi rồi.
"Không được, nhỡ có người thấy Tinh Tinh quá đáng yêu liền bắt mất thì làm sao bây giờ?" Khuôn mặt mũm mĩm của Tinh Tinh trở nên nghiêm túc.
Hai người đang xếp hàng tiến vào cửa điện, một cô gái đứng sau nghe được câu nói đáng yêu của Tinh Tinh không khỏi che miệng cười khúc khích.
"Cô nhóc dễ thương quá đi mất."
Người bạn đi bên cạnh cô ấy giơ điện thoại muốn chụp ảnh nhưng đã bị cô gái trẻ ngăn cản: "Đừng chụp, người ta còn chưa đồng ý cho chúng ta chụp, không hay đâu."
Người bạn đồng hành nghe lời khuyên của cô gái và tiếc nuối cất điện thoại.
Thấy họ dừng lại, A Đại vốn muốn ngăn họ lại cúi đầu xuống, giả vờ như mình chỉ là một hành khách bình thường.
Phó Ti Cẩn dẫn Tinh Tinh xếp hàng đi qua cổng điện, vì cô nhóc còn quá nhỏ nên không cần mua vé, bị Phó Ti Cẩn xem như hành lý xách đi.
Lộ trình ô tô mất hơn bốn giờ lái xe, nhưng đi bằng đường sắt cao tốc chỉ mất khoảng một giờ.
Thậm chí Tinh Tinh còn chưa cảm được mình ở trên tàu bao lâu đã phải đi theo dòng người tập nập bước xuống.
Đạo diễn Cao biết Phó Ti Cẩn sẽ đến nên đã tự mình lái xe đến lối ra ở nhà ga từ sớm và đợi ở đấy.
Trong xe còn có một cô nhóc Ninh Ninh ầm ĩ không chịu ngồi yên, liên tục líu li làm cho đạo diễn Cao đau đầu nhức não.
1
"Bố ơi, chúng ta phải chờ bao lâu nữa?"
"Bố ơi, lát nữa con có thể rủ em Tinh Tinh cùng ăn kem ly không? Kem ly mẹ chuẩn bị cho con hình như vẫn còn trong tủ lạnh của bố đấy."
"Bố ơi. . . "
"Bố à. . ."
Khoảnh khắc nhìn thấy đoàn người Phó Ti Cẩn, đạo diễn Cao giống như là nhìn thấy một vị cứu tinh nào đó."
Anh ta gần như không thể chờ đợi thêm được nữa, vội vàng xuống xe tiếp đón: "Ha ha ha. . . Ti Cẩn, cuối cùng cậu cũng đến."
---------------Hết Chương 84----------------
22/01/2023
Happy New Year!🎆🎆🎆 Chúc mọi người năm mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý!♥️♥️🙆
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...