[edit] Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi...

Editor: DiiHy

Số từ: 2439

-----------------o0o---------------

"Trong giày Tinh Tinh có dao."

Miệng nhỏ vừa được tự do, Tinh Tinh lập tức lên tiếng.

Vừa rồi tình thế cấp bách bé chỉ nhét được con dao gấp có thể tích nhỏ nhất vào giày, bây giờ mới nhận ra là mình lỡ nhét sâu quá nên không lấy được.

"Cháu cởi hết giày ra đi."

A Đại chỉ Tinh Tinh cách lấy dao.

"Cháu không cởi được." Tinh Tinh đã thử rồi, ngoài làm cho hai bàn chân cọ vào nhau đến đỏ rát thì không được gì cả.


Hai chân bé bị trói vào nhau rất chặt, không có nhiều không gian hoạt động. Hôm nay bé đi đôi boot cao cổ, vừa nãy nhét dao vào còn dễ, đến bây giờ lại khó lấy ra.

"A a. . ." Để cô!

Hoa Đường cố gắng lết lại gần, quay lưng về phía Tinh Tinh, hai tay bị trói sờ xoạng tháo giày hộ bé.

Tinh Tinh cũng phối hợp đưa chân về phía cô giáo. Hoa Đường bắt được một bên giày sau đó dùng sức kéo xuống.

Không nghe thấy tiếng leng keng của kim loại khi chạm đất như dự đoán, Tinh Tinh vội vàng nhắc nhở: "Nhầm rồi cô ơi, không phải bên này."

Hoa Đường mệt mỏi thở dài, mồ hôi chảy ròng ròng. Bọn họ đã phơi thân dưới nắng mặt trời một lúc rồi, nếu cứ như thế này chắc chết mất.

Không còn cách nào khác, cô ấy chỉ có thể thẳng lưng thử lại lần nữa.

Lần này thì chắc chắn đúng rồi, con dao rơi xuống đất phát ra một tiếng leng keng. Ngay sau đó đã bị Hoa Đường nhặt lên.

"Đưa dao cho tôi." A Đại nói.

Hoa Đường không quen dùng dao gấp, tay lại bị trói nên rất dễ gây tự làm mình bị thương, cách tốt nhất là giao cho người có chuyên môn.

Nhưng Hoa Đường không đồng ý.

Cô ấy im lặng dịch ra xa, lần mò mở dao và bị cắt vào tay như trong dự liệu. Nhưng cô ấy không hề quan tâm đến vết thương đó chút nào, chỉ chăm chú cầm dao cắt đứt dây thừng trên tay.

Sau khi cởi được trói, Hoa Đường lảo đảo bò dậy, chạy đến ôm lấy Tinh Tinh đang ngồi trên người A Đại, tiện thể đưa Hàm Hàm lại gần mình.

"Cô muốn làm gì? Mau thả tiểu thư Tinh Tinh ra!"

A Đại trợn mắt nhìn Hoa Đường, trong lòng đang âm thầm hối hận vì đã không nhìn rõ bộ mặt thật của người phụ nữ này, làm cho tiểu thư Tinh Tinh rơi vào tay cô ta.

"Nếu. . ." Hoa Đường mím đôi môi khô khốc, vừa cởi trói cho Tinh Tinh và Hàm Hàm vừa cảnh giác nói với A Đại: "Nếu tôi nhớ không lầm thì Tinh Tinh có hai vệ sĩ luôn đi theo bảo vệ, nhưng tại sao cô bé còn bị bắt? Vì sao anh cũng ở trên xe?"


"Cô không nhìn thấy à? Tôi cũng bị bọn chúng bắt đi."

Tâm tình A Đại rất xấu. Anh ta vì cứu bọn họ nên mới đuổi theo, ai ngờ lại gặp tai bay vạ gió, cuối cùng thì bây giờ người vốn nên được cứu lại quay sang nghi ngờ anh ta.

"Tôi thấy tên vệ sĩ đi cùng anh là người của bọn bắt cóc, anh có gì chứng minh để tôi không nghi ngờ anh?"

Hoa Đường không chịu nổi nữa, quay người lại gào thét.

Gặp phải chuyện này cô ấy cũng rất suy sụp.

Cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, để bảo vệ hai đứa bé, cô không thể không dùng đến một trăm hai mươi phần cảnh giác để nghi ngờ tất cả mọi thứ có thể sẽ mang lại nguy hiểm cho mình.

A Đại trợn to mắt.

"Cô nói A Bặc tạo phản? Không thể nào!"

Hai người bọn họ đã từng là đồng đội, cùng nhau bước ra từ một ngôi làng nhỏ. Anh ta biết rất rõ A Bặc là hạng người gì, anh ta tin chắc A Bặc không phải loại người bội bạc!

"Cô ơi." Tinh Tinh một tay nắm tay Hàm Hàm, một tay kéo ống tay áo Hoa Đường.

"Sao thế Tinh Tinh?"


Hoa Đường cúi đầu nghe Tinh Tinh nói: "Chú A Đại và chú A Bặc không phải là người xấu. Người bắt Tinh Tinh đi không phải là chú A Bặc, em thấy người kia mới là người xấu."

Kỹ thuật hóa trang của người kia rất tốt mới có thể làm cho mình trông giống A Bặc. Mà A Đại và A Bặc luôn đeo kính râm khi đi theo Tinh Tinh, nên nếu không nhìn kĩ sẽ không nhận ra.

Ngay cả A Đại sớm chiều ở cùng với A Bặc cũng không nhận ra, huống chi là người khác.

Tinh Tinh vốn là đứa nhỏ rất nhạy cảm với cảm xúc của người lớn nên mới có thể phát hiện ra điều này.

Tiếc là bé nhận ra quá muộn nên mới có thể lưu lạc đến tình trạng này.

Nhưng Tinh Tinh lại cảm thấy rất may mắn. Nếu bé không bị bắt theo thì bây giờ cô giáo Đường và Hàm Hàm có thể sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn.

Có Tinh Tinh làm chứng sắc mặt Hoa Đường hơi thả lỏng, nhưng vẫn không chịu thả A Đại ra, chỉ giúp anh ta tháo bịt miệng và cởi trói ở chân để đi lại và nói chuyện.

Dây thừng ở tay thì thôi đi, anh ta là đàn ông lại còn trải qua huấn luyện, chỉ cần một cú đấm là có thể hạ gục cô, như vậy quá nguy hiểm.

Thực ra với phạm vi hoạt động như vầy đã đủ để A Đại đánh bại Hoa Đường. Nhưng dù sao cô cũng là cô giáo của Tinh Tinh, để tránh một số hiểu lầm không không cần thiết thì anh ta vẫn nên giả vờ một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui