[edit] Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi...

Editor: DiiHy

Số từ: 1989

-----------------o0o--------------

Chắc là có ai đó vừa gửi tin nhắn cho mẹ nên màn hình điện thoại mới sáng lên.

Nhưng cái điện thoại này đã để không gần nửa năm, sao bây giờ vẫn còn pin?

Nghi ngờ vừa mới xuất hiện đã có luôn lời giải đáp, hóa ra điện thoại vẫn được cắm sạc từ hôm đó đến giờ.

Búng búng ngón tay mấy cái, Phó Ti Thận do dự không biết có nên xem trộm điện thoại của mẹ không.

Tiểu ác ma: Chỉ xem một chút thôi rồi để lại, chắc không việc gì đâu?

Tiểu thiên sứ: Như vậy không tốt lắm đâu. Điện thoại là đồ riêng tư, chưa có sự cho phép của mẹ thì không nên đụng vào!

Tiểu ác ma: Xem một chút, lướt một cái thôi thì có làm sao chứ.


Tiểu thiên sứ: Không được!

Trong lòng Phó Ti Thận tiểu ác ma và tiểu thiên sứ đang đánh nhau vô cùng ác liệt, cuối cùng sự tò mò đã chiếm ưu thế, Phó Ti Thận từ từ vươn bàn tay tội lỗi của mình ra.

Đèn trong phòng đột ngột sáng lên, Phó Ti Thận giật nảy mình, vội vàng nhét luôn cái điện thoại vào túi.

"Nhị thiếu gia, cậu đang làm gì ở đây vậy?" Hóa ra là bảo mẫu nghe thấy tiếng động lạ trong phòng ông bà chủ nên đến kiểm tra.

"Không. . . Không có gì, cháu chỉ vào lấy chút đồ thôi."

Phó Ti Thận cười ngượng ngùng, vội vàng rút cục sạc ra khỏi ổ, đưa cho bảo mẫu xem: "Cháu để quên sạc điện thoại ở công ty, nên đành phải mượn tạm sạc của mẹ."

Nói xong hắn như có tật giật mình vội vàng ra khỏi phòng, để lại bảo mẫu đứng đó với vẻ mặt khó hiểu.

"Điện thoại của phu nhân và thiếu gia cùng một hãng sao?"

Bảo mẫu không biết rõ về việc này, cũng lười tìm hiểu, bà ngáp một cái rồi về phòng ngủ tiếp.

"Bành!" Cánh của đột ngột đóng lại, Phó Ti Thận dựa lưng lên cửa, hít thở sâu để giảm bớt căng thẳng.

Hắn. . . Đang làm gì vậy?

Lấy cái điện thoại của mẹ đang nằm trong túi mình ra, Phó Ti Thận cảm thấy tối nay không phải là mình không ngủ được mà là đầu óc bị chập mạch.

"Làm sao bây giờ?"

Trả lại? Không được, ai biết bảo mẫu có còn ở đó hay không.

Hay không trả nữa? Hình như không tốt lắm, nếu bố mà phát hiện ra thì hắn phải làm sao?

Phó Ti Thận xoắn xuýt một lúc lâu, điện thoại trong tay đột nhiên rung lên.

Phó Ti Thận giật mình, luống cuống ấn phải nút trả lời.


"Cố Tinh Tinh. . ." Một giọng nữ cao ngạo vang lên: "Mày thích trò chơi này không?"

"Ừ?" Phó Ti Thận bóp họng đáp lại.

"Mày bị cảm à?"

Bên kia có vẻ hơi bất ngờ với giọng nói kì lạ của Cố Tinh Tinh, nhưng cô ta cũng không nghĩ nghiều, tiếp tục lớn tiếng tuyên bố: "Tao đã trở lại. Vị trí nữ chủ nhân Phó gia mày đang ngồi cũng đến lúc nên trả lại cho tao!"

Phó Ti Thận: "? ? ?"

Người phụ nữ điên rồ này từ đâu đến vậy?

Lại còn muốn mẹ hắn nhường vị trí nữ chủ nhân Phó gia cho bà ta? Mẹ nó, nằm mơ!

Người phụ nữ bên kia dường như không thèm quan tâm Cố Tinh Tinh có trả lời hay không, tiếp tục cười một cách điên cuồng: "Có thích những món quà bao năm qua tao gửi cho mày không? Chắc là thích lắm nhỉ. Cố Tinh Tinh, mày nhìn cho kĩ đi, muốn biết một người đàn ông có yêu vợ hay không chỉ cần xem người đàn ông đó có sẵn sàng kiềm chế bản thân mình vì cô ta hay không. Nhưng Phó Hành. . . Lén lút sau lưng mày nuôi bao nhiêu tiểu tình nhân. Thế nào? Mày thấy ghen hay thấy hận? Đã thế sao không nhanh chóng bỏ anh ta đi? Như vậy tao đỡ phải gọi điện nói chân tướng cho mày mỗi ngày. . . Ha ha. . . Con đàn bà ngu xuẩn."

Phó Ti Thận: ". . ."

Tôi thấy bà mới là kẻ điên, lại còn bại não!

Cuộc gọi bị ngắt, chỉ có vài tiếng tút tút tút truyền ra.


Mặt Phó Ti Thận đầy sương lạnh, hắn chậm rãi ấn nút ghi âm trên điện thoại, đồng thời cúp máy kết thúc cuộc gọi đầy bí ẩn lúc nửa đêm.

"Hừ. . . Mụ điên." Cuối cùng bà cũng xuất hiện.

Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, một đôi mắt lạnh như băng ẩn nấp trong bóng tối.

***

Về đến nhà rồi!

Tinh Tinh tung tăng chạy về phía biệt thự Phó gia, vừa mở cửa nhà ra đã nhận được cái ôm nhiệt tình của Phó Ti Thận.

"Mẹ. . . À! Tinh Tinh, con biết sai rồi, mẹ tha thứ cho con nhé! Đều tại con ngu ngốc, con không có đầu óc nên mới hiểu lầm mẹ, còn hung dữ với mẹ, Tinh Tinh. . ."

Âm thanh gào khóc của Phó Ti Thận vang vọng khắp đại sảnh, truyền vào tai Tinh Tinh khiến cơ thể nhỏ rùng mình, loạng choạng sắp ngã.

Một đôi bàn tay to đỡ sau lưng Tinh Tinh, thô bạo đẩy Phó Ti Thận ra: "Lên cơn thì biến ra ngoài kia!"

Cố Lan trợn mắt nhìn cháu ngoại, ngay sau đó sắc mặt lập tức thay đổi, cười sáng lạn ôm Tinh Tinh đang ngây người lên cao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui