Editor: DiiHy
Số từ: 2135
------------------o0o----------------
Mấy ngày hôm nay, hôm nào Phó Ti Cẩn và Ngư Du cũng đi sớm về trễ, đến gặp bác sĩ điều trị.
Phó Ti Thận và An Nhiên thì dẫn nhau đi chơi khắp nơi, đến nhiều thánh địa của các cặp tình nhân để check in.
Trước kia khi còn là người yêu, hai người này ngày nào cũng ngược cẩu trên vòng bạn bè, những tấm ảnh ngọt ngào đăng lên đã lấp đầy bụng không ít con cẩu độc thân, suýt chút nữa làm bội thực người ta.
Có người vì tức quá mà để lại lời nhắn bên dưới, mời hai người kết hôn ngay tại chỗ, rồi cùng nhau xéo đi!
Còn Phó Hành và Tinh Tinh thì chạy đi xem nhà.
Việc tìm nhà Phó Hành giao cho Putte xử lý, yêu cầu rất đơn giản.
Yên tĩnh, và càng gần phòng khám của bác sĩ tâm lý thì càng tốt.
Putte vỗ ngực đảm bảo sẽ hoàn thành tốt công việc này, ngay sáng hôm sau, ông ấy liền mang đến một chồng tư liệu nhà ở đáp ứng đủ điều kiện trên.
Dù sao cũng là chọn nhà cho con trai mình ở, Phó Hành không thể để người ngoài lo liệu hết được.
Mấy ngày sau đó, Phó Hành dẫn Tinh Tinh đi xem nhà, cuối cùng chọn được hai căn không tệ.
Một căn nằm ở phía nam phòng khám của bác sĩ tâm lý, đi bộ khoảng 200 mét, là một chung cư ở ngay mặt đường chính.
Cuộc sống về đêm của người dân bản xứ cũng không phong phú lắm, ban ngày quả thực có chút ồn ào, nhưng ban đêm thì tuyệt đối yên tĩnh.
Chỗ còn lại thì xa hơn, là một căn hộ sân vườn, cách phòng khám chừng một cây số.
Đây là khu dân cư cao cấp, môi trường tốt hơn, mỗi căn hộ chỉ dành cho một gia đình ở, điều này có thể làm cho Phó Ti Cẩn cảm thấy thoải mái hơn khi ở đây.
Điểm không hoàn mỹ duy nhất của căn nhà này là phải đi 1 km để gặp bác sĩ. Nhưng 1 km cũng không tính là quá xa, chỉ mất khoảng bảy tám phút lái xe.
Sau khi suy tính, Phó Hành quyết định đem hai phần tư liệu này giao cho con trai, để hắn tự mình lựa chọn.
Cuối cùng Phó Ti Cẩn đã chọn ngôi nhà có sân vườn, mà hắn cũng tự bỏ tiền ra mua, không dùng tiền của bố.
Hắn có thể tự kiếm ra tiền, làm sao có thể mua nhà bằng tiền của bố.
Thấy con đã kiên quyết như thế, Phó Hành cũng mặc kệ nó, dù sao chút tiền này cũng không đáng là bao.
Phó Hành rất bận, ngoài việc giúp con trai lớn sắp xếp các phương pháp trị liệu khác nhau và cân nhắc đến các vấn đề có thể phát sinh trong tương lai, anh còn phải đến công ty chi nhánh để giải quyết một số công việc quan trọng ở đây.
Cả chuyến đi Phó Hành đều bận rộn, đến khi chuẩn bị về nước, anh mới sửng sốt vì mấy ngày nay Tinh Tinh phải theo mình chạy đôn chạy đáo khắp nơi, không có thời gian đi đâu chơi.
Trong lòng Phó Hành rất áy náy, nhất là sau khi nhìn thấy khuôn mặt hơi gầy đi của Tinh Tinh.
Tinh Tinh không quen khí hậu ở đây, ngay ngày đầu tiên đến đây đã có biểu hiện rõ ràng.
Bé không chỉ không quen ăn đồ ăn địa phương, mà còn không thích nghi được với thời tiết nơi đây. Mặc dù chưa bị ốm, nhưng cả người mệt mỏi không có tinh thần.
Nhưng bé lại cố tình không biểu lộ ra ngoài, vì không muốn để cho người lớn lo lắng.
Kỹ năng diễn vụng về của trẻ con sao có thể lừa được người lớn?
"Tinh Tinh cảm thấy không thoải mái sao?"
Sau khi đút cháo cho Tinh Tinh xong, Phó Hành dùng mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô nhóc.
Nhiệt độ cơ thể bình thường, nhưng trông bé có vẻ không có tinh thần.
Bàn tay nhỏ giữ chặt ống tay áo Phó Hành, Tinh Tinh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nhỏ giọng nói: "Tinh Tinh muốn về nhà."
Bé nhớ cái giường lớn mềm mại ở nhà, nhớ em trai và anh Niên Cao, thậm chí còn nhớ cả tiểu bé con nhà bên cạnh hay giành đồ ăn vặt với mình.
"Được, chúng ta về nhà."
Anh vốn định đưa Tinh Tinh đi chơi một vòng rồi mới về, nhưng hiện tại có vẻ không cần thiết nữa.
Xoa xoa cái đầu nhỏ của Tinh Tinh, Phó Hành đứng dậy, lấy vali ra, bắt đầu thu dọn đạc.
Tinh Tinh thấy thế, biết là bọn họ thật sự sắp về nước, lập tức chủ động trèo xuống giường, chạy tới chạy lui giúp Phó Hành thu dọn đồ.
Giống như con ong mật cần cù chăm chỉ.
"Nghe tin được về nhà mà vui vậy hả?"
Phó Hành cười nhẹ chọc lên chóp mũi Tinh Tinh, cô nhóc nhăn mũi cười ha ha.
"Vui chứ." Bé không hề che giấu tâm trạng của mình: "Tinh Tinh muốn về nhà xem phim hoạt hình!"
Lớn tiếng tuyên bố.
Phó Hành: ". . ."
Hóa ra mấy ngày nay nhóc con này luôn trong tình trạng thiếu năng lượng, vì không được xem phim hoạt hình mình yêu thích đó hả?
Dù đã phát hiện ra chân tướng, nhưng Phó Hành cũng không định trì hoãn kế hoạch về nhà.
Anh đặt vé máy bay lúc mười một giờ đêm, bây giờ ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy. . . Trời tối là vừa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...