Editor: DiiHy
—-------------o0o—----------
"Ông ta là nhà cung cấp một nửa nhiễm sắc thể còn lại của tôi."
Khi nói câu này vẻ mặt Hàn Vi Lam cực kỳ thờ ơ, không giống như đang nói về cha ruột mình, mà giống như kẻ thù hơn.
Kẻ thù cùng chung mối hận sâu sắc.
Bách Kỳ Ngọc hoàn toàn không lường trước được tình huống này.
Đúng vậy, ai mà ngờ được bà chủ nhà hàng xinh đẹp quyến rũ, là một nữ cường nhân trong mắt mọi người, lại có bố ruột là tội phạm giết người.
Chuyện này nghe có vẻ khó tin, nhưng đó là sự thật, không thể thay đổi được.
Vậy. . . Cố Tinh Tinh có biết chuyện này không?
Bách Kỳ Ngọc vô thức quay sang nhìn Tinh Tinh đang mang vẻ mặt ngây thơ, cổ họng hơi căng thẳng: "Đưa Tinh Tinh và Niên Cao ra ngoài."
Hai người đàn ông trầm mặc mở cửa bước vào, mỗi người bế một đứa bé ra ngoài và đặt phòng bao bên cạnh để hai đứa nhỏ không biết sự đời ăn uống chơi đùa bên trong.
Khi Tinh Tinh được bế đi, trên tay bé vẫn còn cầm một miếng bánh củ cải, cô nhóc ngốc manh nằm bò trên vai chú vệ sĩ nhìn hai người lớn trong phòng.
Cảm nhận được ánh mắt Tinh Tinh, Hàn Vi Lam ngẩng đầu cười gượng với bé, Tinh Tinh vô thức đáp lại bằng một nụ cười ấm áp.
Cổ họng Hàn Vi Lam khô khốc.
Cánh cửa dần dần đóng lại che khuất tầm nhìn của hai người, mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng Tinh Tinh, Hàn Vi Lam mới nói tiếp: "Tôi biết anh muốn hỏi gì, mặc dù tôi cũng không chắc lắm, nhưng có lẽ Tinh Tinh không biết người năm đó cô ấy đứng ra làm chứng tống vào ngục là cha tôi."
Nếu biết, chắc cô ấy sẽ không còn mặt mũi nào làm bạn với cô nữa.
Hàn Vi Lam tự giễu.
"Người đàn ông kia vốn không phải là người, ông ta là cầm thú!"
Trong đôi mắt phượng lạnh lùng hiện lên vô số hận thù.
Trong ký ức từ nhỏ đến lớn của Hàn Vi Lam, cô cảm thấy mối quan hệ của bố mẹ mình rất kỳ lạ.
Bố mẹ người khác, dù không yêu thương nhau, thì ít nhất ngoài mặt vẫn giữ mối quan hệ bình đẳng, tương kính như tân.
Bố mẹ cô không phải một đôi vợ chồng bình đẳng, nói đúng hơn là quan hệ chủ tớ.
Mẹ Hàn Vi lam họ Trần, nhà họ Trần từng là gia tộc nhị lưu ở thành phố này, tuy không lên được hàng thượng lưu, nhưng cũng là một nhà giàu có quyền có thế trong mắt người ngoài.
Còn bố cô thì sinh ra trong một gia đình bình thường, nếu hỏi điểm khác biệt giữa ông ta và người bình thường là gì, thì chính là khuôn mặt tuấn tú và đầu óc không tệ.
Nhờ thông minh, Hàn Đại Dư đã trúng tuyển một trường đại học trọng điểm trong thành phố, còn quen được thiên kim tiểu thư là mẹ Hàn.
Hai người có cuộc gặp gỡ lãng mạn, và rơi vào lưới tình cũng là trong dự liệu.
Tổ hợp thiên kim nhà giàu và cậu học trò nghèo, được xác định là bị bố mẹ đằng gái chèn ép.
Nhà họ Trần hoàn toàn không muốn Hàn Đại Dư làm con rể, nhưng đáng tiếc năm đó mẹ Hàn bị Hàn Đại Dư mê hoặc đến thần hồn điên đảo, thậm chí đã nhiều lần tự tử, và cuối cùng người nhà đành phải thỏa hiệp.
Biết làm sao khi nhà bọn họ chỉ có mỗi đứa con gái duy nhất chứ?
Tuy nhiên khi hai người kết hôn, nhà họ Trần yêu cầu Hàn Đại Dư phải ở rể.
Hồi đó xã hội chưa hiện đại cởi mở như bây giờ, đối với một người đàn ông, ở rể được coi là sự nhục nhã rất lớn, nếu là người có lòng tự trọng cao thì chưa chắc đã làm được.
Nhưng hiện giờ Hàn Vi Lam vẫn sống sờ sờ ngồi đây cho thấy Hàn Đại Dư đã đồng ý yêu cầu đó.
Là 'chịu nhục' dữ chưa. Kể từ khi biết quá khứ của bố mẹ, Hàn Vi Lam không nhịn được trào phúng.
Sau khi kết hôn, hai người cũng coi như có một khoảng thời gian ngọt ngào.
Mẹ Hàn chỉ biết tiêu tiền và ăn chơi, không có ý định tiếp quản chuyện công ty, trong khi đó Hàn Đại Dư tiến vào công ty Trần gia, đi lên từ chức vụ thấp nhất.
Qua thời gian dài, cuối cùng Hàn Đại Dư cũng dần được các trưởng bối Trần gia chấp nhận.
Vốn dĩ cuộc sống như thế cũng không tệ, nhưng tiếc là tiệc vui chóng tàn, Hàn Vi Lam ra đời.
Hàn Vi Lam chào đời là chuyện vui đối với nhà họ Trần, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, cô mang họ Hàn, không phải họ Trần.
Hóa ra Hàn Đại Dư đã dụ dỗ mẹ hàn, bí mật đổi họ cho Hàn Vi Lam thành họ của ông ta.
Điều này đã chọc vào họng súng của hai vị trưởng bối nhà họ Trần.
Hàn Đại Dư nói được mà không làm được. Trước khi hai người kết hôn mọi người đã thống nhất rõ ràng, đứa con đầu lòng của hai vợ chồng bất kể nam hay nữ đều sẽ mang họ Trần, là người nối dõi của nhà họ Trần, còn những đứa trẻ sau đó muốn theo họ bố hay họ mẹ thì tùy.
Nhưng hai vợ chồng này lại giấu giếm bọn họ làm ra chuyện như vậy. Muốn làm ai ghê tởm chứ?
Đại chiến gia đình từ đấy mà ra, nhưng điều đáng buồn nhất lúc này là mẹ Hàn vẫn đứng về phía Hàn Đại Dư, quay lưng lại với người nhà.
Lão gia tử Trần gia vì đứa con gái bất hiếu này mà trực tiếp nhập viện, không lâu sau lão phu nhân cũng đi theo.
Khi hai ngọn núi lớn đổ xuống, mẹ Hàn tất nhiên cũng hoảng sợ, nhưng kỹ năng dỗ dành của Hàn Đại Dư thực sự rất cao siêu, ông ta vừa trấn an mẹ Hàn, vừa nhân cơ hội này nuốt gọn công ty nhà họ Trần.
Chờ khi hai lão nhân gia xuất viện, quyền hành công ty đã không còn ở trên tay bọn họ.
Bởi vì trong tay Hàn Đại Dư có 20% cổ phần do mẹ Hàn chuyển nhượng, cộng thêm việc ông ta thu mua cổ phần từ tay các cổ đông nhỏ, tổng cộng thu được 31%, nhiều hơn 30% cổ phần trong tay ông cụ Trần.
Chỉ một phần trăm đã quyết định được rất nhiều thứ.
Tiền tài và quyền lực khiến con người biến chất.
Hàn Đại Dư lên nắm quyền Trần gia, đã thay đổi sự thận trọng trước đây dần trở nên mạnh mẽ hơn, cùng với đó là thái độ của ông ta với mẹ Hàn ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Tuy nhiên mẹ Hàn vẫn nhu nhược cho rằng đó là lỗi của mình và cúi đầu lấy lòng chồng, dần dà tạo thành mối quan hệ dị dạng trong ấn tượng của Hàn Vi Lam.
Đặc biệt là sau khi hai ông bà cụ Trần gia qua đời, sự tàn ác của Hàn Đại Dư càng bộc lộ rõ ràng.
Từ thời thơ ấu, Hàn Vi lam đã phải chịu cảnh bạo lực gia đình.
Lúc Hàn Vi Lam đi học, bên ngoài thì gọn gàng xinh đẹp, nhưng khi xốc quần áo lên, cả người đầy những vết máu ứ đọng.
Chính vì thế cô ngày càng trở nên nhạy cảm và cực đoan, tính cách hơi u ám, dọa cho những người bạn từng chơi cùng chạy đi.
"Chỉ còn mình chị gái hàng xóm."
Sau khi nhận khăn giấy từ Bách Kỳ Ngọc, Hàn Vi Lam thấp giọng cảm ơn.
"Hồi đó, Tinh Tinh là người duy nhất mặc kệ tôi có đuổi thế nào cũng không đi, mà ép buộc thì cô ấy nổi nóng với tôi. Tôi nhớ có một lần hai chúng tôi cãi nhau rất kịch liệt, cô ấy mắng tôi: Nhà ai mà chẳng có những chuyện cặn bã, nếu em không chịu đựng được thì đừng chịu nữa, đánh nhau một trận với ông ta, mà thua thì chị nuôi em, sau này về nhà chị ở, làm em gái ruột của Cố Tinh Tinh."
Cô ấy bảo dù sao trong nhà cô ấy cũng có em trai, nuôi em trai cũng là nuôi mà có thêm một em gái cũng là nuôi, như nhau cả.
Ngày ấy Hàn Vi Lam vốn đang lo lắng cũng phải dở khóc dở cười khi nghe chị hàng xóm như thể đang nói về ngục giam dự bị một cách rất hiển nhiên.
Nhưng cuối cùng cô không đánh nhau với Hàn Đại Dư, cũng không đến nhà Tinh Tinh ở.
Bởi vì mẹ cô đã bộc phát.
Ngay cả Hàn Vi Lam cũng không ngờ rằng người mẹ nhu nhược bao nhiêu năm nay lại có ngày dám cầm dao phay chém bố mình.
Sau khi biết được nguyên do, Hàn Vi Lam đã phần nào hiểu ra.
Vì bố cô có tình nhân ở ngoài, con của tiểu tam thậm chí chỉ kém cô vài tuổi.
Nhiều năm qua, Hàn Vi Lam đã sớm nhận ra.
Trong đầu mẹ cô chỉ có tình yêu, vì tình yêu mà một tiểu thư lá ngọc cành vàng như bà ấy sẵn sàng chịu đựng cảnh chồng đánh đập, trở thành một nô lệ hèn mọn, chấp nhận nhân cách và phẩm giá bị chà đạp.
Nhưng một khi có kẻ thứ ba chen chân vào cuộc tình của hai người, người phụ nữ hèn mọn yếu đuối ấy lập tức trở thành nữ chiến binh, liều mạng cá chết lưới rách cũng phải trả thù.
"Thật nực cười phải không." Hàn Vi Lam dùng sức lau nước mắt trên khóe mi, giọng điệu quyết đánh đến cùng.
"Tôi biết bên ngoài đồn rằng Hàn Đại Dư hồi tâm chuyển ý, bỏ tiểu tam muốn yên bình sống với mẹ tôi. Nhưng tiểu tam không chỉ cắm sừng ông ta mà còn dây dưa mãi không buông, mới bị Hàn Đại Dư 'lỡ tay giết chết'.
"Sự thật không phải vậy." Không khó để Bách Kỳ Ngọc đoán được chân tướng dựa vào những lời của Hàn Vi Lam.
"Đúng vậy." Hàn Vi Lam gật đầu: "Cái gọi là hồi tâm chuyển ý là vì mẹ tôi sớm phát hiện ra bọn họ có ý định chuyển nhượng tài sản nên đã phong tỏa tài sản trước, đồng thời lấy hôn nhân ra uy hiếp Hàn Đại Dư cắt đứt quan hệ với tiểu tam."
Phần lớn cổ phần của Hàn Đại Dư là do vợ ông ta tặng sau khi kết hôn, được tính vào tài sản chung của vợ chồng. Nếu hay người ly hôn thì tài sản bắt buộc phải chia đôi, hơn nữa Hàn Đại Dư là người có lỗi, tòa án sẽ không đứng về phía ông ta."
Ngoài ra, trong tay mẹ Hàn còn có số cổ phần lớn do bố mẹ bà để lại.
Kể từ lần thua thiệt trước, để phòng bạch nhãn lang Hàn Đại Dư, trước khi chết hai vị trưởng lão nhà họ Trần đã lập di chúc để hết tài sản lại cho con gái, đồng thời ghi rõ không được phép chuyển nhượng.
Một khi mẹ Hàn dám đem những tài sản này sang tên cho người khác, thì toàn bộ tài sản sẽ được đưa đi hiến tặng.
Những thứ này chỉ mình mẹ Hàn mới được sử dụng, hoặc chờ khi bà về già sẽ chuyển sang cho con gái bà, không có lựa chọn thứ ba.
Làm như vậy để ngăn cha Hàn lặp lại mánh khóe cũ.
Vì thế nếu hai người ly hôn, cha Hàn sẽ không còn là cổ đông lớn nhất của công ty, thậm chí ông ta còn không chiếm được bất kì tài sản nào. làm sao ông ta có thể chịu nổi sự chênh lệch to lớn này?
Vì tiền, ông ta chỉ có thể bịt mũi ngoan ngoãn quay về bên vợ.
Mọi thứ sẽ thật tốt đẹp nếu thực sự phát triển theo hướng này.
Nhưng vận mệnh vốn dĩ vô thường.
"Hàn Đại Dư. . . giết người có mưu tính trước." Khi Hàn Vi Lam nói điều này, đáy mắt lóe lên hàn ý khiến Bách Kỳ Ngọc lạnh cả sống lưng: "Đây thực sự là một vụ ngộ sát."
"Tuy nhiên." Cô ngước mắt lên, nhìn về phía sau Bách Kỳ Ngọc, như thể đang nhìn về một nơi rất xa.
"Ngộ sát là do người bị giết vốn không nên là người đó, chứ không phải là do ông ta vô tình làm chết người."
Cùng một từ ngữ, nhưng cách hiểu khác nhau, dẫn đến kết quả hoàn toàn khác nhau."
"Xin lỗi, lời nói của tôi có thể hơi mạo phạm, nhưng tôi vẫn muốn xác nhận thêm, người mà Hàn Đại Dư muốn giết ban đầu là. . ."
"Mẹ tôi." Không chờ Bách Kỳ Ngọc thăm dò, Hàn Vi Lam đã tiết lộ câu trả lời.
Đúng vậy, người mà tên cầm thú đó muốn giết là mẹ cô.
Bởi vì so với người tình của ông ta, Hàn Đại Dư không thể chấp nhận được người vợ nô lệ luôn vâng lời mình phản kháng.
Thực ra ông ta cũng không có ý định buông tha cho người tình của mình.
Kế hoạch ban đầu của ông ta là giết vợ trước, sau đó mới giết người tình, nhưng không ngờ vì sự cố ngoài ý muốn, người chết không phải là mẹ Hàn mà là ả tình nhân xui xẻo.
Mẹ Hàn thoát được một kiếp vẫn chưa hoàn hồn, chưa kịp nghĩ cách để bảo vệ tính mạng thì Hàn Đại Dư đã bị Tinh Tinh chính nghĩa dũng cảm đưa vào tù.
Vì thế, mạng sống của hai mẹ con Hàn Vi Lam gần như được Tinh Tinh gián tiếp cứu, nếu khi ấy Hàn Đại Dư vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, nhất định ông ta sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
"Vậy tại sao cô còn khuyên Tinh Tinh không nên đứng ra làm chứng?"
—---------------To be continued—-------------
04/07/2023
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...