Editor: DiiHy
Số từ: 2954
------------------o0o----------------
Bách Kỳ Ngọc giúp Phó Hành kiểm tra cẩn thận toàn bộ Phó gia, đúng như dự đoán đã tìm được một số chiếc camera giám sát được giấu ở nhiều góc khác nhau.
Nhìn năm cái camera đang bày trên bàn, Phó Hành dường như thở phào nhẹ nhõm: "Ít hơn tôi nghĩ."
Vốn dĩ anh còn tưởng Phó gia đã sớm bị xâm nhập thành một cái tổ ong vò vẽ, may mắn là chỉ bị cài có năm cái camera.
Hầu hết mấy cái camera này đều được đặt ở nơi có ít sự riêng tư, chẳng hạn như phòng khách. Phòng ngủ và phòng làm việc là nơi riêng tư nhất lại không có cái nào.
"Xem ra đối phương cũng không 'Thần thông quảng đại' như chúng ta nghĩ." Giọng điệu trào phúng.
Mấy cái camera này đều là loại có mặt trên thị trường, tuy là hàng cao cấp, nhưng bỏ ra nhiều tiền hơn một chút là có thể mua được.
Điều này cho thấy kẻ địch chỉ là một người bình thường, không mạnh như trong tưởng tượng của bọn họ.
Phải nói rằng tin này làm cho Phó Hành và Bách Kỳ Ngọc luôn căng thẳng bấy lâu nay, nhẹ nhõm hơn một chút.
Nhưng bọn họ cũng không vì thế mà xem nhẹ đối phương. Người kia che giấu quá giỏi, đến giờ bọn họ vẫn chưa bắt được cái đuôi của hắn.
Điều này làm cho hai người rất bất an.
"Trong số những người tra được, anh có nghi ngờ ai không?" Thà thu hẹp phạm vi nghi ngờ còn hơn là giăng lưới rộng mà không có manh mối.
Phó Hành quay người, lấy ra một chồng tài liệu từ tủ bảo hiểm được khóa, giao cho Bách Kỳ Ngọc: "Tất cả đều ở đây."
Bách Kỳ Ngọc nhận lấy, con ngươi hơi co lại.
Cái tên đầu tiên đập vào mắt anh ta, chính là -- Hàn Vi Lam.
***
"Chúng ta chơi trốn tìm được không anh Niên Cao?" Tinh Tinh hào hứng đề nghị.
"Hay đấy, nhưng chúng ta chỉ có hai người, em định chơi kiểu gì?" Chơi trốn tìm phải có nhiều người mới vui.
"Chúng ta rủ thêm chú A Đại và chú A Bặc chơi cùng đi." Tinh Tinh chỉ vào hai chú vệ sĩ của mình.
Trước đây hai người này bị cảnh sát thay chỗ, giờ đã trở lại làm vệ sĩ riêng của Tinh Tinh như cũ.
Tinh Tinh đã ở chung với họ trong một thời gian dài nên quan hệ giữa ba người cũng trở nên thân thiết.
Còn không phải sao. Ngay cả khi tìm bạn cùng chơi trốn tìm cũng nghĩ đến hai người họ đầu tiên.
A Đại và A Bặc vốn không tình nguyện chơi loại trò chơi này với tiểu thư nhà mình. Bọn họ là vệ sĩ, không phải bảo mẫu.
Nhưng khi bọn họ đối mặt với cô bé tội nghiệp đang xoa hai tay vào nhau, lông mày nhăn lại, ngọt ngào nói 'Làm ơn làm ơn', thì không ai có thể từ chối lời cầu xin của tiểu dễ thương.
Cho nên hai vệ sĩ tự nhận là có lập trường kiên định đã tạo phản.
Đúng là thích tự vả mà.
Trước tiên mọi người quyết định lật bàn tay, người ít bị trùng nhất sẽ chiến thắng, được rút lui để cho những người khác chơi tiếp, cứ chơi vậy cho đến khi chỉ còn lại hai người sẽ chơi oẳn tù tì. Ai thắng được hai trong số ba ván thì sẽ được đi trốn, người thua phải đi tìm những người còn lại. Trong vòng ba mươi giây khi cô bé đếm, những người đi trốn phải tìm cho mình một chỗ ẩn nấp kín đáo.
Không sai, chính là 'Cô bé'.
Ở đây chỉ có mình Tinh Tinh là con gái, ván đầu tiên bé đã thua trước sự ăn ý của cánh đàn ông con trai, đến ván thứ hai bé lại bị vận đen rớt vào người.
Những ai từng chơi oản tù tì với Tinh Tinh đều biết, ván nào bé cũng thua.
Dù cho đối thủ là ai và bất kể Tinh Tinh có thân phận như thế nào, từ khi sinh ra đến giờ, kết quả oẳn tù tì tốt nhất của Tinh Tinh chính là -- hòa.
Nghĩ lại cũng thực thảm.
"Mọi người trốn cho kĩ vào."
Tinh Tinh chu môi, úp mặt vào ghế sô pha, nghiêm túc đếm số: "1, 2, 3. . . 16, 19. . ."
"Tinh Tinh không được ăn gian." Niên Cao nghiêm túc chỉ lỗi của Tinh Tinh.
"Nhưng em không biết số ở giữa 16 và 19 là gì cả?"
Tinh Tinh cảm thấy mình rất oan uổng, bé thật sự không biết chứ không phải cố ý nhảy số.
"Số 17 và 18."
Niên Cao lớn tiếng trả lời, cậu bé gấp đến mức không thèm để ý vị trí của mình đã bị Tinh Tinh phát hiện.
"Sao 17 và 18 nhất định phải chen vào giữa thế. Em thấy 16 và 19 giống nhau, bọn chúng mới là người một nhà!" Tinh Tinh khó hiểu.
"Anh cũng không biết, nhưng cô giáo dạy vậy, em chỉ cần đếm đúng như thế là được." Mặt Niên Cao đỏ bừng.
"Vâng." Tinh Tinh nghe lời Niên Cao, tiếp tục đếm số: "16, 17, 18. . ."
A Đại và A Bặc chứng kiến cuộc tranh luận giữa hai đứa trẻ mẫu giáo: ". . ."
Bọn họ rất muốn cười, nhưng lại không dám, sợ để lộ vị trí của mình.
Bảo mẫu mỉm cười cầm chổi lau nhà đi ngang qua không hề kiêng dè gì, còn ân cần nhắc nhở Tinh Tinh đang bị kẹt ở 27 và 28.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...