[edit] Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi...

Editor: DiiHy

Số từ: 2505

-----------------o0o----------------

Khi Phó Hành đến bệnh viện, Tinh Tinh cũng vừa hết nửa tiếng quan sát.

Túi kẹo thuốc trên tay đã vơi đi một nửa.

Phó Ti Cẩn vốn không muốn để cho Tinh Tinh ăn nhiều kẹo như thế, nhưng mỗi lần hắn định lấy túi kẹo đi thì Tinh Tinh lập tức rưng rưng nước mắt nắm chặt túi kẹo.

Sau mấy lần không thành công, Phó Ti Cẩn đành phải làm theo ý Tinh Tinh.

Cũng may loại kẹo này được làm từ thảo dược, không ảnh hưởng đến sức khỏe, nếu không Phó Ti Cẩn cũng không dám cho Tinh Tinh ăn nhiều như vậy.

Lúc này, Tinh Tinh vừa cho một viên kẹo vào miệng thì nhìn thấy Phó Hành đi đến, cô bé lập tức đưa hai tay giấu túi kẹo ra sau lưng.

Còn bịt tai trộm chuông giải thích: "Chú ơi, Tinh Tinh không hề ăn kẹo nha."


Phó Ti Cẩn chứng kiến từ đầu đến cuối: ". . ."

Nhóc con chuyên bắt nạt kẻ yếu này, lúc nãy hắn bảo đừng ăn nữa thì không nghe, bây giờ thấy bố hắn đến mới biết sợ.

"Không ăn kẹo?" Phó Hành câu khóe môi, chậm rãi cúi người, lôi từ sau lưng Tinh Tinh ra một túi kẹo: "Vậy đây là cái gì thế?"

"Đó là thuốc chị y tá cho." Vật nhỏ này còn học được cách thay đổi khái niệm.

"Ngay cả thuốc cũng không được uống quá nhiều. Bây giờ để chú giữ hộ cho, khi nào bé con muốn ăn thì chú trả lại."

Tinh Tinh nước mắt đầm đìa nhìn gói kẹo mình yêu quý cứ thế bay mất, giận mà không dám nói.

Đương nhiên bé biết 'Trả lại' của Phó Hành nghĩa là trả góp, mỗi ngày chỉ trả cho bé một hai cái, chứ không thể nào trả hết một lúc được.

Tinh Tinh lại nhớ đến lúc trước mình đã hứa mỗi ngày không thể ăn quá ba viên kẹo, hôm nay bé lại ăn vụng không biết bao nhiêu cái nên thấy hơi chột dạ.

Vậy nên khi kẹo bị Phó Hành lấy mất cũng không dám nói gì.

"Đi thôi." Ôm lấy Tinh Tinh, Phó Hành xóc xóc cánh tay, sau đó nhíu mày. 

Không nặng không nhẹ, dạo này Tinh Tinh ăn ít sao?

"Tinh Tinh đứng đây một chút." Phó Hành đặt Tinh Tinh xuống đất, giơ cánh tay so sánh bé với mình.

Nhóc con này chỉ cao hơn đầu gối anh một chút.

"Dạo này Tinh Tinh không cao thêm chút nào."

Câu này là do Phó Ti Cẩn đứng bên cạnh nói.

Hắn vẫn nhớ ngày Tinh Tinh thu nhỏ, bé đã cao gần đến đầu gối bố mình, bây giờ đã nửa năm trôi qua, Tinh Tinh cũng gần bốn tuổi, dựa theo tốc độ tăng trưởng chiều cao của trẻ em ba bốn tuổi thì tốc độ lớn lên của Tinh Tinh quá chậm.


"Có lẽ là do Tinh Tinh phát triển chậm hơn những đứa trẻ khác." Cuối cùng hai bố con chỉ có thể tạm thời đưa ra kết luận như vậy.

"Sau này phải cho Tinh Tinh uống thêm sữa tươi và canh xương bồi bổ mới được." Phó Hành nói.

Nếu không sau này trưởng thành mà chiều cao khiêm tốn thì nhóc con này lại khóc mất.

Rời khỏi nhà đi tiêm từ sáng sớm, bây giờ đã là giữa trưa.

Phó Hành dẫn theo hai đứa nhỏ đến một nhà hàng gần đó ăn cơm. Sau bữa ăn, Phó Ti Cẩn vội vàng chạy về công ty, còn Phó Hành thì đưa Tinh Tinh đi chơi.

Vừa nãy anh đã hứa với Tinh Tinh rồi.

"Chúng ta đi đâu thế?"

Tinh Tinh đặc biệt thích nhìn thế giới bên ngoài từ cửa sổ xe, mỗi khi như thế sẽ mang đến cho bé rất nhiều bất ngờ.

"Đi biển." Phó Hành nói.

Bây giờ đã là tháng mười hai âm lịch, gần đến Tết nguyên đán, thời tiết quá lạnh, anh không thể cho Tinh Tinh xuống nước, chỉ ở trên bờ ngắm cảnh nghịch cát là được.

Trước kia số lần Tinh Tinh được ra ngoài chơi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cũng chưa từng đi biển lần nào, bé chỉ nhìn thấy biển vài lần trên phim hoạt hình hoặc truyện cổ tích.

Đây là lần đầu tiên được nhìn thấy biển thật, sao bé có thể không tò mò chứ?


Trong lòng Tinh Tinh tràn đầy mong đợi, nhìn cảnh vật bên ngoài thay đổi từ những tòa nhà cao tầng trong thành phố đến đồi núi hoang vu và cuối cùng là một màu xanh biếc của biển cả.

Gió biển mát rười rượi thổi vào cửa sổ xe mang theo hơi thở mặn mòi của biển, nước biển mênh mông vô tận lấp lánh dưới ánh mặt trời, phản chiếu ánh nắng chói chang.

Trên bãi biển rải rác một vài người chơi bóng chuyền, thậm chí còn có người đang bơi đang bơi dưới nước.

"Lạnh quá, bọn họ không sợ bị đông cứng sao?"

Tinh Tinh nhìn những người đang bơi mà thấy lạnh thay.

"Người ta bơi vào mùa đông, khi bơi làm cho cơ thể sinh ra nhiệt, nên không cảm thấy lạnh." Phó Hành liếc mắt nói.

Anh dừng xe ở bãi đỗ xe bên bờ biển, sau đó thay cho Tinh Tinh một đôi dép lê để tiện cho việc đi trên cát, sau đó ôm bé ra khỏi xe.

Mặc dù dưới chân đi dép lê rất mát mẻ nhưng trên người Tinh Tinh vẫn mặc quần áo dày cộm.

Thậm chí Phó Hành còn mặc thêm cho Tinh Tinh một cái áo khoác nữa, làm cho cô nhóc vốn đã thấp nay còn tròn tròn như quả bóng, vừa đi vừa lắc lư hệt như một con chim cánh cụt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui