[edit] Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi...

Editor: DiiHy

-----------------------o0o--------------------

"Không sao đâu, đợi lần sau gặp lại chim nhỏ rồi nói tạm biệt với nó cũng được."

Lời này chỉ dùng để dỗ trẻ con, chứ sao có thể tình cờ gặp một con chim đến hai lần.

Nhưng nó quả thực rất hữu dụng, Tinh Tinh lập tức phục hồi sức sống, vui vẻ gật đầu: "Ừm, lần sau Tinh Tinh sẽ nói tạm biệt với chim nhỏ."

Không biết nói gì thêm, Phó Ti Cẩn mỉm cười im lặng xoa đầu Tinh Tinh.

Chuyến du ngoạn bè trúc kéo dài hơn hai tiếng, ngoài trừ ngắm cảnh và chụp ảnh thì không có gì vui để chơi.

Phó Ti Cẩn nghe ông lái bè nói rằng bây giờ đang là mùa khô, nước sông không mãnh liệt như các mùa khác nên không phát huy hết được niềm vui của hạng mục này.

Thỉnh thoảng gặp nhưng khúc sông nước thấp, người chèo bè phải xuống khỏi bè trúc để kéo bè vượt qua đoạn này.

Do mực nước quá thấp đã làm cho dòng nước có dấu hiệu bị ngăn cách để lộ ra những phiến đá to tròn ẩn mình dưới lòng sông, với mực nước hiện tại không thể nâng nổi bè trúc vượt qua.

Tuy nhiên vẫn có một số chỗ nước cao có thể tạo cho người tham quan cảm giác bất ngờ, để cả hành trình không bị nhàm chán.

Đi được nửa đường đã xảy ra một chuyện rất thú vị, hai người Phó Hành và Bách Kỳ Ngọc đi sau cùng, khi gặp đoạn sông nước nhỏ, vì bè quá nặng mà. . .

Bị kẹt lại giữa sông.

Tin này là do Cố Lan ở gần bọn họ nhất quay video lại và cố tình gửi vào nhóm chat làm trò cười cho mọi người.

Đúng như dự đoán, Phó Ti Thận là người cười to nhất nhóm.

【 Đẹp trai nhưng không cặn bã: Ha ha ha ha. . . làm con cười chết mất! 】

Tên này cảm thấy gửi tin nhắn văn bản không đủ để biểu đạt nội tâm sung sướng của mình bèn gửi một đoạn voice chat để trêu chọc ông bố nhà mình.

Phó Ti Cẩn ấn mở voice chat, ngoài tiếng cười mang theo ma tính còn có cả giọng chế nhạo bất đắc dĩ của An Nhiên: "Anh không sợ chú Phó thấy sẽ đánh chết anh sao?"

Người này đúng là một chút mưu cầu sống sót cũng không nghĩ đến, vẫn còn cao hứng thì nhận ra mình đang đứng trên vách núi sâu thẳm.

Phó Ti Thận: ". . ."


Phó Ti Cẩn cũng cảm thấy đứa em trai này đang tìm đường chết.

"Hình như tiểu Thận đang rất vui?"

Tinh Tinh còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, nghe thấy tiếng cười của Phó Ti Thận liền tò mò ghé đầu đến.

"Cứ cho nó thoải mái trước khi lâm chung."

Phó Ti Cẩn bình tĩnh cất điện thoại, lại lấy trong túi áo ra một cái kẹo mút, bóc vỏ rồi nhét vào miệng Tinh Tinh.

Có đồ ăn bịt mồm tất nhiên Tinh Tinh sẽ không nói chuyện nữa.

Bé chuyên tâm ăn kẹo là được rồi.

Nhân cơ hội này Phó Ti Cẩn còn chụp rất nhiều ảnh dễ thương của Tinh Tinh, tất cả đều được gửi vào nhóm mong được khoan hồng.

Bởi vì anh vẫn còn nhớ hành vi bắt cóc Tinh Tinh của mình có vẻ như cũng đang tìm đường chết.

Hy vọng ông bố nhà mình nể tình con trai đã lớn mà không ra tay chỉnh anh trước mặt mọi người.

Phó Hành quả thực sẽ không đánh con, nhưng trong lòng anh đã liệt kê một đống việc chuẩn bị ném cho hai thằng con ngu ngốc dám nhổ râu hổ.

Đây là do quá nhàn nên sinh ra ngứa da đúng không.

Sau chuyến du ngoạn buổi chiều là đến tiệc nướng buổi tối đúng như mong muốn của Tinh Tinh.

Giữa khoảng sân lớn của nông gia nhạc được đốt lửa trại, xung quanh đống lửa là các vũ công mặc trang phục rực rỡ vừa nhảy vừa hát, đồng thời cũng có nhiều tiết mục thú vị khác nhau cho khách.

Ở lối đi dạo là các bếp nướng thịt đông nghịt người, cũng có nhiều khách đứng gần đó xem biểu diễn, không khí vô cùng sôi động. Phó Ti Thận và An Nhiên tính tình hoạt bát vui vẻ xen lẫn vào đám người đang chơi đùa.

Mấy người lớn không chơi cùng nhưng nhìn vẻ mặt thoải mái của họ cũng biết mọi người thực sự thích bữa tiệc tối đặc biệt này.

Tinh Tinh vui vẻ ngồi ở một góc sáng sủa cách xa khu trung tâm, bên trái bé là Phó Hành, bên phải là Cố Lan, còn Bách Kỳ Ngọc đã bị Trần Phong kéo đi ôn chuyện không thể tham gia tranh vị trí.

Phó Hành phụ trách nướng đồ ăn cho Tinh Tinh, Phó Ti Cẩn thì đảm nhiệm bữa ăn của mọi người, ai bảo ở đây chỉ có trù nghệ của hai bố con bọn bình thường nhất chứ.

Cố Lan cũng muốn giúp đỡ, cơ mà anh  ta dám nướng thì cũng phải xem người khác có dám ăn hay không.

"Tinh Tinh ăn thử cái này đi."


An Nhiên đã chơi đủ một mình quay lại, còn cầm theo một gói kẹo màu trắng xuyên qua que tre rồi đặt lên nướng, sau đó đưa cho Tinh Tinh.

Tinh Tinh tò mò cắn thử một miếng, không nóng lắm, nhưng kẹo marshmallow được nướng vàng giòn, bên trong lại tan chảy thành nước, vừa cắn một miếng đã vỡ tan, rất ngon miệng.

Cô nhóc lập tức mê mẩn món kẹo dẻo nướng, ngay cả món thịt nướng yêu thích cũng bị đẩy vào lãnh cung, liên tục năn nỉ An Nhiên nướng cho mình mấy xâu nữa.

Một gói kẹo dẻo nhỏ gần như chỉ một mình Tinh Tinh ăn hết, nếu không phải gói kẹo kia không to lắm chỉ làm được hai ba xâu thì Phó Hành tuyệt đối không cho Tinh Tinh ăn nhiều như vậy.

"Ừm ừm. . .  cái này ngon quá."

Tiểu ăn hàng ăn đến thoả mãn, trong suốt quá trình đều nở nụ cười xán lạn.

Ánh sáng của ngọn lửa phản chiếu trên khuôn mặt non nớt, khi cười càng tăng thêm mấy phần ấm áp, và cuối cùng được lưu lại trong album điện thoại của Phó Hành.

"Cố Lan?"

Người một nhà đang nói cười vui vẻ, đột nhiên có một giọng nói chần chờ xen vào.

Mọi người vô thức quay đầu lại thì thấy Hàn Vi Lam mặc quần áo bình thường đứng cách họ không xa.

Có vẻ cô ấy cũng đến đây du lịch, ăn mặc thoải mái, không trang điểm, khí chất quyến rũ mê người bị đè nén, trở nên dịu dàng hơn.

"Hàn Vi Lam?"

Cố Lan hơi ngạc nhiên, không ngờ lại gặp được cô ở đây: "Sao cô lại ở đây?"

"Tôi đưa gia đình đến đây du lịch, không ngờ lại thấy một người rất giống cậu, định đến gần xem thử, không ngờ lại đúng thật."

Hàn Vi Lam thuận tay vén tóc mai ra sau tai, chỉ vào một bàn cách đó không xa.

Mấy người Cố Lan nhìn sang thì thấy một bà lão tóc bạc trắng và một cậu bé cũng đang nhìn qua đây.

Ánh mắt hai bên chạm nhau, Cố Lan luôn kính trọng người lớn tuổi lễ phép mỉm cười với bà lão, thì nhận được một ánh mắt lãnh đạm.


Cố Lan: ". . ."



Trông anh đáng ghét vậy hả?

Buồn bực thu hồi ánh mắt, Cố Lan quay lại và thấy Hàn Vi Lam đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ ngây thơ của Tinh Tinh.

Mẹ kiếp, Hàn Vi Lam là bạn thân của Cố Tinh Tinh, chắc chắn là biết rất rõ về cô!

Cố Lan căng thẳng, chưa kịp nói thì đã nghe thấy Hàn Vi Lam thắc mắc: "Đứa trẻ này. . ."

"Bé là em họ Tinh Tinh, biệt danh là 'Tinh Tinh', nhẹ nhàng." Phó Hành bình tĩnh giải thích.

Anh đã nghĩ qua, dù Tinh Tinh có nói với Hàn Vi Lam về quan hệ của cô với gia đình thì cũng không thể kể rõ chi tiết từng người một cho cô ta.

Quả nhiên khi nghe câu này, Hàn Vi Lam lập tức lộ vẻ kinh ngạc: "Thảo nào cô nhóc lại giống Tinh Tinh như thế, đến cả cách phát âm tên cũng giống nhau."

Trước đây Hàn Vi Lam từng gặp Tinh Tinh vài lần nhưng chưa lần nào trực tiếp chạm mặt, đây là lần đầu tiên cô nhìn rõ mặt Tinh Tinh.

Mặc dù hơi ngạc nhiên khi thấy cô bé rất giống bạn thân, nhưng người Cố gia lớn lên cũng khá giống nhau nên không có gì bất ngờ cả.

"Tinh Tinh, cô là bạn thân của chị họ cháu, cháu gọi cô là chị cũng được."

Hàn Vi Lam trêu chọc Tinh Tinh mà không biết mấy người đàn ông ở đây đã bị cảnh này làm cho đổ mồ hôi hột, bọn họ sợ Tinh Tinh bật ra một câu: "Cháu không có chị họ" làm cho Hàn Vi Lam nghi ngờ.

Cũng may Tinh Tinh đang nhai kẹo dẻo, không chú ý đến lời nói của Hàn Vi Lam, bé chỉ nghe người ta bảo mình gọi là gì thì ngoan ngoãn gọi theo: "Chị."

"Ai u, ngoan quá." Hàn Vi Lam ôn nhu bóp má Tinh Tinh, cảm thấy nhìn đến làm phiền người ta nên thức thời đứng dậy nói lời tạm biệt: "Mẹ và em trai tôi còn đang chờ, mọi người ăn đi tôi không quấy rầy mọi người nữa."

"Ừ." Cố Lan vui vẻ nhìn Hàn Vi Lam rời đi.

Người vừa đi mọi người không hẹn mà thở phào nhẹ nhõm, Cố Lan còn có tâm tư trêu ghẹo Phó Hành: "Xem ra vị tiểu thư này vẫn ghét anh như ngày nào nha."

Vì chuyện của bạn thân, Hàn Vi Lam luôn biểu hiện sự chán ghét của mình với Phó Hành ra mặt, lần này trực tiếp  bỏ qua Phó Hành, trong suốt quá trình hoàn toàn coi anh là không khí.

Phó Hành cũng không quan tâm, dù sao anh cũng không quen với người bạn thân này của vợ.

"Chúng ta chơi hôm nay thôi ngày mai nhanh chóng trở về đi."

Phó Ti Cẩn lo lắng nói: "Con sợ Tinh Tinh sẽ bị nhận ra."

Trước đó đã có một An Nhiên rồi, bây giờ mà thêm một Hàn Vi Lam nữa thì chẳng mấy chốc bí mật của Tinh Tinh sẽ bị lộ.

"Không cần thiết." Suy nghĩ của Phó Hành trái ngược với con trai.

"Bây giờ chúng ta lập tức rời đi càng làm cho người ta thêm nghi ngờ, Hàn Vi Lam là một người phụ nữ thông minh, lòng nghi ngờ của cô ta không dễ bị đánh tan đâu."

Đúng như con trai lớn lo lắng, Hàn Vi Lam quá hiểu về Tinh Tinh, bây giờ đột nhiên gặp một đứa trẻ rất giống bạn thân, dù bọn họ có giấu giếm cho qua cũng không có nghĩa là cô ta thực sự buông xuống lòng nghi ngờ.


May là người bình thường sẽ không nghĩ đến phương diện huyền huyễn này.

Chủ cần bọn họ bình thường thì dù Hàn Vi Lam có nghi ngờ cũng không tìm được chứng cứ.

Hàn Vi Lam trở lại chỗ ngồi, mẹ Hàn vừa nướng thịt cho con trai vừa lạnh lùng hỏi: "Người quen của con?"

"Ừm, là người nhà của bạn con." Hàn Vi Lam thuận miệng trả lời, sau đó cầm một xiên rau củ nướng đưa cho em trai.

"Đừng lúc nào cũng ăn thịt thịt thịt, ăn thêm rau vào."

Em trai Hàn lẳng lặng đưa rau vào miệng, không để ý đến xiên thịt mẹ mình đưa.

"Có ai trong số bọn họ còn độc thân không, nếu điều kiện phù hợp. . ."

"Mẹ. . ." Hàn Vi Lam bất đắc dĩ ngắt lời mẹ mình: "Con đã nói rồi, bây giờ con không muốn cân nhắc chuyện này, mẹ có thể đừng nói về nó nữa không."

"Không cân nhắc cũng phải cân nhắc, cô đã bốn mươi tuổi rồi, không lẽ định sống cô độc cả đời!"

Mẹ Hàn đanh mặt, khuôn mặt vốn có tướng cay nghiệt lại càng thêm lạnh lùng.

Em trai Hàn sợ tới mức rụt cổ không dám phát ra tiếng.

Hàn Vi Lam không sợ mẹ mình, nhưng cô không muốn mẹ đã già còn phải lo lắng cho mình.

"Mẹ. . ." Cô kéo dài giọng, mang theo vài phần làm nũng: "Mẹ đừng gấp, nếu không tìm được thì không phải con vẫn còn em trai sao? Sau này con sẽ nhận nó làm con nuôi, nuôi nó trưởng thành để nó hiếu thuận với con."

"Nhận con nuôi cái gì, nó vốn là. . ."

Mẹ Hàn nhớ đến chuyện gì đó lập tức dừng lại không nói tiếp, không vui cúi đầu: "Tùy cô, cũng đã lớn vậy rồi, tôi không quản được cô nữa."

"Cảm ơn mẹ." Hàn Vi Lam giả vờ không nghe thấy tiếng lẩm bẩm của mẹ, cười tươi như hoa nướng cho bà ấy một xiên thịt.

Hai mẹ con lại hoà thuận như cũ, không ai chú ý đến ánh mắt khao khát của em trai Hàn nhìn Hàn Vi Lam, rồi lại chán nản cúi đầu.

Không, vẫn có Hàn Vi Lam để ý.

Cô rót đồ uống cho em trai, dịu dàng xoa đầu nó: "Chị xin lỗi, chị chỉ tập trung nói chuyện với mẹ mà làm lơ em."

"Không sao." Em trai Hàn tươi cười, vui vẻ đón nhận sự thân thiết của chị gái.


-----------------Hết Chương 82----------------

14/09/2022


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui