Editor: DiiHy
Số từ: 2249
-----------------o0o----------------
Tinh Tinh không thể cầm quá nhiều thứ trong một lượt đi, vậy nên bé đã chạy đi chạy lại rất nhiều lần, giống như một chú ong nhỏ cần cù chăm chỉ.
Ninh Ninh cũng bị Tinh Tinh ảnh hưởng, cô bé chạy đến bên cạnh ông nội và lớn tiếng tuyên bố: "Ninh Ninh cũng muốn giúp ông nội."
Chưa kịp nói hết câu, cô bé đã cầm lấy bát và thìa trên tay ông nội, chạy về phía bàn ăn.
"Ninh Ninh đi từ từ thôi, ngã bây giờ." Ông nội Cao không ngừng lo lắng nhắc nhở. Cũng may Ninh Ninh cầm chắc tay, cô bé nhanh chóng đặt đồ lên bàn và giúp Tinh Tinh sắp bát đũa.
Hình ảnh hai đứa bé cùng nhau làm việc đã lọt vào mắt người lớn, vợ chồng Cao đạo diễn đều rất vui mừng, thậm chí ánh mắt họ nhìn Tinh Tinh cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
"Có câu 'thầy tốt bạn hiền', quả nhiên không sai. Xem ra khi ở cùng một chỗ với Tinh Tinh, Ninh Ninh nhà chúng ta hiểu chuyện hơn rất nhiều."
"Bé Ninh Ninh cũng rất ngoan." Phó Ti Cẩn thuận mồm khen một câu.
Cả gia đình họ Cao và hai vị khách đều ngồi quanh bàn ăn, vừa ăn cơm vừa trò chuyện rôm rả.
Thật ra, không chỉ mình Tinh Tinh, đây cũng là lần đầu tiên Phó Ti Cẩn cảm nhận được không khí gia đình ấm áp náo nhiệt.
Có so sánh thì mới thấy, nhà bọn hắn rất lớn, lớn đến mức hắn cảm thấy lòng mình rất trống trải.
Mọi người trong nhà đều rất bận rộn, bận đến nỗi hiếm khi quây quần bên nhau, cùng nhau ăn ba bữa cơm mỗi ngày.
Đừng nghĩ Tinh Tinh trưởng thành chỉ là một bà cô suốt ngày quanh quẩn ở nhà không có việc gì làm. Thực ra mẹ hắn cũng có sự nghiệp của riêng mình, chỉ là sau khi mẹ xảy ra chuyện, mọi công việc của mẹ được bố hắn tiếp quản hộ mà thôi.
Bằng không bố cũng không trở nên bận rộn hơn trước, thậm chí còn phải kéo hắn đến công ty hỗ trợ.
Ánh mắt Phó Ti Cẩn dần trở nên mềm mại hơn khi nhìn sang chỗ Tinh Tinh đang được bà nội Cao dỗ ăn cơm.
Từ sau khi mẹ bị thu nhỏ, hình như số lần gia đình họ tụ họp đầy đủ đã tăng lên rất nhiều, chỉ là bình thường mọi người bận chăm sóc Tinh Tinh nên không ai chú ý đến điều này mà thôi.
Trong lúc không ai để ý, Tinh Tinh đã trở thành một sợi dây liên kết giữa các thành viên trong gia đình, đưa mọi người đến gần nhau hơn.
Cho nên . . . Sự thay đổi của Tinh Tinh thực ra là một cơ hội để cứu vãn gia đình bọn họ.
Cũng giống như bộ phim đã được đặt tên là 《 Sự cứu vãn của Thanh Nịnh 》.
Mặc dù Cao gia rất tốt, nhưng đây không phải là gia đình thực sự của Tinh Tinh và Phó Ti Cẩn.
Sau bữa ăn, Phó Ti Cẩn ngồi nói chuyện với gia đình họ Cao một lúc rồi mới tạm biệt mọi người và dẫn Tinh Tinh về nhà
Nửa tiếng trước hắn đã gọi điện cho lái xe nhà mình, chắc bây giờ cũng đến rồi.
Lúc hắn xuống dưới lầu, xe Phó gia đã đậu ở cửa tiểu khu.
Phó Ti Cẩn ôm Tinh Tinh đã hơi mệt đi đến.
Còn chưa đến nơi, cửa sổ xe tự động tụt xuống, Phó Ti Cẩn giật mình khi nhìn thấy người bên trong: "Bố?"
"Ừ, lên xe đi."
Phó Hành mở cửa xe, ra hiệu Phó Ti Cẩn đưa Tinh Tinh cho anh ôm.
Mí mắt Tinh Tinh run lên một cái, sau đó lại cụp xuống luôn, xem ra là bé con rất buồn ngủ.
Ngay cả khi bị đổi người bế Tinh Tinh cũng không có phản ứng gì, chỉ cựa quậy mấy lần, ở trong lòng Phó Hành tìm một vị trí thoải mái để ngủ.
Phó Hành thuận tay cầm chăn lông trên xe đắp lên cho Tinh Tinh, tay nhẹ nhàng vỗ vào lưng bé vài cái, không lâu sau Tinh Tinh đã chìm vào giấc ngủ.
"Công việc sao rồi?"
Anh biết hôm nay con mình đến đây làm gì.
Để tránh đánh thức Tinh Tinh, Phó Hành đè thấp giọng, giọng nam trầm thấp từ tính ưu nhã làm tai Tinh Tinh hơi ngứa.
Bé vẫn nhắm mắt, tay gãi gãi lỗ tai. Sau đó bàn tay nhỏ bị một bàn tay to nắm lấy, nhẹ nhàng đặt vào trong chăn.
Phó Hành ôm Tinh Tinh, nhẹ nhàng đung đưa tay làm cho bé ngủ sâu hơn. Lúc này bố con Phó gia mới nhỏ giọng nói chuyện tiếp.
"May mà có Tinh Tinh, mọi chuyện rất thuận lợi."
Phó Ti Cẩn ngồi bên cạnh bố, ghé mắt nhìn Tinh Tinh đang ngủ say, vẻ mặt ôn nhu: "Con và đạo diễn Cao đã thương lượng xong các khoản đầu tư, ngày kia sẽ chính thức ký hợp đồng."
"Ừ, bố không biết nhiều về chuyện trong ngành giải trí. Sự nghiệp của mình thì phải tự chăm lo cho tốt."
Dưới trướng Phó thị không có sản nghiệp trong giải trí, tất cả đều là công ty bất động sản và thể chất. Phó Hành cũng không phải người thích chơi đùa, cho nên anh rất thản nhiên thừa nhận mình không biết về cái vòng luẩn quẩn đó
Trước trước đến giờ, Phó Hành luôn tôn trọng mọi lựa chọn của con cái, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, anh sẽ không can thiệp vào chuyện của bọn chúng.
Đương nhiên, tiền đề là bọn trẻ phải có trách nhiệm gánh chịu hậu quả của mọi lựa chọn chúng đưa ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...