[edit] Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi...

Editor: DiiHy

Số từ: 2536

-----------------o0o--------------

Gần đây Tinh Tinh không đi học.

Ngoài việc mọi người trong nhà lo lắng cho trạng thái tinh thần và sự an toàn của bé thì vài ngày sau chuyến du lịch mùa thu trường mẫu giáo sẽ được nghỉ đông.

Mẫu giáo không giống tiểu học và cấp hai, không cần phải thi cuối học kỳ. Sau khi Phó Hành và Cố Lan bàn bạc với nhau, cả hai người đều nhất trí cho Tinh Tinh ở nhà nghỉ đông luôn.

Tuy nhiên bài tập về nhà thì vẫn phải hoàn thành.

Thật ra bài tập về nhà của học sinh mẫu giáo sao có thể coi là bài tập của bọn chúng được? Mấy đứa nhỏ này ngay cả việc cầm thìa xúc cơm còn cầm không chắc, sao có thể tự mình làm bài tập được chứ?

Cho nên trên cơ bản bài tập giáo viên giao về nhà đều do phụ huynh làm hộ.


Ví dụ như bài tập thủ công của Tinh Tinh.

Cô giáo yêu cầu các bạn nhỏ dùng vỏ trái cây làm nguyên liệu để làm đèn lồng, sau khi làm xong thì bố mẹ sẽ chụp ảnh sản phẩm gửi vào trong nhóm lớp, như vậy mới được coi là xong hoàn thành bài tập.

Tinh Tinh vốn không định làm cái bài tập này. Cuối cùng, Phó Ti Thận - người thất bại trong cuộc chém giết bằng mắt với bố và anh trai, bất đắc dĩ đến giúp mẹ mình làm bài tập về nhà.

"Tinh Tinh định làm gì?"

"Làm đèn lồng." Tinh Tinh mang vẻ mặt: không phải con là biết rồi à?

"Ý con là mẹ muốn dùng loại quả nào?" Còn chưa ra trận mà Phó Ti Thận đã thấy mệt mỏi.

Đèn lồng trái cây, thứ mà con nít ba tuổi cũng không muốn chơi, là thiên tài nào đã nghĩ ra cái đề này để hành người thế?

"Anh Niên Cao bảo dùng cam là tiện nhất."

Tinh Tinh chỉ vào đĩa hoa quả trên bàn, bé vẫn ngơ ngác chưa thể phân biệt được đâu là quả cam, đâu là quả quýt.

"Được rồi, mẹ đợi một chút để con đi lấy dụng cụ."

Hắn chạy về thư phòng của mình, sau đó mang ra một con dao, một dây thép, màu vẽ và các đồ dùng khác. Đầu tiên Phó Ti Thận cắt bỏ phần trên cùng của quả cam, lấy hết thịt quả ra cho Tinh Tinh ăn, còn mình thì chú tâm làm đèn lồng giúp mẹ.

Đúng như lời Tinh Tinh nói, làm đèn lồng trái cây thì dùng cam quýt là tiện nhất.

Chỉ cần cắt một phần nhỏ trên đầu quả cam để tạo ra một cái lỗ truyền ánh sáng, sau đó cố định một cây nến ở bên trong, luồn dây thép cố định phần vỏ với que gỗ là xong.

Để đẹp mắt hơn, cậu sinh viên mỹ thuật Phó Ti Thận còn vẽ lên đó một khuôn mặt tươi cười dễ thương, lại dùng bìa cứng làm thành bàn tay bàn chân cho đèn lồng. Ngay sau đó một chiếc đèn lồng hình người làm bằng vỏ cam đã ra đời.


Trong suốt cả quá trình, vai trò duy nhất của Tinh Tinh là tiêu diệt thịt quả.

Vậy thì việc giao bài tập về nhà kiểu này có ý nghĩa gì?

Khi bật đèn lên, ánh sáng màu cam rực rỡ ấm áp tỏa ra làm cả chiếc đèn lồng sáng rực lên, ngay cả khuôn mặt tươi cười trên đó cũng trở nên sinh động hơn hẳn.

"Oa --!"  Tinh Tinh kinh ngạ nhìn chiếc đèn lồng nhỏ vừa mới ra lò, tay nhỏ liên tục vỗ lên cánh tay Phó Ti Thận.

"Tiểu Thận giỏi quá!"

"Tất nhiên, mẹ nhìn xem đây là kiệt tác của ai chứ."

Phó Ti Thận cười đắc ý, lôi điện thoại ra, chọn một góc độ tốt để chụp chiếc đèn lồng lại, tiện thể chụp luôn khuôn mặt dính đầy nước cam của Tinh Tinh  vào ảnh, để chứng minh bé cũng tham gia vào quá trình sản xuất.

Sau khi chụp xong, hắn gửi bài tập vào nhóm lớp, trong lòng tràn đầy tự tin rằng kiệt tác của mình chắc chắn sẽ xếp thứ nhất. Ba ngày sau cô giáo thông báo kết quả bài tập về nhà, Phó Ti Thận lại thấy kiệt tác của mình xếp thứ hai.

"Sao lại thế?" Phó Ti Thận không thể tin nổi, hai đầu ngón tay xoa vào nhau nghĩ xem mình làm sai chỗ nào.

Sau đó. . .

Hắn nhìn thấy một cái đèn lồng bí đỏ khổng lồ?


Miệng xệ xuống, hắn phải thừa nhận một điều là kiệt tác của mình không thể sánh được với người ta.

Không phải đèn lồng của hắn không đẹp, mà là xếp cùng một chỗ với bí đỏ khổng lồ sẽ tạo ra sự khác biệt hoàn toàn.

Trong số hai mươi chiếc đèn lồng làm qua loa để tiết kiệm thời gian, chỉ có duy nhất chiếc đèn bí đỏ trông mập mạp to lớn nhưng lại làm cho người ta có cảm giác rất mượt mà không quá cồng kềnh đã giành được vòng nguyệt quế.

"Tinh Tinh cứ đợi đi, lần sau con nhất định sẽ giành hạng nhất về cho mẹ!"

Phó Ti Thận không bị đả kích, ngược lại càng hừng hực ý chí chiến đấu. Phó Ti Cẩn đi ngang qua tiện thể ngó vào nhìn thử, sau đó liền câm nín.

"Đó chỉ là bài tập về nhà của trường mẫu giáo, em có cần nghiêm túc vậy không?"

"Không phải thế. Anh không hiểu được đâu!" Phó Ti Thận lắc lắc ngón tay, vẻ mặt: người phàm như anh sao mà hiểu được chí lớn của em.

"Đó là cả danh dự của em đấy. Đây có thể coi là cuộc chiến tranh giành danh dự giữa các bậc phụ huynh, nó còn liên quan đến mặt mũi của Tinh Tinh nhà chúng ta. Vậy nên em không thể thua được!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui