[edit] Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi...

Editor: DiiHy

Số từ: 2325

-----------------o0o--------------

Dì Tinh là mẹ của Phó Ti Thận!

An Nhiên cảm thấy sự thật này rất kích kích làm đầu óc cô rối như tơ vò, vậy mà Phó Ti Thận ở bên cạnh cứ lải nhải không ngừng.

"Sau khi em đi anh đã tìm em khắp nơi và phát hiện ra trước khi em đi đã hẹn gặp mẹ anh ở quán cà phê. Đoạn video anh nhận được là cảnh mẹ anh đưa chi phiếu cho em, vậy nên anh cho rằng. . ."

"Anh cho rằng dì Tinh đưa chi phiếu cho tôi và bắt tôi phải rời xa anh, còn tôi thì vì tiền nên mới bỏ anh."

An Nhiên mặt không đổi sắc nói tiếp lời của Phó Ti Thân.

Phó Ti Thận không phản bác, xem ra chuyện này là thật.


Day day thái dương đau đớn, An Nhiên không biết phải nói gì với tên ngu ngốc này nữa: "Anh không tin tôi ư?"

"Không phải, tuyệt đối không phải, từ lúc bắt đầu anh đã tin em không phải loại người vì tiền mà vứt bỏ anh, cho nên anh mới tức giận, anh cảm thấy mẹ làm như thế là sỉ nhục em, cũng sỉ nhục tình cảm của hai chúng ta. Không ngờ tất cả chỉ là hiểu lầm."

Mẹ anh vốn không biết chuyện anh có bạn gái, càng không biết bạn gái anh chính là mà đứa bé mình giúp đỡ nhiều năm qua.

Toàn bộ đều do anh tự biên tự diễn.

"Phó Ti Thận." Chỉ khi tức giận hoặc rất nghiêm túc An Nhiên mới gọi cả họ lẫn tên Phó Ti Thận: "Anh không thấy rất lạ sao?"

Cô không phải một bé gái ngây thơ đơn thuần cái gì cũng không biết, mấy năm ở An gia đã tôi luyện nên một An Nhiên như bây giờ, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra những điểm quan trọng mà người khác không nhìn thấy.

"Tại sao video anh nhận được chỉ có mỗi đoạn dì Tinh đưa chi phiếu cho tôi? Tại sao anh không thấy tin nhắn tạm biệt tôi gửi cho anh? Tại sao khi tôi sắp đi lại nhận được tin nhắn chia tay của anh? Còn tại sao khi tôi đi tìm anh lại thấy anh đang hôn người khác. . ."

An Nhiên còn chưa nói xong đã bị Phó Ti Thận kích động ngắt lời.

"Hôn ai? Mối tình đầu của anh là em, nụ hôn đầu cũng dành cho em, tất cả lần đầu tiên của anh đều cho em, không có người thứ hai. Anh không hề phản bội. . ."

"Anh im miệng, đừng ngắt lời tôi!"

An Nhiên đỏ mặt cho cái miệng dẻo quẹo của Phó Ti Thận lại. Bây giờ cô rất muốn đánh cho tên này một trận.

"Anh thử nghĩ xem, một chuyện còn có thể coi là trùng hợp, nhưng giờ đã có quá nhiều chuyện trùng hợp xảy ra, hai chữ 'Trùng hợp' đã không đủ để giải thích cho chuyện này nữa rồi. Chắc chắn đã có ai đó đứng sau tác động, ngoài việc nhằm vào tôi và anh, người kia còn cố ý nhằm vào dì Tinh."

Sau khi giải thích xong, An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cô cảm thấy giao tiếp với Phó Ti Thận rất mệt mỏi.

Phó Ti Thận trầm ngâm: "Nghe em nói thế anh mới nhớ ra, hình như anh cũng phát hiện ra một chút manh mối."

Anh kể cho An Nhiên chuyện đêm qua mình bất ngờ nhận được một cuộc gọi đe dọa từ điện thoại của Tinh Tinh, và một chút manh mối tìm thấy trong máy.

Đối với những chuyện như thế này, An Nhiên luôn thông minh hơn anh rất nhiều, Phó Ti Thận đã sớm biết.


"Anh cầm điện thoại của dì Tinh?"

"Ừ, nhưng anh đã tìm người mở khóa rồi"

"Người kia có đáng tin không đấy?"

"Anh tìm bừa một cửa hàng di động trên đường."

An Nhiên: "..."

Im lặng một lát, cô đột nhiên bạo phát: "Vậy mà anh lại dám mang đi mở khóa, mau mang điện thoại về đi!"

Điện thoại di động có rất nhiều thông tin riêng tư, sao có thể tùy ý giao cho một người không đáng tin mở khóa?

Không phải tâm lý An Nhiên u ám, có một số chuyện không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*.

*Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn: có thể hiểu nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may bất ngờ xảy ra.

Sau khi bị Anh Nhiên không chút lưu tình đuổi ra khỏi nhà, Phó Ti Thận ngây người một hồi, sau đó cúi đầu ủ rũ đi về.

Lúc anh vừa nhấn nút thang máy thì thang máy đã mở ra.


Một nhân viên sửa chữa xách dụng cụ đi ra từ bên trong, người này đội mũ lưỡi trai màu đen, đeo khẩu trang cùng màu, không nhìn rõ mặt.

Phó Ti Thận cũng không tò mò, đi qua đối phương mà không hề liếc mắt nhìn, bước vào thang máy, ấn nút xuống gara để xe dưới lầu một.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, người thợ sửa chữa ngoài cửa bất ngờ quay đầu, chạm mắt với Phó Ti Thận. Bên dưới lớp khẩu trang, khóe miệng nhếch lên một nụ cười không rõ ý vị.

***

"Tiện nhân! Tao sẽ không bỏ qua cho mày. . . Cả đời này tao sẽ không bỏ qua cho mày. . . Mày cứ chờ đấy cho tao. . . Chờ tao. . . Một ngày nào đó, tao nhất định. . ."

"Tinh Tinh... Tinh Tinh..."

Cơ thể nhỏ bị một lực lớn lay động, đánh thức Tinh Tinh khỏi cơn ác mộng sâu thẳm.

"Chú. . ."

Bé mơ màng mở mắt, bàn tay nhỏ đặt lên cánh tay khô ráo của Phó Hành, làm hiện rõ lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận