Editor: DiiHy
Số từ: 2356
------------------o0o----------------
Tinh Tinh ở bãi biển chơi suốt cả buổi chiều, Phó Hành cũng bất ngờ phát hiện ra bé con nhà mình rất có thiên phú nghệ thuật.
Bé có thể tự mình xây lâu đài cát.
Tuy rất đơn sơ nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng của tòa lâu đài, đối với một đứa nhỏ gần bốn tuổi mà nói, có thể làm được như vậy đã rất giỏi rồi.
Chí ít Phó Hành cũng phải thừa nhận là anh không thể nào làm được như vậy.
"Tinh Tinh đứng dậy một chút."
Phó Hành cầm điện thoại chụp ảnh Tinh Tinh cùng với lâu đài cát.
Sau khi Tinh Tinh đắp xong lâu đài cát đã năn nỉ Phó Hành chụp cho mình vàu tấm ảnh để giữ làm kỉ niệm. Đương nhiên Phó Hành sẽ không từ chối yêu cầu nhỏ này.
Cô nhóc hào hứng tạo dáng chụp hình, còn bắt Phó Hành phải thêm filter làm đẹp cho mình.
Đối với Phó Hành đây là một từ hoàn toàn mới. Sau khi lướt mạng một hồi, lại loay hoay mày mò với cái điện thoại nửa ngày, anh mới chụp được vài tấm ảnh khiến Tinh Tinh hài lòng.
Bầu trời dần được nhuộm lên một màu đỏ rực, dưới ánh hoàng hôn, Tinh Tinh xách theo một xô vỏ sò mới nhặt được, vui vẻ chạy về phía Phó Hành.
Trong vô thức, Phó Hành giơ điện thoại lên, lưu lại cảnh tượng hạnh phúc này mãi mãi.
Trong ảnh, một khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu cười rất vô tư hồn nhiên, sau lưng Tinh Tinh là bầu trời đỏ rực ánh hoàng hôn, còn có một chú chim bay ngay qua vô tình lọt vào ống kính, tạo thành một bức tranh thơ mộng.
Làm cho người xem bất giác mỉm cười theo.
"Chú chụp cái gì vậy? Cho Tinh Tinh xem với."
Tinh Tinh nghiêng người về phía Phó Hành, bàn tay nhỏ lay lay cánh tay anh muốn được xem ảnh trong điện thoại.
"Đừng kéo, đứng cho hẳn hoi kẻo ngã bây giờ."
Phó Hành vừa dứt lời, Tinh Tinh liền ngã xuống đất, may mà ở đây là bãi cát mềm mại nên ngã cũng không thấy đau, chỉ làm cho cát dính hết lên quần áo.
Phó Hành thật muốn đánh cho nhóc con này một cái.
Cũng may khi anh có ý định dẫn Tinh Tinh đến bờ biển chơi đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc Tinh Tinh sẽ tự làm bẩn quần áo, nên lúc này mới không động thủ.
Sau khi đỡ Tinh Tinh dậy, Phó Hành mở đưa điện thoại rồi đưa cho Tinh Tinh xem.
"Chim nhỏ!"
Khi Tinh Tinh nhìn thấy tấm ảnh, toàn bộ lực chú ý của bé đều đổ dồn lên con chim nhỏ vô tình lọt vào ống kính, phấn khích chỉ vào đó và nói: "Cô giáo từng nói con chim này có tên là chim chúc mộng."
Bé vẫn còn nhớ những chuyện ở bảo tàng.
"Chim chúc mộng? Tên rất hay, rất may mắn."
Phó Hành cười nhẹ xoa đầu Tinh Tinh, kết quả là xoa ra một đống cát, anh dừng tay một chút, kéo Tinh Tinh lại phủi qua một lượt từ trên xuống dưới, lại một đống cát nữa chảy ra.
"Vừa nãy nhóc con sơ ý ngã hay cố ý nằm xuống tắm cát vậy hả?"
Phó Hành bất lực thở dài, thấy cũng không còn sớm, anh thu dọn đồ đạc trên mặt đất rồi dẫn Tinh Tinh về.
Lát nữa tắm cho Tinh Tinh là một vấn đề rất lớn.
Bởi vì đã muộn nên Phó Hành gọi điện cho con trai lớn nói tối nay mình không về, sau đó dẫn Tinh Tinh đến khu biệt thự cho khách du lịch thuê ở gần bờ biển, thuê một căn.
Anh còn phải xử lý chỗ cát còn dính trên người Tinh Tinh, nên không có thời gian nấu cơm.
Tinh Tinh ngồi trong bồn tắm lớn của biệt thự, hai tay liên tục vỗ lên mặt nước làm nước bắn tung tóe khắp nền nhà.
Mà tên đầu xỏ không hề để ý, vẫn tiếp tục cười hì hì, những con vịt bằng nhựa và đồ chơi khác đều bị bé ném lung tung trên đất.
Phó Hành không ngờ mình vừa đi lấy khăn tắm cho Tinh Tinh, lúc quay lại sẽ phải đối mặt với tàn cuộc này.
Anh nghiêm mặt, đôi mắt hơi híp lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ đầy thịt của Tinh Tinh.
Nhóc con bị dọa sợ vội vàng rụt tay vào trong nước, còn giấu cả người vào trong, chỉ chừa lại cái đầu ướt sũng ở ngoài không khí, vẻ mặt đáng thương nhìn Phó Hành.
"Tinh Tinh. . . Tinh Tinh biết sai. . . Sai rồi. . ." Bé con bị dọa đến nỗi lắp bắp nói không nên lời.
"Chú không đánh đâu, bé con mau đứng dậy mặc quần áo."
Nước trong bồn đã lạnh, không thể để Tinh Tinh tiếp tục ngâm mình ở trong, nếu không sẽ bị cảm.
Phó Hành thuần thục lau người mặc quần áo cho Tinh Tinh, vài phút sau, một tiểu bánh trôi thơm thơm mềm mềm chạy ra khỏi phòng tắm, nhào thẳng lên giường.
Phó Hành không ra cùng, anh bị Tinh Tinh làm ướt hết quần áo nên tiện thể đi tắm luôn.
Tinh Tinh ở ngoài tự chơi một mình đợi Phó Hành tắm xong.
Trong lúc chờ đợi, tiếng chuông cửa vang lên, là đồ ăn Phó Hành đặt đã đến.
"Đến đây!" Tinh Tinh tự mình chạy xuống lầu mở cửa. Anh trai giao thức ăn thấy người ra mở cửa là một đứa bé thì hơi sửng sốt, sau đó lập tức mỉm cười đưa hộp đồ ăn trong tay cho Tinh Tinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...