Editor: DiiHy
—-------------o0o—-----------
Hành trình ngày đầu tiên đã kết thúc, Phó Ti Cẩn đưa Tinh Tinh về khách sạn nghỉ ngơi.
Tinh Tinh cầm điện thoại của Phó Ti Cẩn, ngồi trên giường gọi video với Phó Hành, cùng lúc đó Phó Ti Cẩn đang tắm rửa trong phòng tắm, tiếng nước rào rào như tiếng mưa.
"Tinh Tinh ở bên đó có ngoan không đấy?"
Khung cảnh sau lưng Phó Hành cho thấy anh vẫn đang ở công ty tăng ca, trái ngược với Tinh Tinh đang thong thả nằm trên chiếc giường mềm mại của khách sạn.
Bé nằm xuống giường, giơ điện thoại lên trước mặt chỉ bằng một tay, không hề sợ mình sẽ tuột tay. . .
"Á!"
Màn hình bất ngờ rung lắc, cùng lúc đó tiếng rên rỉ kêu đau của Tinh Tinh cũng vang lên, Phó Hành ngay lập tức căng thẳng, liên tục hỏi thăm: "Tinh Tinh, làm sao vậy Tinh Tinh? Còn ở đấy thì mau trả lời chú, Tinh Tinh à. . ."
"Đau quá. . ." Tiếng khóc sụt sùi tủi thân của cô bé từ đầu dây bên kia truyền lại: "Cái điện thoại hư này đập vào mặt Tinh Tinh."
Thì ra là không không chắc điện thoại nên rơi vào mặt.
Phó Hành thả lỏng người và cảm thấy rất buồn cười.
Tai nạn chẳng ra sao này lại khiến anh toát mồ hôi lạnh.
May mà Tinh Tinh không sao, đây là niềm an ủi lớn nhất của anh.
"Sau này nhớ cẩn thận hơn nhé, cầm điện thoại cho cẩn thận."
Giọng nói đầy bất lực của Phó Hành truyền đến từ bên kia điện thoại, Tinh Tinh cầm điện thoại lên thấy Phó Hành vẫn còn ở đó.
Hóa ra khi nãy điện thoại bị rơi nhưng giao diện cuộ gọi vẫn chưa bị tắt.
"Tinh Tinh nhớ rồi."
Giọng sữa kéo dài mềm mại đáp lại, Tinh Tinh vẫn muốn nói chuyện tiếp với Phó Hành nhưng chuông cửa bất ngờ vang lên.
"Đing đong đing đong—"
Ai đến vậy nhỉ? Tinh Tinh vô thức ngó đầu sang thì bị Phó Hành gọi lại: "Tinh Tinh đừng tự ra mở cửa, bên ngoài có thể là người xấu đấy, cứ bảo Ti Cẩn đi mở là được."
Phó Ti Cẩn vừa đi ra khỏi nhà tắm thì nghe được câu này.
Phó Ti Cẩn: ". . ."
Ok fine. Anh đã sớm quen với cảnh này rồi.
Phó Ti Cẩn khoác chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình bước ra mở cửa.
Của phòng vừa mở ra, một người phụ nữ ăn mặc mát mẻ lao vào.
"Xin chào Phó tổng, đã lâu không gặp không biết anh có còn nhớ em không?"
Người đẹp bày ra tư thế mà bản thân cho là quyến rũ nhất, giọng điệu mập mờ trêu chọc Phó Ti Cẩn, không cần nói cũng biết cô ta định làm gì.
Nếu là một người đán ông có tâm tư khác khả năng sẽ thuận thế mà tiếp nhận, dù sao miếng thịt đã tự dâng đến miệng ai ngu mà đi từ chối.
Nhưng Phó Ti Cẩn hoàn toàn không có tâm tư này, ngược lại anh có cảm thấy tức giận khi bị xúc phạm.
"Ra ngoài!" Anh mở rộng cửa, trầm giọng quát.
"Phó tổng à~" Giọng nói người phụ nữ mềm mại quyến rũ đến tận xương tủy, nếu là một người đàn ông bình thường chỉ sợ chân tay đã sớm mềm nhũn.
Sắc mặt Phó Ti Cẩn càng ngày càng đen: "Cút!"
Khi phát hiện ra sự khác thường ở phòng của cậu chủ, A Đại và A Bặc đang ở căn phòng bên cạnh lập tức xuất hiện, vừa lúc nghe thấy lệnh đuổi khách không chút lưu tình của Phó Ti Cẩn.
Hai anh vệ sĩ lãnh khốc không có tâm tư thương hương tiếc ngọc nên trực tiếp túm lấy cánh tay của người phụ nữ ngu ngốc không biết tự lượng sức mình này lôi ra ngoài.
"Buông tôi ra, mấy người là ai mau buông tay ra, các người có biết tôi là ai không hả? Tôi. . ."
"Ầm!" Cánh cửa đóng lại, A Đại và A Bặc dứt khoát đứng phân một người đứng gác ở cửa, không cho người khác có cơ hội lợi dụng.
Người đẹp nhếch nhác đứng ngoài cửa, đầu tóc bù xù, cảnh xuân lộ hết ra ngoài.
Nhưng người đẹp này lại không hề để ý hình tượng, vẫn đứng đó giậm chân mắng mỏ, cho thấy cô ta rất tức giận.
Cô ta mắng say mê đến mức quên mất mình đang ở đâu, nữ diễn viên đóng vai nữ hai Lê Lỵ Na tình cờ đi ngang qua thì thấy nữ diễn viên cùng công ty đang buông lời vàng ngọc trước của phòng tổng giám đốc.
Người này còn ăn mặc vô cùng. . . nhìn qua liền biết cô ta định làm gì.
E rằng dụ dỗ người ta không thành công nên thẹn quá hóa giận.
Đáy mắt Lê Lỵ Na hiện lên một tia khinh thường, cô vốn muốn trực tiếp rời đi lười nhúng tay vào việc của người khác, nhưng khóe mắt lại liếc thấy ánh đèn lập lòe trong góc, cô lập tức nhận ra ở đây có parapazzi theo dõi.
Nếu như mặc kệ thì e rằng sáng mai mọi người sẽ nhìn thấy một tin tức bùng nổ con mắt: Hẹn hò đêm khuya với tổng giám đốc công ty, nữ minh tinh ăn mặc hở hang, cử chỉ thác loạn như phát điên sau khi bị từ chối.
Không, với đức hạnh của đám chó săn này thì tiêu đề sẽ càng vặn vẹo hơn nữa.
Dù sao hai người cũng thuộc cùng một công ty, Lê Lỵ Na có thể mặc kệ sự sống chết của đối phương, nhưng không thê để cô ta kéo thanh danh của công ty bọn họ xuống dốc.
Bằng không thì sau này ra ngoài cả cô ấy cũng sẽ bị coi thường.
Ngay sau khi lóe lên ý nghĩ này, Lê Lỵ Na lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc khó hiểu: "Anh kia, anh đang làm gì vậy?"
Cô ấy nói về góc mấy tên chó săn đang ẩn nấp.
Biết mình đã bị phát hiện, mấy tên chó săn lập tức quay người bỏ chạy, nhưng có hai bóng dáng còn nhanh hơn bọn họ vụt ra từ cánh cửa phòng bên cạnh.
Không phải A Đại và A Bặc mà là hai vệ sĩ khác Bách Kỳ Ngọc tìm cho Tinh Tinh.
Bọn họ như thể báo săn, lập tức đuổi theo, không bao lâu đã quay lại mới mấy cuộn phim và usb trên tay.
Lê Lỵ Na sợ ngây người vô thức liếc qua cái điện thoại trong tay, còn chưa đến ba phút.
Quá lợi hại.
Người phụ nữ đang mắng chửi trước cửa phòng Phó Ti Cẩn cũng biến mất.
Ngay khi biết mình bị chụp lén, cô ta đã cuốn lại quần áo bỏ chạy không dấu vết, tốc độ khá nhanh.
Lê Lỵ Na cười mỉa mai, rồi cũng quay về phòng.
Cô nhớ là nữ diễn viên kia cũng chả có kĩ năng diễn xuất gì, nhưng nhờ có vẻ ngoài xinh đẹp và là người thuộc công ty họ nên mới được đạo diễn Cao chọn.
Nhưng đạo diễn Cao chọn cô ta chỉ vì vẻ ngoài của cô ta nổi bật hơn những người khác, chứ không phải vì nể mặt Phó Ti Cẩn.
Vậy mà người này lại cho rằng Phó Ti Cẩn có ấn tượng đặc biệt với bản thân, còn có dã tâm bừng bừng muốn leo lên người kim chủ, nhưng thật đáng tiếc. . .
Cái đồ ngu này không nghĩ tới kim chủ cô ta xem trọng lại dẫn theo một đứa bé.
Đàn ông dù có đói khát đến đâu cũng phải cân nhắc khi có trẻ con bên cạnh, sao có thể chấp nhận lời mời gọi của cô ta?
"Nhưng mà. . . ánh mắt không tồi."
Vậy mà người này lại hợp ý cô đến vậy, chậc chậc, phiền thật đấy.
Sau khi đuổi người phụ nữ lạ mặt kia đi, Phó Ti Cẩn vừa vào phòng đã bắt gặp ánh mắt ngây thơ vô tội của Tinh Tinh.
Nhóc con trốn ở trong chăn chỉ để lộ cái đầu nhỏ xù xù và trên tay vẫn đang cầm điện thoại của anh.
Bên trong. . . còn thấp thoáng giọng nói của bố anh.
Không! Không chỉ vậy còn có cả tiếng cười của cậu anh và chú Bách, đặc biệt là thằng em trai anh cười to nhất.
Hóa ra Tinh Tinh đang gọi nhóm, hơn nữa còn gọi điện video rảnh tay.
Phó Ti Cẩn: ". . ."
Bây giờ anh tìm một cái lỗ chui vào có kịp không?
"Ha ha ha ha. . . Anh trai à, cảm giác được người đẹp hiến thân có sướng không?" Phó Ti Thận chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, cười rất to, trong điện thoại của mọi người đều là tiếng cười kì dị của anh ta.
Phó Ti Cẩn lạnh mặt nói: "Nếu chú thích thì anh đây tặng cho, anh tin chắc là cô ta rất sẵn lòng leo lên người cậu hai nhà họ Phó đấy."
Đều là người trưởng thành sao có thể không nhận ra ý đồ của nữ minh tinh kia?
". . ." Phó Ti Thận tự chuốc lấy tai họa lập tức ngậm miệng.
Phó Hành thân là cha ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: "Con đã có bạn gái rồi, đừng có mà làm xằng bậy có lỗi với con gái nhà người ta."
Mấy cô gái nhỏ nhà họ đều được đặt trên đầu quả tim mà yêu thương, ngay cả An Nhiên cũng rất được các trưởng bối yêu thích, con gái nhà người khác cũng là bảo bối, không thể tùy ý chà đạp.
Phó Ti Cẩn hiểu ý của bố mình, nghiêm túc trả lời: "Bố cứ yên tâm, con sẽ xử lí tốt chuyện này."
Ban đầu Phó Ti Cẩn giữ lời hứa không can thiệp vào việc quay phim của đạo diễn Cao, trước khi bộ phim đóng máy sẽ không động vào nữ diên viên to gan này.
Nhưng bây giờ anh cảm thấy cần phải chấn chỉnh lại bầu không khí của đoàn phim.
Ngâm suối nước nóng là một hoạt động nhàn nhã, không cần phải dậy quá sớm.
Tinh Tinh ngủ đến khi mặt trời mọc vẫn chưa dậy.
Phó Ti Cẩn đã dậy từ sớm, ngồi trong phòng giải quyết xong công việc mà trở lí gửi qua máy tính mà con heo nhỏ trên giường vẫn đang ngáy o o.
Thậm chí cô nhóc còn không biết áo ngủ của mình bị bung ra để lộ cái bụng nhỏ trắng nõn mềm mại.
Anh lắc đầu bất lực, đứng dậy đi vào phòng tắm lấy một chậu nước ấm, sau đó nhúng ướt khăn lông để lau mặt cho Tinh Tinh.
Lực tay rất nhẹ nhưng vẫn không ngăn được năng lực đánh thức giấc ngủ của hơi nước đối với người đang ngủ trên giường.
Tinh Tinh bị đánh thức.
Bé mơ màng mở mắt, ngái ngủ lầm bầm vài tiếng, nghiêng người ngủ tiếp.
"Đừng ngủ nữa, ông mặt trời đã chiếu đến mông rồi."
Phó Ti Cẩn bế xốc Tinh Tinh lên và đưa cô bé vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong cô nhóc cuối cùng cũng tỉnh táo.
Bé mặc mọt bộ đồ lông cừu trắng mịn, ngồi trên giường ôm bụng than thở: "Tinh Tinh đói quá."
"Uống sữa trước đi, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn món ngon."
Phó Ti Cẩn đưa bình sữa đã pha sẵn cho tinh Tinh để bé tự uống, còn mình thì đi xử lý hình tượng của bản thân.
Trong quá trình chuẩn bị, đạo diễn Cao đã đến gõ cửa phòng hai lần thúc giục bọn họ xuất phát.
Đạo diễn Cao rất kiên nhẫn, anh biết hôm nay ra ngoài chơi là chính không phải giải quyết công việc, nên ung dung nhàn nhã như Phó Ti Cẩn.
Nhưng đời không như mơ.
Con gái nhỏ liên tục hối thúc, người lớn chưa vội mà con nít đã nóng nảy.
Đạo diễn Cao bị làm phiền không còn cách nào khác chỉ có thể đến thúc giục những người khác.
Như đã nói từ trước, sơn trang suối nước nóng cách địa điểm quay phim của đoàn phim không xa.
Đúng là như vậy, đừng nói à không xa, chính xác là gần trong gang tấc.
Mất khoảng mười phút đi bộ từ khách sạn.
Không cần phải lái xe.
Phó Ti Cẩn dắt Tinh Tinh, đạo diễn Cao dắt Ninh Ninh, nhóm người cùng đi sang đó.
Trong sơn trang có nhiều bể tắm suối nước nóng khác nhau, spa, tắm thuốc, phòng lạnh, bể thông thường, hơn nữa còn có cả một bể bơi lớn trong sơn trang để đáp ứng mọi nhu cầu của du khách.
Phó Ti Cẩn và đạo diễn Cao dẫn theo trẻ con nên không thể thoải mái trải nghiệm các dự án mới lạ khác, họ chỉ ngâm mình trong một hồ nước nóng bình thường với mức nước tương đối nông.
Tinh Tinh và Ninh Ninh còn mang theo cả đồ chơi dưới nước của mình như phao bơi và thuyền chuối, hai cô nhóc thoải mái nô đùa trong nước.
Nhiệt độ suối nước nóng tương đối cao, còn thêm cả nô đùa sẽ tiêu tốn rất nhiều calo.
Mới một lúc mà Tinh Tinh và Ninh Ninh đã biến thành hai con tôm đỏ.
"Tinh Tinh mau tiếp chiêu!"
Ninh Ninh đẩy phao va vào Tinh Tinh, Tinh Tinh cũng không chịu thua kém đụng ngược lại.
Hai cô nhóc đụng nhau rất vui vẻ, không ngờ Tinh Tinh đột nhiên trượt chân, trong nháy mắt cả người rơi khỏi phao bơi.
"Tinh Tinh!" Ninh Ninh sợ hãi vội vàng nhảy xuống nước muốn kéo Tinh Tinh lên.
Nước nóng dâng lên, hoàn toàn nhấn chìm bé.
Tinh Tinh cảm thấy toàn thân nóng ran, bên tai hình như có những tiếng gì đó rất ồn ào.
Lúc thì có người gào thét với bé: "Mẹ, mẹ còn muốn ép tôi đến mức nào nữa?"
Lúc thì có người khóc lóc lên án bé: "Tôi hận cô, tôi không có người chị gái như cô."
Lúc thì có người dè dặt nắm lấy tay bé: "Dì Tinh. . . cảm ơn dì đã đến thăm con."
Lúc lại có một ánh mắt thất vọng nhìn bé: "Anh đi đây, chúc em hạnh phúc."
Mấy người là ai?
Trong tầm mắt, bàn tay nhỏ mập mạp trắng nõn dường như trong nháy mắt đột nhiên biến thành một cánh tay trắng trẻo thon dài.
Nhưng chỉ vỏn vẹn trong nháy mắt, ngay sau đó Ninh Ninh đi đến ôm Tinh Tinh kéo bé ra khỏi mặt nước.
Bọt nước văng tung toé, trên mặt Tinh Tinh toàn là nước, sau đó một bàn tay nhỏ cầm khăn lông khô lau lung tung mấy cái trên mặt Tinh Tinh, thành công làm cho cô bé mở mắt ra.
"Chị Ninh Ninh."
"Tinh Tinh à em không sao chứ?"
Ninh Ninh quan tâm hỏi han Tinh Tinh, Phó Ti Cẩn và đạo diễn Cao cũng vây quanh bé.
Vừa rồi sự việc xảy ra trong tích tắc, Ninh Ninh phản ứng rất nhanh, lập tức kéo Tinh Tinh lên khỏi mặt nước, Tinh Tinh thậm chí còn không bị sặc nước.
Vì vậy bé không bị sao ngoài việc đầu tóc ướt sũng.
"Không sao, em chỉ trượt chân thôi."
Tinh Tinh lắc đầu, lại định chèo lên thuyền chuối: "Tinh Tinh muốn ngồi cái này."
Còn sức để chơi là tốt rồi.
Phó Ti Cẩn lòng đầy lo lắng, dang tay bế Tinh Tinh đặt lên thuyền chuối, Ninh Ninh thì được đạo diễn Cao bế lên chiếc thuyền thiên nga còn lại.
Hai đứa nhỏ lại bắt đầu nghịch ngợm hất nước lên người nhau, lần này đến hai người lớn cũng khó có thể tránh khỏi.
—-------Hết Chương 86—-------
11/03/2023
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...