[edit] Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi...
Editor: DiiHy
Số từ: 2445
-----------------o0o-----------------
"Thím Trương, thím đang làm gì đấy?"
Lúc đầu Phó Ti Thận không có phản ứng gì, sau khi nhìn thấy đứa bé được bảo mẫu ôm trong lòng thì suýt chút nữa hiểu lầm rằng bà ấy định trộm Tinh Tinh đi.
Cũng may trước khi Phó Ti Thận mở miệng chất vấn, thím Trương đã kịp giải thích: "Tiểu thư Tinh Tinh bị cảm, tôi định đưa tiểu thư đi bệnh viện."
Bảo mẫu khẩn trương như thế cũng không có gì lạ, trẻ con bị ốm không phải là chuyện đùa, chỉ hơi bất cẩn một chút thôi cũng có thể chết yểu.
Trước đây gần nhà thím Trương có một đôi vợ chồng, lúc đứa trẻ nhà họ bị bệnh không được bố mẹ quan tâm chăm sóc kịp thời, bệnh nhẹ trở thành bệnh nặng, cuối cùng đứa trẻ kia không qua khỏi.
Nghe nói sau đó gia đình này rất hối hận, nhưng hối hận thì có ích gì chứ? Người chết cũng không thể sống lại.
Vì có tiền lệ* này nên thím Trương mới căng thẳng đến mức quên báo chuyện này cho cố chủ**.
*Tiền lệ: những việc đã xảy ra và kết thúc, được dùng làm dẫn chứng cho những việc tương tự sau này.
**Cố chủ: người sử dụng lao động.
"Vậy thì thím còn chờ gì nữa? Mau đưa Tinh Tinh đến bệnh viện đi!"
Hiển nhiên Phó Ti Thận còn khẩn trương hơn cả thím Trương, hắn bị câu nói vừa nãy dọa sợ, vội vàng cầm cái điện thoại trên bàn rồi kéo thím Trương đi ra ngoài.
Thậm chí còn không mang theo chìa khóa xe.
Nhưng Phó Ti Thận có rất nhiều xe mở khóa bằng vân tay, có mang chìa khóa hay không cũng không quan trọng.
Hắn lái xe rất nhanh, đưa thím Trương và Tinh Tinh đến thẳng bệnh viện.
May là biệt thự Phó gia nằm ở khu dân cư cao cấp, xung quanh đó không thiếu những công trình thiết yếu như bệnh viện.
Cho nên bọn họ chỉ mất có 5 phút để đến nơi.
Phó Ti Thận cảm thấy thím Trương chạy quá chậm nên tự mình ôm lấy Tinh Tinh chạy vào bệnh viện, vừa chạy vừa la: "Bác sĩ. . . Bác sĩ cứu mạng! Bác sĩ đâu!"
Dáng vẻ như trời sắp sập đến nơi, người không biết còn tưởng Tinh Tinh sắp chết.
Kết quả là, sau khi bác sĩ khoa nhi vội vàng chạy đến kiểm tra, vẻ mặt rất bình tĩnh.
"Hẳn là đêm qua đứa bé bị cảm lạnh, chỉ cần uống thuốc là khỏi. Người nhà không cần kích động như vậy."
Câu cuối nhất định là nói với Phó Ti Thận.
Nhưng Phó Ti Thận hoàn toàn không nghe lọt, lo lắng và sợ hãi đã chiếm hết tâm trí hắn, hắn run run kéo tay bác sĩ.
"Làm ơn. . . Bác sĩ làm ơn hãy cứu lấy con bé, xin hãy cứu con bé."
"Người nhà, xin người nhà bình tĩnh lại."
Y tá vội vàng tới giải vây cho bác sĩ, khuyên can mãi mới có thể trấn an được cảm xúc quá kích của Phó Ti Thận.
Mặc dù biểu hiện của Phó Ti Thận rất khoa trương, nhưng với tư cách là một bác sĩ khoa nhi lâu năm, bác sĩ đã gặp qua nhiều ông bố bà mẹ còn khoa trương hơn.
Đây không phải là do bọn họ mới lên chức bố mẹ nên không biết phải làm gì sao? Sau này chăm con nhiều là bình tĩnh lại ngay.
Bác sĩ khoa nhi bình chân như vại kê đơn thuốc, nhân tiện sắp xếp một phòng bệnh theo yêu cầu mãnh liệt của Phó Ti Thận.
Chỉ cảm vặt mà cũng đòi nằm viện?
Dạo này khoa nhi của bệnh viện tương đối ít người, nếu không bác sĩ sẽ không để cho mấy người Phó Ti Thận chiếm cứ một phòng bệnh.
Tinh Tinh vẫn đang ngủ, nhưng khi được đút thuốc vẫn có thể tự nuốt xuống theo bản năng.
Phó Ti Thận cẩn thận đút thuốc cho Tinh Tinh, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng gì lớn lắm, đặt Tinh Tinh lên giường bệnh nghỉ ngơi.
Đúng lúc này Phó Hành gọi đến.
Sáng nay anh ngủ dậy thì không thấy Tinh Tinh, sau khi hỏi một bảo mẫu khác mới biết chuyện con trai nhỏ và thím Trương vội vàng dẫn Tinh Tinh ra ngoài từ lúc sáng sớm. Anh lo Tinh Tinh xảy ra chuyện nên gọi điện đến hỏi thăm.
"Alo, bố ạ." Phó Ti Thận nghe điện thoại
"Bọn con đang ở đâu?" Phó Hành trầm giọng hỏi.
"Ở bệnh viện." Phó Ti Thận nhìn Tinh Tinh một lúc, thấy bé đang ngủ rất an ổn mới yên tâm đi ra ngoài nói chuyện với bố: "Tinh Tinh bị cảm lạnh nên bọn con đưa mẹ đến gặp bác sĩ."
"Cảm lạnh?!"
Mặt Phó Hành cứng lại, anh chợt nhớ ra tối qua vì quá mệt mỏi nên trước khi đi ngủ anh quên kiểm tra xem Tinh Tinh có đá chăn hay không.
Khi ngủ Tinh Tinh rất hiếu động, đây là thói quen mà sau này khi lớn lên cô vẫn không thể thay đổi được.
Từ khi thu nhỏ, thói quen này còn có xu hướng trầm trọng hơn.
Hôm nào đi ngủ Tinh Tinh cũng đá chăn, lần nào cũng là Phó Hành nửa đêm tỉnh dậy đắp lại chăn cho bé. Nhưng lần này anh ngủ say quá, làm cho Tinh Tinh bị cảm lạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...