Editor: DiiHy
---------------------o0o--------------------
Sân thượng bệnh viện.
"Cậu. . . cậu là ai?" Nữ y tá trung niên bị cưỡng ép đưa đến đây hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt.
"Cô không cần quan tâm tôi là ai, hãy chuyển lời với người kia, chỉ cần tôi còn ở đây thì không ai có thể động tới một sợi lông tơ của Cố Tinh Tinh."
Anh ta giật bình thuốc trong tay y tá rồi ném mạnh xuống đất, mảnh thủy tinh vỡ lẫn lộn với thuốc vương vãi trên mặt đất.
Bọt trắng xèo xèo liên tục trào ra, trong thuốc này có cả axit sunfuric.
Người đàn ông không dám nghĩ đến hậu quả nếu loại axit này được truyền vào cơ thể Tinh Tinh.
Ánh mắt anh ta lạnh như băng liếc qua nữ y tá, cởi trang phục y tá trên người ném xuống đất, quay người rời đi.
Nữ y tá chờ đến khi người đàn ông đi khuất mới nơm nớp lo sợ đi đến cửa tầng thượng.
Cô ta cẩn thận vặn tay nắm cửa.
Kẹt rồi!
Trên mặt nữ y tá hiện lên sự hoảng loạn, điên cuồng vặn tay nắm cửa, nhưng cánh cửa tầng thượng vẫn không hề nhúc nhích.
-- cửa bị khoá trái!
Ai làm, không cần nói cũng biết đáp án.
Trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, cô ta không hề nghĩ ngợi vội vàng lấy điện thoại ra gọi.
Điện thoại đổ chuông mấy lần người bên kia mới lười biếng nhấc máy: "Mọi chuyện thế nào?"
"Này, nhiệm vụ thất bại, kế hoạch của chúng ta đã bị lộ, bây giờ tôi đang bị nhốt trên sân thượng. . ."
Nữ y tá mới nói được một nửa, lời nói bỗng kẹt lại trong cổ họng.
Bởi vì cánh cửa sân thượng vốn đang đóng chặt bỗng mở ra, vài người mặc đồng phục cảnh sát lao vào khống chế cô ta.
"Mấy người muốn làm gì? Tại sao lại bắt tôi!"
Nữ y tá kinh hãi liều mạng vùng vẫy, nhưng hai tay đã bị còng tay lạnh lẽo giữ chặt.
"Đứng im, chúng tôi nghi ngờ cô là kẻ tình nghi giết người, và đã thu được chứng cứ, bây giờ mời cô hợp tác với chúng tôi về cục cảnh sát để điều tra."
Viên cảnh sát nghiêm túc không chút lưu tình đưa nữ y tá đi, đồng thời mang theo cả bộ đồng phục y tá và những mảnh vỡ thủy tinh dính thuốc đang nằm tải rác trên mặt đất.
Đây đều là bằng chứng, phải bảo quản thật kĩ.
Trong phòng bệnh của Tinh Tinh.
Phó Hành đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Bách Kỳ Ngọc.
Khi Cố Lan ổn định lại tâm trạng của mình và quay trở lại, cũng vừa đúng lúc Phó Hành cúp máy.
"Ai gọi đấy?" Lúc này cuộc gọi đến nếu không phải về công việc quan trọng thì cũng liên quan đến Tinh Tinh.
"Bách Kỳ Ngọc. Anh ta gọi đến báo là cảnh sát đã bắt được nữ y tá muốn mưu hại Tinh Tinh." Phó Hành để điện thoại xuống, trầm giọng nói.
"Anh báo cảnh sát à?" Cố Lan kinh ngạc.
"Không, tôi cứ tưởng cậu báo." Phó Hành dứt khoát phủ nhận, nhìn vẻ mặt Cố Lan, anh biết hắn cũng không báo cảnh sát.
"Có lẽ là bệnh viện báo."
Điều này rất có thể xảy ra, dù sao cũng có người không rõ lai lịch trà trộn vào bệnh viện, suýt nữa làm hại bệnh nhân. Nếu không mau báo cảnh sát, bệnh viện sẽ phải chịu trách nhiệm rất lớn.
"Mai chúng ta chuyển viện cho Tinh Tinh." Cố Lan đề nghị.
Bọn họ vẫn đang ở bệnh viện đầu tiên Tinh Tinh được đưa đến, nơi này rất gần địa điểm xảy ra tai nạn, nằm ở vùng ngoại ô dân cư thưa thớt.
Bệnh viện nằm ở ngoại thành nên trình độ chữa bệnh không thể bằng bệnh viện lớn, chỉ miễn cưỡng đạt chuẩn bệnh viện hạng hai.
Nếu không phải do Tinh Tinh bị thương quá nặng, không thích hợp di chuyển, thì bọn họ đã đưa Tinh Tinh sang bệnh viện khác, chứ không đợi đến bây giờ.
Ngoài trình độ y tế kém, hiện nay còn thiếu lực lượng bảo vệ, cách chỗ ở của bọn họ cũng xa, không tiện đi lại.
Vì thế sau khi cân nhắc mọi vấn đề, lựa chọn tốt nhất là chuyển viện cho Tinh Tinh.
Còn Phó Ti Cẩn?
Người trẻ tuổi khí huyết tràn đầy, bồi bổ nhiều là khoẻ lên liền, nên bây giờ hắn đã có thể xuất viện được rồi, về nhà ở không sướng hơn là nằm viện hả?
Mà bản thân Phó Ti Cẩn nằm viện đã lâu hẳn là cũng thấy chán, muốn xuất viện càng sớm càng tốt.
Cho nên Cố Lan vừa đưa ra đề nghị này, mọi người lập tức ủng hộ.
Phó Ti Thận: "Tốt rồi, cuối cùng cũng không phải lái xe ba tiếng đồng hồ để đến đây nữa. Nhân tiện chúc mừng anh hai ra viện."
Phó Ti Cẩn: "Ừ, cũng vui."
Bách Kỳ Ngọc: "Có định chuyển Tinh Tinh đến bệnh viện bạn tôi đang làm không?"
Phó Hành: "Có, đó là bệnh viện số một thành phố." Bọn họ không có sự lựa chọn khác.
Cố Lan: "Mau thu dọn đồ đạc cho chị tôi đi, còn phải làm thủ tục chuyển viện, rõ rắc rối."
An Nhiên: "Mọi người có cần con giúp gì không ạ?"
Ngư Du: "Dạo này con không tăng ca, nên cũng có thể đến giúp một tay."
. . .
Một nhóm người trò chuyện rôm rả, biến chuyến chuyển viện của Tinh Tinh thành một chuyến du lịch, thiếu mỗi việc hò hét ăn mừng.
Nhưng đây chỉ là thể hiện bên ngoài, thực ra mọi người vẫn rất coi trọng việc chuyển viện của Tinh Tinh.
Ở bên bệnh viện bên kia, Bách Kỳ Ngọc đã nhờ Mạnh Triết liên hệ với bác sĩ khoa thần kinh giỏi nhất bệnh viện.
Vấn đề về trí nhớ của Tinh Tinh vẫn cần được giải quyết.
Những kết quả kiểm tra sức khoẻ đã làm ở bên này trực tiếp mang qua bệnh viện bên kia dùng cho đỡ mất thời gian làm kiểm tra lại từ đầu.
Ngày Tinh Tinh chuyển viện có rất nhiều người đến.
Hình như mọi người đã phân công công việc xong, người thu dọn chăn gối, người thì xếp quần áo và đồ dùng cá nhân hàng ngày, người đi xử lý thủ tục. . .
Nhìn mọi người đều bận rộn, vai trò duy nhất của Tinh Tinh là yên tĩnh ngồi trên xe lăn làm linh vật.
À trong lòng cô còn ôm một con linh vật nữa là khủng long bằng bông.
Con khủng long này là do An Nhiên mang đến lúc sáng, để an ủi Tinh Tinh.
Hiệu quả rất tốt, người yêu thích tất cả các loài khủng long như Tinh Tinh có thể yên lặng chơi với chúng cả ngày.
Bệnh viện đã sắp xếp một chiếc xe cứu thương để đưa Tinh Tinh lên bệnh viện thành phố, đi cùng còn có cả bác sĩ trưởng và cô y tá nọ.
Khi bác sĩ lên xe đã vội vàng xin lỗi, mong Phó Hành sẽ không truy cứu chuyện Tinh Tinh bị giết hụt, đồng thời đề nghị bồi thường.
Kỳ thật bình thường các bác sĩ vốn không cần quan tâm những chuyện thế này, đây là vấn đề của bệnh viện, không liên quan nhiều đến họ.
Nhưng biết nói sao khi bệnh viện là do người nhà bác sĩ này mở?
Không sai. Đây là một bệnh viện tư nhân.
Thông tin này là Cố Lan lấy được từ chỗ y tá trẻ tuổi. Người này cũng thật nhàn chán, chỉ vì cô y tá kia không có phản ứng gì với nhan sắc của hắn, nên hắn cứ lượn đi lượn lại trước mắt người ta.
Nói dễ nghe là: Để cô ấy cảm nhận được vẻ đẹp của tôi.
Nói rất hay, Phó Hành cũng không biết nói gì với tên này. . .
Thôi quên đi, em vợ nhà mình, có một số chuyện anh biết là được, không nên nói ra ngoài.
Xe cứu thương gầm rú chạy đi, ở cửa bệnh viện, một người đàn ông cao lớn đeo khẩu trang đứng đó lẳng lặng nhìn bọn họ rời đi.
Không biết qua bao lâu, một bàn tay đột nhiên vỗ vào vai anh ta.
"Này người anh em, cậu còn đứng đó làm gì? Mau đến khuân đồ giúp tôi, vừa có một lô thiết bị y học được chuyển về, các cô gái trông bê nổi, trong nhóm tình nguyện viên cũng chỉ có tôi với cậu là nam, nên đành phải đến tay chúng ta."
"Ừ." Người đàn ông xoay người đi theo bạn mình vào bệnh viện.
Trong lúc làm việc, biểu ngữ màu đỏ tươi dán trước người anh ta rất bắt mắt: Tình nguyện viên nhân dân.
Hy vọng bạn cả đời bình an, chúng tôi sẽ tiếp tục âm thầm bảo vệ bạn.
***
Bệnh viện thành phố, trong văn phòng Mạnh Triết.
Bách Kỳ Ngọc và Phó Hành ngồi trên ghế sô pha, hai cặp mắt áp bức đồng loạt rơi trên người Mạnh Triết.
Mạnh Triết chịu áp lực gấp đôi, trong lòng thầm trợn mắt không biết bao nhiêu lần.
Hắn cầm bản báo cáo trên bàn đưa cho Phó Hành và Bách Kỳ Ngọc mỗi người một bản.
Cả hai bản đều giống nhau, không khác một chữ.
"Kết quả kiểm tra của Cố Tinh Tinh đã có, vết thương của cô ấy đang hồi phục rất tốt, ba ngày nữa là có thể xuất viện. Về phần trí nhớ của cô ấy. . ." Mạnh Triết nhíu mày.
"Làm sao, rất khó chữa sao?" Phó Hành khẩn trương.
Mạnh Triết lắc đầu bác bỏ câu hỏi của Phó Hành, hắn nhìn các thông số trên báo cáo kiểm tra, cái nào cũng thấy khó hiểu.
"Vấn đề không phải có chữa được hay không, mà là không tìm ra nguyên nhân gây mất trí nhớ."
"Không tìm ra nguyên nhân?" Phó Hành và Bách Kỳ Ngọc cùng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hai người cùng nảy ra một suy nghĩ.
Lại phải đi nghe ngóng xem nơi nào có đại sư linh nghiệm.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, thế giới quan duy vật của bọn họ đã sớm tan nát, bây giờ chỉ có thể sống bằng niềm tin vào chủ nghĩa duy tâm.
"Báo cáo cho thấy các số liệu của Cố Tinh Tinh đều bình thường, não bộ cũng không bị tổn thương, vì vậy nguyên nhân khiến cô ấy mất trí nhớ không phải do yếu tố thể chất, mà có thể do phương diện tinh thần.
"Khi một nhiên đột nhiên chịu đả kích lớn, hoặc chuyện gì đó quá đau khổ vượt qua sức chịu đựng của họ, não bộ sẽ tự động bảo vệ bản thân bằng cách cưỡng chế xoá bỏ đoạn ký ức khiến chủ cơ thể cảm thấy khó chịu."
"Vậy vợ tôi có thể nhớ lại không?" Phó Hành lo lắng chắp tay chờ phán quyết của bác sĩ.
Cũng may Mạnh Triết không trực tiếp tuyên án tử hình: "Việc xoá bỏ này có thể là vĩnh viễn, cũng có thể là tạm thời, tình huống cụ thể tùy theo từng người. Nhưng dựa theo những bệnh án từ trước đến nay, đa số bệnh nhân có thể khôi phục ký ức."
Nói cách khác, Tinh Tinh vẫn có hy vọng khôi phục hoàn toàn, nhưng không chắc hy vọng này có thể trở thành hiện thực. Vì vậy người nhà nên chuẩn bị tâm lý cho tốt.
Phó Hành hiểu điều này, anh đã chuẩn bị tâm lý hơn nửa tháng qua, đã sẵn sàng chấp nhận bất kỳ hậu quả nào.
Kết quả tồi tệ nhất chính là có thêm một đứa con gái lớn, anh vẫn nuôi được cô, yêu chiều cô cả đời.
Sau khi có kết quả chuẩn đoán, Phó Hành không cần tiếp tục ở lại văn phòng của Mạnh Triết.
Anh nói lời tạm biệt trước, sau đó đứng dậy rời đi.
Bách Kỳ Ngọc cũng muốn đi, nhưng bị Mạnh Triết gọi lại.
"Cố Tinh Tinh và Cố Tinh Tinh, cậu không định cho tôi một lời giải thích sao?"
Với tư cách là bác sĩ điều trị của Tinh Tinh lớn và Tinh Tinh nhỏ, hắn có thể nhận ra mối liên hệ kỳ diệu giữa hai người này.
Bách Kỳ Ngọc không có ý định giải thích với hắn ta: "Người anh em, có một số chuyện nên giả vờ không biết thì tốt hơn."
Hắn vỗ vai Mạnh Triết, câu nói mang hàm ý xâu xa.
Những lời không có ý hướng rõ ràng, nhưng rơi vào tai Mạnh Triết hay bổ não làm cho hắn rùng mình.
Có phải hắn đã biết những thứ không nên biết không?
Sẽ không bị giết người diệt khẩu chứ?
Mạnh Triết bị năng lực bổ não của mình doạ sợ, mặt mài xám ngoét, hai tay che miệng.
Quá nhiều hệ lụy.
--------------Hết Chương 105----------------
13/08/2023
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...