Editor: DiiHy
Số từ: 2342
------------------o0o------------------
"Lục cục lục cục-- "
Tinh Tinh vùi người trên sô pha, mông nhỏ chổng lên trời không biết đang làm gì.
Niên Cao nghiêng đầu nhìn em gái vẻ khó hiểu: "Tinh Tinh."
"Hả?" Tinh Tinh trên sô pha rầu rĩ đáp lại.
"Em đang làm gì đó?"
"Em tìm hang chuột." Tinh Tinh trả lời.
"Tìm hang chuột làm gì?"
Hàng ngày Phó gia đều có người quét dọn sạch sẽ thì lấy đâu ra chuột?
"Phim hoạt hình nói đằng sau ghế sô pha có hang chuột. Khi tìm ra hang chuột, chỉ cần thò tay vào đó là có thể lấy được đồ ăn vặt mà chuột cất giấu!"
Giọng sữa nhỏ từ trên sô pha truyền đến một tin không có thật, mà nhóc con trên đó có vẻ rất buồn bực.
"Đừng tìm nữa, trên sô pha không có hang chuột đâu."
Niên Cao tàn nhẫn đánh tan ảo tưởng của Tinh Tinh, còn bổ thêm một đao: "Có phải gần đây em lại nghịch ngợm nên bị chú Phó tịch thu đồ ăn vặt đúng không?"
". . ." Tinh Tinh vẫn vùi đầu trên ghế không đáp lời, nhưng sự im lặng này đã nói lên tất cả.
Sáng nay sau khi Phó Ti Cẩn dẫn bạn gái rời đi, Phó Hành có việc nên phải lên lầu, khi xuống thì phát hiện ra sàn nhà toàn nước là nước, còn có một con cá vàng đang giãy đành đạch trước mũi giày anh.
Qua lời giải thích của bảo mẫu, anh mới biết, hóa ra là do Tinh Tinh nghịch ngợm, làm vỡ bể cả.
Sau khi anh lên lầu, không biết sao đột nhiên Tinh Tinh tâm huyết dâng trào đòi đi bắt cá.
Nhóc con này đẩy một cái ghế đến cạnh bể cá rồi cầm vợt lưới, trèo lên đó đứng vớt cá.
Bảo mẫu đang quét dọn tình cờ nhìn thấy, sợ Tinh Tinh vờn chết cá nên vội vàng chạy lại ngăn cản.
Nhưng Tinh Tinh đột nhiên nổi tính bướng bỉnh không chịu nghe lời, liên tục né trái né phải không cho bảo mẫu bế xuống.
Bão mẫu thì lại sợ Tinh Tinh ngã nên không dám bắt ép bé quá. Kết quả là Tinh Tinh không cẩn thận va vào bể cá, bể cá vỡ tan tành trong ánh mắt hoảng sợ của hai người.
"Choang!" Một tiếng động vang lên, không chỉ Tinh Tinh mà ngay cả bảo mẫu cũng bị dọa.
Trên mặt đất rải đầy mảnh vỡ thủy tinh lẫn lộn với nước và cá trong bể, Tinh Tinh bị cảnh tượng đáng sợ này dọa khóc ngay tại chỗ. Khi Phó Hành xuống lầu thì đối diện với một hiện trường bừa bộn không thể tả.
Tất cả mọi người trong nhà bao gồm cả vệ sĩ đều được gọi đến thu dọn tàn cuộc, cũng may là dọn dẹp kịp thời nên không có con cá nào chết cả, chỉ là không còn bể cá rộng rãi thoải mái như trước, bọn chúng phải tạm thời ủy khuất bơi lội trong chậu nước nhỏ.
Tinh Tinh vẫn còn khóc, nhưng Phó Hành lại làm mặt lạnh không thèm để ý, để mặc cho bé khóc.
Tinh Tinh khóc đến mệt mà chưa thấy Phó Hành đến dỗ, mới biết mình đã gây ra họa lớn.
Bé khóc hai tiếng rồi cẩn thận liếc trộm Phó Hành, lại khóc tiếp hai tiếng, rồi lại liếc trộm, lại khóc. . .
Sau mấy lần lặp đi lặp lại như thế, Phó Hành vẫn vững như núi Thái Sơn mà Tinh Tinh thì ngược lại, bé không chịu nổi nữa.
Tự mình trèo từ ghế này sang ghế khác, cánh tay nhỏ mập mạp kéo ống tay áo của Phó Hành, ủy khuất hỏi: "Sao chú không đến dỗ bé?"
Bây giờ Phó Hành mới nhìn Tinh Tinh, đôi mắt đỏ bừng sưng húp lên vì khóc, trông rất đáng thương.
Nhưng giờ không phải lúc mềm lòng, Phó Hành vẫn giữ thái độ nghiêm túc, hỏi lại: "Bé con cảm thấy mình nên được dỗ?"
"Không nên dỗ." Bé vẫn biết mình là người sai.
"Vậy thì tại sao chú lại phải đi dỗ bé con?"
"Nhưng. . . Nhưng trước kia mỗi khi Tinh Tinh khóc, chú đều dỗ Tinh Tinh." Tinh Tinh tủi thân lên án, đôi mắt trong veo tràn đầy khó hiểu, hình như bé đang thắc mắc tại sao Phó Hành lại không giống trước kia.
Phó Hành khẽ thở dài, anh cũng nhận ra cách làm trước kia của bọn họ đã làm hư Tinh Tinh rồi, may là bây giờ phát hiện ra cũng chưa muộn lắm.
Anh giơ tay ra, lòng bàn tay ngửa lên, ra hiệu cho Tinh Tinh để tay lên. Tinh Tinh do dự đặt tay mình lên.
Một tiếng 'Bốp' vang lên, cô bé bị đánh.
Dù không đau, nhưng Tinh Tinh vẫn mở to mắt, không thể tin được chuyện mình bị đánh.
Ngay sau đó, tiếng con nít khóc vang vọng khắp phòng khách, câu nói hung dữ của Phó Hành vẫn văng vẳng bên tai Tinh Tinh: "Tiền mua bể cá mới sẽ trừ vào tiền tiêu vặt của bé con, chừng nào trả tiền xong bé con mới có đồ ăn vặt."
"Đừng mà. . . Không, không muốn, hu hu hu. . ."
Mặc cho Tinh Tinh gào khóc, Phó Hành mang hết đồ ăn vặt có trong nhà đi cho hàng xóm."
Tinh Tinh chỉ có thể trơ mắt nhìn đồ ăn vặt yêu thích của mình biến mất, bé cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, cả thế giới chỉ còn một màu đen u ám.
Có câu nói rất hay: không có sẵn đồ ăn vặt thì tự mình tìm cách chế ra.
Buổi trưa Niên Cao theo chú nhỏ nhà mình đến Phó gia làm khách, vừa vào cửa đã thấy Tinh Tinh vùi đầu trên sô pha tìm hang chuột.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...