[edit] Trêu Chọc Vào Lòng Anh

Editor: Anh
Beta: DaDa🍑

Khâu Lâm Lâm không muốn để Tống Nhiễm cùng cô ở một chỗ, Tống Nhiễm không lay chuyển được, liền đồng ý.

 Hai người đã hẹn thời gian gặp mặt và địa điểm, Khâu Lâm Lâm vội vã về khách sạn chuẩn bị cuộc thi ngày mai, cùng Tống nhiễm nói một tiếng, liền đón xe rời đi.

Khâu Lâm Lâm đi rồi, Tống Nhiễm liền quay đầu, kéo cánh tay Lục Mộ Trầm, nói: “Lục ca ca, anh đừng lo, em chỉ đưa Khâu Lâm Lâm đi, sẽ không tham gia.”

Cô thật sự nghĩ mình sẽ không tham gia, từ lần trước Lục Mộ Trầm nói không muốn để cho cô đi, về sau cô liền nghĩ sẽ không tham gia.

Ánh mắt Lục Mộ Trầm thật sâu nhìn cô, thật lâu sau, rốt cuộc cũng mở miệng, "Anh không lo, nếu em muốn tham gia cũng không sao, chỉ cần là việc em muốn làm, anh đều đồng ý."

Tống Nhiễm vội lắc đầu, "Em thật sự không muốn đi, chỉ đưa Khâu Lâm Lâm đi, chờ cậu ấy thi xong, lập tức trở về!”

Lục Mộ Trầm gật đầu, nắm tay cô, nói: “Đi thôi, đi ăn cơm trước đã.”

……

Buổi sáng hôm sau, Khâu Lâm Lâm sợ Tống Nhiễm không đi, chưa đến sáu giờ, liền chạy ra ngoài, gọi điện thoại cho Tống Nhiễm.

Tống Nhiễm còn đang ngủ, nghe thấy tiếng điện thoại, mắt cũng chưa mở, mơ mơ màng màng nghe, “Alo.”

“Nhiễm Nhiễm! Tớ đang ở dưới nhà cậu! Cậu xuống dưới được không?”

Tống Nhiễm nghe thấy tiếng của Khâu Lâm Lâm, mày nhíu lại, rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt ra, duỗi tay bật đèn ở đầu giường, híp mắt nhìn thời gian trên điện thoại, mới có 5 giờ sáng.

Cô ôm lấy chăn, còn buồn ngủ mà ngồi dậy, “Mới 5 giờ sáng mà.”

“Tuy chỉ mới 5 giờ sáng, nhưng còn phải trừ thời gian chạy tới chỗ thi! Cậu đừng nói gì nữa, còn không nhanh đứng dậy đi?!”

Tống Nhiễm bái phục, nhịn cơn buồn ngủ, bước xuống giường, “Cậu chờ tớ một lát, tớ sẽ xuống dưới liền.”

“Ai! Nhanh lên đó!”

Tống Nhiễm cúp điện thoại, bật đèn trong phòng lên.

Vào phòng tắm rửa mặt, đi thay quần áo, liền chạy ra ngoài.

Sợ đánh thức Lục Mộ Trầm và chú nhỏ, bước chân đi nhẹ nhàng.

Bất quá, đi tới cửa, vừa mới lấy giày ra, Lục Mộ Trầm từ trong phòng đi ra.

Anh vừa mới ngủ dậy, yết hầu có chút khô, “Sớm như vậy?”

Tống Nhiễm ‘ Vâng ’ một tiếng, “Khâu Lâm Lâm đã chờ ở dưới.”

Lục Mộ Trầm đi tới, giang hai tay, cho Tống Nhiễm một cái ôm, “Thật sự không cần anh đi với em sao?”

“Không cần mà, có anh ở đó, Khâu Lâm Lâm sẽ không được tự nhiên.”

Tống Nhiễm cùng bạn thân ra ngoài, không thích mang theo Lục Mộ Trầm, sợ cậu ấy không được tự nhiên.

Lục Mộ Trầm gật đầu, “Vậy em chú ý an toàn, tới rồi gọi điện thoại cho anh.”

“ Vâng.”


"Khi nào xong điện thoại cho anh, anh tới đón em.”

“Được.”

Rốt cuộc Lục Mộ Trầm lưu luyến không rời đem Tống Nhiễm buông ra.

Tống Nhiễm nhón chân nhẹ nhàng hôn lên mặt Lục Mộ Trầm, đôi mắt cong lên, “Em phải đi rồi.”

Lục Mộ Trầm gật đầu.

Thấy Tống Nhiễm ra cửa, lại nhịn không được tiến lên ôm cô một chút.

Tống Nhiễm bị chọc cười, “Anh đừng lưu luyến như vậy được không, em sẽ trở về sớm.”

“Được rồi” Lục Mộ Trầm rầu rĩ, vùi đầu trên vai Tống Nhiễm.

Tống Nhiễm cười đẩy hắn, “Vậy anh buông em ra đi.”

“ Hừ.”

“Buông ra đi.”

“ Hừm”

“……”

……

Tống Nhiễm vừa ra khỏi tiểu khu, Khâu Lâm Lâm liếc mắt một cái đã thấy cô, hưng phấn chạy tới, “Ối ông trời của tớ, rốt cuộc cậu cũng ra!”

Tống Nhiễm ngáp một cái, “Sớm như vậy, mặt trời còn chưa lên đâu.”

Vừa dứt lời, đột nhiên đã bị Khâu Lâm Lâm xoay mặt mình qua.

Tống Nhiễm ngẩn người, “Làm sao vậy?”

Tròng mắt Khâu Lâm Lâm đều rơi xuống, “Ông trời của tớ ơi! Tống Nhiễm cậu như vậy liền chạy ra!”

Tống Nhiễm vẻ mặt mờ mịt, “A, tớ làm sao?”

“Trời ạ! Cậu như thế nào không trang điểm vậy!”

Tống Nhiễm lúc này mới bừng tỉnh, kêu lên, “Có đồ trang điểm không?.”

Khâu Lâm Lâm nhìn vẻ mặt mới tính ngủ của Tống Nhiễm, quả thực có chút dở khóc dở cười, “Tuy rằng là cậu chỉ đưa tớ đi, nhưng tốt xấu gì khi đến chỗ dự thi cậu cũng nên có tinh thần một chút.”

Cô nói, lại cẩn thận nhìn nhìn Tống Nhiễm, không khỏi tấm tắc khen, “Bất quá, cậu sinh ra đã đẹp, không cần trang điểm, cũng xinh đẹp đến mức không có lời gì để nói.”

……

Tống Nhiễm cùng Khâu Lâm Lâm đến trường thi, thì trời cơ bản đã sáng.

Tống Nhiễm vốn dĩ cho rằng các cô đến sớm, nào ngờ tại trường thi người đã sếp một hàng dài, trong cơn gió lạnh, tại chỗ thi đã đứng đầy người.

Tống Nhiễm không khỏi cảm khái, này cũng coi như là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc(*)

(*) DaDa không hiểu câu này như thế nào. Bạn nào biết thì nói DaDa với nha. Cảm ơn mọi người. 


Cô nhịn không được giơ tay vỗ vỗ vai Khâu Lâm Lâm, cho cô một ánh mắt cổ vũ, nói: “Khâu Lâm Lâm, cố lên nha!”

“Được rồi, tớ sẽ cố hết sức!” Khâu Lâm Lâm dùng sức gật đầu, liền lôi kéo tay Tống Nhiễm đi lên phía trước.

Tống Nhiễm ngây cả người, “Làm gì vậy?”

“Mang cậu đi báo danh.”

“A! Tớ không báo danh đâu, chỉ muốn đưa cậu đi thi!”

“Tới cũng tới rồi, báo danh thử xem sao!” Khâu Lâm Lâm lôi kéo Tống Nhiễm, chạy về phía trước.

Trường thi bên ngoài có để một bàn tư vấn, Khâu Lâm Lâm kéo Tống Nhiễm, mới vừa đến, liền bị từ chối, thời gian báo danh đã qua, hiện giờ không thể báo danh.

Khâu Lâm Lâm sửng sốt, lúc này mới bỗng nhiên nhớ tới, đột nhiên dùng tay đập trán, quay đầu lại, mặt đầy biểu hiện xin lỗi mà đối mặt với Tống Nhiễm nói: “Ai, tớ quên mất, tớ đã đăng ký thi trước đó, hiện giờ đã không thể báo danh nữa.”

Tống Nhiễm vội xua tay, “Không có việc gì không có việc gì, vốn dĩ tớ chỉ muốn đưa cậu đi, không nghĩ sẽ báo danh. Đi thôi, chúng ta tìm một nơi ấm để chờ, nơi này lạnh quá.”

“Ai.” Khâu Lâm Lâm kêu một tiếng, cùng Tống Nhiễm cầm tay tay đi.

Lúc này, một người phụ nữ khoảng bốn năm chục tuổi khí chất cao nhã trang điểm khéo léo đi ngang qua, lúc nhìn thấy Tống Nhiễm, chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời.

Tuy rằng không trang điểm, nhưng gương mặt rất xinh đẹp, cô đúng thật là một đại mỹ nhân, khí chất thanh thuần mà sạch sẽ.

Nhìn thật lâu nhưng vẫn không có thí sinh nào làm cô thích thú, lập tức quay sang ban cố vấn trước sân khấu, hỏi hội học sinh, “Hai người đó là thí sinh sao?”

Vài tên học sinh thấy cô tới, vội đều lễ phép đứng lên.

Trong đó một người lễ phép dò hỏi, “Cô nói đến hai nữ sinh kia sao?”

“Đúng vậy, người mặc áo màu đen lông vũ.”

Học sinh kia nhìn một chút, nhanh chóng, lập tức trả lời, “Nữ sinh kia hình như muốn tham gia, nhưng mà không báo danh được.”

Lưu Thúy Dật nhíu nhíu mày, "Em tìm nữ sinh kia mang lại đây, cho cô ấy báo danh.”

Nói xong, liền xoay người đi vào trường thi.

Còn lại mấy người học sinh đều sửng sốt, “Trời, giáo sư tự mình điểm danh, hẳn là đang ổn.”

“Kia cũng đừng nói.”

“Oa, thật hâm mộ nha, có thể được giáo sư coi trọng, về sau còn sợ không có tài nguyên sao?”

“Bất quá nữ sinh kia lớn lên thật xinh đẹp.”

Một nữ sinh có chút không thoải mái, nói: “Nữ sinh xinh đẹp trường ta thiếu sao? Nhưng có thể được giáo sư coi trọng, còn phá lệ cho điểm danh.”

"Đi, người ta còn chưa có thi đâu, trước hết ghen ghét làm gì, nói không chừng chỉ là dung mạo xinh đẹp, không có thiên phú diễn kịch."

"Vậy cũng đúng."


"Đi, tìm cậu ấy để báo danh đi."

……

Tống Nhiễm thật là không nghĩ tới chính mình được trường phá lệ cho báo danh, nhưng cô không muốn thi, vừa định cự tuyệt, Khâu Lâm Lâm đã giúp cô đồng ý, còn vui mừng mà chạy tới cùng người báo danh trở về.

Tống Nhiễm nhìn chằm chằm tờ giấy báo danh kia có chút sầu, “Tôi không tham gia.”

“Đừng mà!” Khâu Lâm Lâm nhíu mày, đem bút nhét vào trong tay Tống Nhiễm, “Tới cũng tới rồi, cậu liền báo danh tham gia xem sao, coi như thử tham gia một lần.”

“Nhưng tớ chưa chuẩn bị gì cả.”

“Không có việc gì, chỉ cần diễn kịch tốt là được, rất đơn giản.”

Tống Nhiễm: “Tớ còn chưa có bài đọc.”

“Kia…… Vậy giờ cậu làm đi, tùy tiện làm một bài đơn giản, lên trên mạng tham khảo một chút.” Nói xong liền lập tức lấy di động đưa cho Tống Nhiễm đọc thử kịch bản.

“……” Tống Nhiễm nhìn Khâu Lâm Lâm, bất đắc dĩ đến không biết nên nói cái gì cho phải.

……

Khi thấy Khâu Lâm Lâm cổ vũ, cuối cùng cô cũng điền vào tờ giấy báo danh, sau đó liền chuẩn bị một đoạn diễn văn ngắn.

Vòng thi chia ra nhiều đợt, Tống Nhiễm vừa lúc cùng Khâu Lâm Lâm  được phân đến cùng một tổ, hai người có thể kết thúc cùng nhau.

Gần tới giờ thi, Khâu Lâm Lâm ở bên ngoài khẩn trương đến mức cả người đều phát run.

Nhưng Tống Nhiễm ngược lại, trông rất điềm tĩnh, dáng vẻ nhìn không sợ hãi chút nào.

“Khâu Lâm Lâm, cậu đừng khẩn trương, nhớ lại, cậu khi còn nhỏ tốt xấu cũng đã từng diễn rất nhiều lần, so với nhiều người ở đây cậu đã có kinh nghiệm, chỉ cần đem trình độ thường ngày của bản thân ra, khẳng định không thành vấn đề.” Tống Nhiễm lôi kéo tay Khâu Lâm Lâm, vẫn luôn cổ vũ cô.

Khâu Lâm Lâm khẩn trương đến mức không ngồi yên được, nói: “Cậu cũng biết đó là khi còn nhỏ, hơn nữa chỉ là diễn vai quần chúng, nào có kinh nghiệm gì.”

"Cậu không sợ sao?.”

“Tớ sợ.”

“……” Tống Nhiễm bất đắc dĩ, vỗ vỗ tay cô.

Buổi thi đầu chính là đọc diễn văn, người đều có chút khẩn trương, trừ Tống Nhiễm ra.

Rốt cuộc, cô thật sự không đem tâm tư đặt vào cuộc thi này.

Nhưng khả năng chính là bởi vì không khẩn trương, lúc thi xong, ngược lại trở thành người thi tốt nhất.

Lúc nhận được thông báo thi vòng hai, cô đang cùng Lục Mộ Trầm, chú nhỏ ở bên ngoài ăn cơm.

Còn chưa lấy lại tinh thần, Khâu Lâm Lâm đã nhắn tin tới.

Cô theo bản năng nói thông báo này cho Khâu Lâm Lâm nghe, sau đó Khâu Lân kích động kêu lên một tiếng vang lên cả nhà ăn: “Nhiễm Nhiễm! A a a a a a tớ cũng vào vòng hai! Cậu cũng vậy a!!!! A a a a tớ rất vui a!!!!”

Không nghĩ tới âm thanh vang vọng kia, sợ tới mức Tống Nhiễm thiếu chút nữa đã ném điện thoại xuống mặt đất.

Toàn bộ nhà ăn người đều nhìn qua, cô bụm mặt, quả thực…… Ném chết người!!!

Đối diện, Lục Diễn thuận miệng hỏi một câu, “A Mộ nói con hôm nay đi tham gia thi tài năng.”

Tống Nhiễm gật gật đầu.

“Con cũng tham gia?”

“……”

Tống Nhiễm vốn dĩ không nói việc mình đi thi, nghĩ dù sao cũng không thi đậu.


Nhưng mà, mới vừa rồi cùng Khâu Lâm Lâm nói chuyện về việc thi tài năng, trực tiếp đem việc mình đậu nói hết ra.

Cô lập tức liền nghiêng đầu, ôm chặt lấy cánh tay Lục Mộ Trầm, mắt trông mong nhìn hắn, giống như đã làm sai việc gì, nhỏ giọng mà nói: “Lục ca ca, em vốn dĩ không muốn tham gia, thật sự, hơn nữa ở trường thi đều không thể báo danh, nhưng sau lại không biết như thế nào bọn họ chạy tới nói có thể cho em phá lệ báo danh, Khâu Lâm Lâm liền bảo em tham gia, nghĩ liền tùy tiện thử một chút, em thật sự không muốn đi thi.”

Vô cùng thận trọng mà nói: “Nhưng mà anh yên tâm, thi vòng hai em sẽ không đi!”

Lục Mộ Trầm lời còn chưa nói, Lục Diễn liền ngăn cô, “Vì cái gì không đi? Thi đậu thì đi tiếp.”

Lục Mộ Trầm ngước mắt nhìn Lục Diễn, ánh mắt sâu thẳm, nhìn không ra cảm xúc.

Lục Diễn liếc hắn một cái, không phản ứng, lại nhìn về phía Tống Nhiễm, “Trường học kia khá tốt.”

Tống Nhiễm: “Con…… Con biết…… Nhưng mà vòng giải trí rất loạn, con thật không muốn đi.”

Lục Diễn bỗng nhiên cười một tiếng, “Có thể có bao nhiêu loạn, không cần quan tâm đến, chú cũng có thể che chở cho con.”

Lúc Lục Diễn còn ở đại học, học luật, hồi trẻ còn mơ mộng làm luật sư.

Sau khi cùng Chân Ý Ý chia tay, cô vào giới nghệ sĩ, anh vì bảo vệ cô, từ bỏ mộng tưởng, đổi nghề thành sáng lập công ty điện ảnh, mấy năm nay dốc sức làm ăn, ở giới giải trí cũng coi như nổi tiếng.

Anh gia nhập chỉ với một mục đích, chính là bảo vệ Chân Ý Ý.

Chân Ý Ý lúc mới vào giới, chỉ có thể diễn vai quần chúng, người đại diện cũng không có.

Anh liền tìm cho cô một người đại diện, cho cô một đoàn phía sau, nhưng không thể để bất luận kẻ nào nói cho cô biết, ai ở phía sau mình.

Sợ cô biết, sẽ không chịu.

Anh cho cô tài nguyên tốt nhất, đem cô trở thành một minh tinh.

Không có người biết sau lưng Chân Ý Ý đến tột cùng là ai, cô cũng không biết. Chỉ biết rất nhiều người muốn hợp tác, làm người đại diện, đều là đối phương chủ động tới tìm cô, cô thậm chí không đi tìm họ. Cô vẫn luôn tưởng đây là công lao của cả đoàn, trước nay không nghĩ tới, sau lưng cô lại có người chống lưng.

Có Lục Diễn hộ giá hộ tống, Chân Ý Ý ở trong vòng lăn lộn nhiều năm như vậy, cơ bản không có người dám trêu chọc cô.

Ngày đó ở bữa tiệc uống say, cũng là vì gặp lại Lục Diễn, tâm tình của cô hỏng mất, người khác tới kính cô, cô liền cự tuyệt.

Sau lại vẫn là người đại diện lặng lẽ điện thoại cho Lục Diễn, lúc chạy đến, cô đã uống say, nằm trên bàn bất tỉnh nhân sự.

Lục Diễn lúc ấy khó chịu, ánh mắt đảo qua, mấy người đạo diễn cùng nhà sản xuất sợ đến mức run cả người.

Sau ngày đó, rốt cuộc mới có người biết, sau lưng Chân Ý Ý, chính là Lục Diễn.

Nhưng đã bị Lục Diễn chặn hết tin tức, không ai dám nói ra ngoài.

……

Tống Nhiễm hiện tại mới biết được, nguyên nhân Lục Diễn mở công ty, vẫn là trong vòng giải trí, lợi hại nhất là cái công ty kia. Cô bỗng nhiên cảm thấy sùng bái Lục Diễn, mắt lấp lánh hỏi anh: “Nghe nói đóng một bộ phim có thể kiếm rất nhiều tiền, là thật vậy sao?”

Lục Diễn nhướng mày, “Đúng vậy.”

Tống Nhiễm đôi mắt càng sáng, tức khắc cảm thấy Lục Diễn tựa như hoàng kim sáng lấp lánh, cô nuốt nước miếng, thật cẩn thận hỏi: “Có thể kiếm được bao nhiêu? Đủ dùng cả đời không?”

“Xem con dùng như thế nào.” Lục Diễn trong tay chơi bật lửa.

“Kia…… Kia đủ mua một phòng ở sao?” Rất muốn đổi phòng ở, cho ba ba ở một nơi tốt một chút.

“Phòng ở? Con thiếu phòng ở sao?”

Tống Nhiễm vừa định gật đầu, sau đó lại bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cô lập tức ngậm miệng lại, sau đó theo bản năng mà nghiêng đầu, nhìn về phía Lục Mộ Trầm ở bên cạnh.

Cô lúc này mới ý thức được, từ miệng của chính mình nói được vào vòng trong, Lục Mộ Trầm từ đầu tới cuối đều không nói chuyện.

Cô vội vàng kéo tay anh, giải thích, “Lục ca ca, em chỉ tùy tiện hỏi một chút, thi vòng hai, em sẽ không đi, anh một lát nữa mua vé máy bay, chúng ta ngày mai liền về nhà được không?”

Da Da có lời muốn nói: bên mình có chị editor mới, chị ấy edit còn mình thì beta. Mình bận quá không thể edit đều đặn cho mọi người đọc được, mong mọi người thông cảm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui