Editor: DiiHy
-----------------o0o----------------
Hơi thở quen thuộc quấn quanh chóp mũi, mang theo chút ấm áp và sợ hãi.
Bên tai truyền đến tiếng thở dài, đó là âm thanh vui mừng của người đàn ông vì đã thoát khỏi nguy hiểm.
"Sao anh lại đến đây?" Khi nhìn thấy người đến, Tinh Tinh bị ôm đến sững sờ, Cố Lan hỏi trước.
"Tôi lo lắng cho hai người." Anh ôm chặt Tinh Tinh trong tay, trái tim đang treo cao cuối cùng cũng trở lại bình thường.
". . .À" Mặc dù hắn muốn nói là thực ra anh chỉ đang lo lắng cho chị tôi mà thôi, nhưng ngẫm lại nếu hắn hỏi như thế có vẻ giống một oán phụ oan ức vậy.
Hơn nữa, người này đã mạo hiểm chạy đến đây, trên mặt Cố Lan tỏ ra chán ghét nhưng trong lòng vẫn chấp nhận.
Ít nhất sau khi trải qua một kiếp nạn, được nhìn thấy những người thân quen trong gia đình, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút vui vẻ và ấm áp.
"Hiện giờ chắc hẳn các phương tiện máy bay và đường sắt ở thành phố G đã ngừng hoạt động. Đại ca đến đây bằng cách nào?" Uông Thụ Thực tò mò đến đến hỏi Phó Hành.
Là bạn thân của Cố Lan, hắn tình cờ gặp Phó Hành mấy lần, tuy hai người không thân thiết, nhưng ít nhất cũng được coi là 'quen sơ sơ'.
Đặc biệt là sau khi con trai lớn nhà họ Phó tiến vào ngành giải trí, chủ tịch Phó từng gửi gắm hắn giúp đỡ chăm sóc một chút.
Chỉ là chuyện thuận tiện nhờ vả nên Uông Thụ Thực đã đồng ý ngay.
Kỳ thực sau này hắn cũng không để ý tới Phó Ti Cẩn nhiều, chủ yếu là vì tiểu tử này quá giỏi, ngay cả một kẻ già đời trong giới như Uông Thụ Thực hắn cũng phải giơ tay khen ngợi: "Đỉnh!"
Từ chút chuyện cũ này, Uông Thụ Thực cảm thấy hắn và Phó Hành cũng coi như quen biết nên nói chuyện cũng có chút tùy ý, may là Phó Hành cũng không để ý.
Anh trả lời không cần suy nghĩ: "Máy bay và tàu hỏa bị chặn, nhưng đường cao tốc vẫn lưu thông bình thường".
Vì thế bọn họ vẫn có thể lái xe đến đây.
Chỉ có điều bọn họ lái xe từ thành phố bên kia đến thành phố G phải mất mười mấy tiếng đồng hồ.
Nhóm người Phó Hành gần như đã lên đường ngay khi nhận được tin tức, thức cả đêm để đến chạy đến đây.
Cố Lan nghe vậy liếc qua đôi mắt Phó Hành, tuy không rõ lắm nhưng vẫn có thể nhìn ra được vẻ mệt mỏi hốc hác, hai mắt càng đỏ ngầu, quả thực là dấu hiệu của việc thức suốt đêm không ngủ.
"Sau khi chúng tôi thoát khỏi hiểm nguy chắc chắn sẽ gọi điện thoại để thông báo an toàn cho anh, anh không cần. . ."
Lời quan tâm kỳ quặc chưa nói xong đã bị Phó Hành cưỡng ép cắt ngang.
"Tôi lo lắng cho hai người. So với việc ở một nơi an toàn chờ đợi tin tức không biết khi nào mới đến, thì tôi thà tự mình đến tận nơi xác nhận."
Hơn nữa, ai biết được tin tức nhận được là tin lành hay tin dữ?
Cố Lan im lặng liếc nhìn Tinh Tinh trong ngực Phó Hành, nhưng không nói gì, chỉ đi thẳng đến chiếc xe việt dã mà đám người Phó Hằng lái qua: "Chắc là hai thằng nhóc kia đang ở trong xe phải không? Tôi qua xem chúng nó."
Người lớn đã đến rồi, bọn nhỏ sao có thể không đi theo?
Cố Lan tự giác rời đi, để lại cho Phó Hành và Tinh Tinh một chút không gian riêng tư.
Uông Thụ Thực cũng bị anh họ là người đại diện lôi đi, tránh cho hắn tiếp tục nhảy nhót ở đây làm bóng đèn.
"Tinh Tinh." Nhận thấy cơ thể nhỏ bé trong vòng tay anh đang run nhè nhẹ, một tay Phó Hành nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ lên.
Không quá bất ngờ khi khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt kèm theo vẻ hoảng loạn.
"Đừng sợ, anh ở đây."
Một câu nói ngắn gọn chỉ có năm từ đã khiến Tinh Tinh òa lên, nhào vào lòng Phó Hành khóc lớn.
"Sợ. . . Tinh Tinh sợ lắm."
Giọng điệu ngây thơ nghẹn ngào vì sợ hãi, cô dường như quay trở lại thời điểm khi vừa mới thu nhỏ, một đứa bé phải đối mặt với những thay đổi khủng khiếp và không biết làm cách nào để tự bảo vệ mình nên chỉ có thể khóc trong bất lực.
Cô khóc làm tim Phó Hành cũng đau đớn.
Anh vội vàng ôn nhu an ủi, dỗ dành một lúc, cuối cùng mới xoa dịu cảm xúc cho tiểu tổ tông này.
"Chú. . . Phó Hành, sao anh lại đến đây?"
Phó Hành bật cười bất đắc dĩ, có vẻ như ai thấy anh cũng thích hỏi câu này.
Nhưng câu trả lời của anh lần này khác với hai lần trước: "Vì anh yêu em."
Bởi vì yêu nên lo lắng, không thể yên lòng ở nơi an toàn chờ đợi, thà mạo hiểm xông lên phía trước để tìm kiếm tung tích người mình thương, bất chấp phải đánh đổi bằng mạng sống.
Kỳ diệu thay, Tinh Tinh hiểu được ngụ ý trong lời nói của Phó Hành, cô ngơ ngác nhìn anh một lúc, sau đó đột nhiên nói ra một câu không không đầu không đuôi.
"Cố Tinh Tinh năm nay mười hai tuổi."
Phó Hành còn chưa kịp phản ứng, liền nghe Tinh Tinh nói tiếp: "Em đã nhìn thấy anh trong bữa tiệc đầy tháng của em trai."
Khi đó, thiếu niên cao gầy lãnh đạm mặc vest đen, tuổi còn trẻ nhưng đã rất chói mắt, ở giữa rất nhiều vị khách mời ăn mặc sang trọng tỉ mỉ, sự đơn giản của anh đã ngẫu nhiên trở thành tâm điểm của đám đông.
Cũng là tâm điểm duy nhất trong mắt cô gái nhỏ Cố Tinh Tinh.
Không ngờ Tinh Tinh lại nói đến chuyện này, anh hơi sửng sốt rồi cười khẽ, giọng nói trầm thấp gợi cảm tràn ngập vui mừng khó tả.
"Anh cũng đã gặp em, nhưng là ở bữa tiệc đầy tháng của em."
Trong bữa tiệc đầy tháng của Cố Lan, anh không để ý đến Cố Tinh Tinh là chủ nhà. Tuy nhiên trong bữa tiệc đầy tháng của Cố Tinh Tinh, anh nắm tay mẹ mình, nhưng ánh mắt lại bị thu hút bởi cô bé da đỏ nằm trong nôi.
Bởi vì đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một đứa bé nhỏ như vậy.
Nhỏ đến mức lòng bàn tay thậm chí còn không to bằng ngón tay của người lớn, giống như chạm một cái sẽ vỡ.
Khi ấy Phó Hành nhỏ tuổi còn ngây thơ hỏi mẹ rằng: "Có khi nào em gái sẽ bị chạm hỏng không mẹ?"
Anh nhìn thấy rất nhiều khách mời thích trẻ con và dùng tay chạm vào người em bé, khiến anh vô cùng lo lắng.
Anh vẫn còn nhớ giọng nói dịu dàng của mẹ năm đó: "Nếu A Hành lo lắng thì con đi qua đó bảo vệ em bé nhé?"
"Dạ." Sau đó anh cứ đứng bên cạnh cái nôi, bá chiếm vị trí bên cạnh Cố Tinh Tinh không để người khác chạm vào cô.
Bản thân thì lại lén lút sờ trộm mấy lần.
Em bé rất mềm mại, làn da trơn mềm mịn màng giống như không có xương.
"Hóa ra duyên phận của chúng ta bắt đầu sớm hơn em nghĩ."
Trong mắt Tinh Tinh hiện lên một tia giảo hoạt, cô đột nhiên kiễng chân lên hôn lên mặt Phó Hành.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Phó Hành, cô hơi chột dạ: "Chúng ta đã kết hôn rồi, em hôn chồng mình mình có gì sai chứ."
Thiếu nữ có chút lém lỉnh, dáng vẻ hoạt bát giống như lần đầu tiên bọn họ quen nhau tại trường đại học.
Nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của Tinh Tinhh, cổ họng Phó Hành khẽ run lên, nhưng anh vẫn ép mình nhìn đi chỗ khác: "Lần sau đừng làm như vậy nữa."
1
"Tại sao chứ?" Tinh Tinh bất mãn bĩu môi làm nũng: "Em chỉ muốn hôn anh thôi."
Cô bé mười hai tuổi rất hài lòng với người chồng tương lai của mình, cả hai đều đã kết hôn vậy tại sao cô không thể hôn chồng mình chứ?
"Em còn nhỏ." Phó Hành không nói gì, chỉ xoa đầu Tinh Tinh như xoa dịu lại bất mãn của cô.
"Hừ." Tinh Tinh hừ một tiếng, xoay người bỏ chạy: "Em đi gặp con trai của em."
Mười hai tuổi mà đã có hai đứa con trai trên hai mươi tuổi, Tinh Tinh cảm thấy rất mới lạ.
Những suy nghĩ vui vẻ lại ùa về, dù chưa khôi phục hết những ký ức trước đây nhưng cô vẫn muốn đi xem. . . các con của mình.
Hai anh em nhà họ Phó đầu tóc bù xù đang trò chuyện với Cố Lan.
Hai người thay phiên nhau lái xe suốt đêm, đến rạng sáng không chịu được cơn buồn ngủ nên cả hai ngủ quên trên xe, để bố lái.
Không ngờ năng suất làm việc của bố lại cao như vậy, vừa tỉnh dậy đã hay tin bố đã tìm được người rồi.
"Con trai!"
Chưa thấy người đã thấy tiếng, một bóng người mảnh mai từ xa chạy như bay đến, linh hoạt vượt qua Cố Lan đang chắn trước cửa xe và lao thẳng vào vòng tay hai anh em họ Phó.
"Tinh Tinh?" Phó Ti Cẩn kinh ngạc đỡ được Tinh Tinh, tự hỏi sao đột nhiên cô lại nhiệt tình như vậy.
Vừa nãy cậu còn bảo mẹ đang rất hoảng sợ, không phải bây giờ nên được bố an ủi sao?
"Đúng là không biết lớn nhỏ, gọi mẹ!"
"Tinh Tinh ngồi dậy chống nạnh yêu cầu các con gọi mình là 'mẹ'.
"Mẹ." Phó Ti Thận ngơ ngác gọi theo, sau đó nhận ra có điều gì đó không đúng, vội vàng chui ra từ sau lưng anh trai, thò đầu quan sát Tinh Tinh từ trên xuống dưới, trong mắt là vui mừng không thể dấu.
"Mẹ nhớ lại hết rồi hả?!"
"Chưa."
Một câu đã đánh cho Phó Ti Thận rơi từ thiên đàng xuống địa ngục, nhưng câu tiếp sau lại đưa hắn về lại trần gian: "Nhưng mẹ đã khôi phục trí nhớ trước năm mười hai tuổi."
Mười hai tuổi cũng được coi là một bước ngoặt trong cuộc đời Tinh Tinh.
Ở tuổi này cô vừa thoát ra khỏi tầm giới hạn của học sinh tiểu học, trở thành một học sinh trung học sơ cấp bước vào thế giới người lớn. Đúng vào thời điểm này, cô có thêm một người em trai, tên là Cố Lan.
Mí mắt Cố Lan run nhẹ, đầu ngón tay hưng phấn khẽ động: "Chị. . ."
Vừa mở miệng lời nói đã mắc kẹt trong cổ họng, đột nhiên hắn không biết nên nói gì.
Tinh Tinh nghe thấy tiếng động sau lưng nên quay lại cho hắn một cái ôm thật chặt, giọng điệu không giấu nổi vui mừng và tự hào.
"Em trai chị đã lớn vậy rồi sao, chị nhớ hôm qua em mới chỉ thế này thôi, ngày nào cũng khóc lóc đòi uống sữa."
Nhìn cô khua tay minh họa hình dáng đứa nhỏ, khiến khóe miệng Cố Lan hơi co giật, xua đi sự kích động trong đáy mắt, lạnh lùng nói: "Em đã ngừng uống sữa từ lâu rồi."
Đột nhiên hắn cảm thấy chị gái khôi phục ký ức cũng không hẳn là việc tốt.
Cô biết rất nhiều lịch sử đen của hắn, có khi nào sẽ lật hết lại không?
Nếu mà làm thật. . .
Cố Lan không dám bảo đảm mình sẽ không ra tay xử lý cô.
Nhạy bén cảm nhận được ý định tạo phản của Cố Lan, Tinh Tinh ngẩng đầu lên: "Em đánh không lại chị đâu."
Cô có thể đẩy ngã em trai chỉ bằng một ngón tay.
Cố Lan: ". . ."
So sánh chiều cao và thể trạng hiện tại của hai người, Cố Lan đành phải tàn nhẫn phơi bày sự thật: "Bây giờ đổi thành chị không đánh lại em."
Cố Tinh Tinh: ". . ."
Người xưa nói chẳng sai, đánh em trai thì phải thừa dịp ra tay càng sớm càng tốt, không sẽ có ngày nó bắt nạt lại mình.
'Mẹ vừa nói ra suy nghĩ trong lòng rồi kìa."
Phó Ti Cẩn ở phía sau chọc vào eo Tinh Tinh 'nhỏ giọng' nhắc nhở.
"Ông đây nghe được đấy nhé." Cố Lan lạnh lùng liếc mắt, hai đứa cháu trai lập tức trốn vào trong xe, để lại mẹ mình tự đối mặt với người cậu lòng dạ nham hiểm.
Đúng là con trai ruột của mẹ.
Cũng may Tinh Tinh sáng suốt nhận ra điều khác thường và vội vàng bỏ chạy.
Chạy ra sau lưng Phó Hành tìm kiếm sự che chở, chiều cao hai người không chênh lệch lắm, nhưng Phó hành có thêm sự giúp đỡ của cô chắc là có thể đối phó được Cố Lan chứ?
"Nghịch ngợm." Phó Hành cưng chiều chọc nhẹ lên cái mũi cao của Tinh Tinh, dịu dàng nắm lấy tay cô trở về xe.
"Tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Cố Lan hỏi nhưng trong lòng hắn đã có đáp án.
Phó Hành trả lời một cách hiển nhiên: "Đến cũng đã đến rồi thì tất nhiên là phải giúp đỡ."
"Em cũng muốn giúp."
Vừa nghe đến chủ đề này, Tinh Tinh nhanh chóng thò đầu ra từ sau lưng Phó Hành, bị Cố Lan trừng mắt thì vội vàng rụt về.
Giống như con chuột đất bị gõ búa.
Anh em nhà họ Phó nhìn nhau rồi cũng nói: "Bọn con cũng đi hỗ trợ."
Đều là người chung một nước, sao bọn họ có thể khoanh tay đứng nhìn đồng bào mình gặp nạn?
---------------Hết Chương 122------------------
05/11/2023
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...