[edit] Trêu Chọc Vào Lòng Anh


Editor: Cookie Bunny 🍪🐰

Beta: DaDa_Blog🍑

Tống Nhiễm chạy xuống lầu, từ xa Lục Mộ Trầm đã nhìn thấy cô, mi tâm nhăn lại, lập tức đi qua: "Sao em lại xuống dưới? Không phải bảo em đợi ở phòng nghỉ sao?"

Tống Nhiễm chỉ mặc mỗi bộ lễ phục đi xuống đây, Lục Mộ Trầm sờ tay cô, lạnh buốt, sắc mặt càng khó coi, nắm chặt lấy tay cô, anh đi về phía thang máy, vừa đi vừa mắng cô: "Tống Nhiễm, em muốn anh lo lắng đến chết đúng không."

Vào trong thang máy, Lục Mộ Trầm lập tức cởi áo khoác tây trang ra, khoác lên người Tống Nhiễm.

Tống Nhiễm cười tủm tỉm nhìn anh: "Em không lạnh, đại sảnh có hệ thống sưởi mà."

Lục Mộ Trầm trừng mắt nhìn một cái: "Tay cũng lạnh rồi, còn nói?"

Tống Nhiễm cười hì hì, ôm chặt cánh tay anh: "Lục ca ca, em mới vừa nghe các cô ấy nói, Chân Ý Ý đến đây, sao chị ấy lại tới đây? Đến cùng chú nhỏ sao?"

Lục Mộ Trầm 'Ừ' một tiếng.

Đôi mắt Tống Nhiễm lộ vẻ vui mừng: "Hai người họ làm lành rồi sao?"

"Có lẽ là vậy, anh không hỏi."

"Nếu làm lành rồi, vậy thật đúng là việc vui mừng." Tống Nhiễm vui vẻ nói.

Lục Mộ Trầm dắt Tống Nhiễm từ trong thang máy đi ra: "Trước tiên em đừng quan tâm đến chuyện của người khác..... Tay em rất lạnh, trong phòng không mở hệ thống sưởi sao? Lục Mộ Trầm kéo tay Tống Nhiễm, mày nhíu chặt lại.

"Mở mà."

Lúc Lục Mộ Trầm dẫn Tống Nhiễm trở về phòng, bạn bè đang nói chuyện phiếm, nhìn thấy Lục Mộ Trầm đi vào, mọi người đều nở nụ cười.

Lưu Linh đi đến trước mặt Lục Mộ Trầm, cười nói: "Bạn học Lục, chúc mừng cậu nha, về sau phải đối tốt với Nhiễm Nhiễm của chúng tớ đó."

Lục Mộ Trầm cong môi cười: "Chắc chắn rồi."

Lưu Linh nở nụ cười, khi nhìn về phía Tống Nhiễm, cô vừa vui mừng đồng thời lại muốn khóc, nhẹ nhàng ôm lấy Tống Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, chúc cậu hạnh phúc."

Tống Nhiễm cong mắt nhìn: "Cảm ơn cậu Linh Linh."

Lưu Linh cười vỗ vai Tống Nhiễm, sau đó liền quay đầu lại gọi Hạ Lâm: "Lão Hạ, chúng ta đi xuống trước đi."

"Ây! Tới đây!"

Lưu Linh hiểu chuyện, đưa bạn bè đi, trong phòng chỉ còn lại hai người là Tống Nhiễm và Lục Mộ Trầm.

Lục Mộ Trầm đi đến trước bàn trà, rót cho Tống Nhiễm một cốc nước ấm, quay đầu lại đưa cho cô: "Uống chút nước ấm, đừng để bị cảm."

Tống Nhiễm nhận lấy, nói: "Em không lạnh."

Cô mới vừa đi một vòng ở bên ngoài, có chút hơi lạnh chút, nhưng bây giờ vào phòng trong nháy mắt lập tức ấm lên.


Cô ôm cái cốc nhấp một ngụm, có hơi nóng, ngẩng đầu nói với Lục Mộ Trầm: "Lục ca ca, anh đi xuống trước đi, em sẽ ngoan ngoãn đợi trong phòng, tuyệt đối không chạy loạn."

Nói xong, đã cởi áo khoác của Lục Mộ Trầm xuống.

Lục Mộ Trầm nhận lấy tây trang, ánh mắt thật sâu dừng ở trên người cô, thật lâu sau, rốt cuộc mới mở miệng, hỏi cô: "Hồi hộp không?"

Tống Nhiễm gật đầu: "Rất hồi hộp."

Lục Mộ Trầm nhịn không được cười, sờ sờ mặt cô, nói: "Không sao, chỉ là một nghi lễ đơn giản, rất nhanh sẽ kết thúc."

Tống Nhiễm chớp chớp đôi mắt: "Kết thúc là có thể ăn cái gì đó sao?"

"Đoán chừng còn phải kính rượu từng bàn, anh đã bảo họ đổi rượu của em thành nước khoáng rồi...." Lục Mộ Trầm nói xong dừng một chút: "Đợi chút, em đói bụng sao?"

Tống Nhiễm bẹp cái miệng nhỏ, gật gật đầu: "Rất đói nha."

Lục Mộ Trầm trố mắt nhìn cô, vài giây sau mới phục hồi lại tinh thần, nhất thời không kiềm chế được, 'phốc' một tiếng bật cười, sủng nịch mà véo véo má Tống Nhiễm, "Em đó ---- đợi chút, anh bảo người ta đưa điểm tâm lên."

Nói xong, liền đi đến trước bàn gọi điện thoại.

Tống Nhiễm có chút ngượng ngùng: "Hiện tại em ăn cái gì đó, sẽ không sao chứ?"

Lục Mộ Trầm 'ừ' một tiếng, kéo Tống Nhiễm ngồi xuống sô pha, nói: "Còn một lát nữa mới đến buổi lễ, chờ khi kính rượu từng bàn một, đoán chừng cũng phải mất một lúc, em ăn chút điểm tâm lót dạ trước, tối nay lại ăn cái khác."

Lục Mộ Trầm gọi điện thoại, rất nhanh đã có người đưa điểm tâm lên cho Tống Nhiễm.

Một bát hoành thánh lớn, nóng hôi hổi.

Tống Nhiễm ngửi thấy hương thơm, gấp không đợi nổi liền muốn ăn.

"Cẩn thận nóng." Lục Mộ Trầm bưng bát lên, cầm thìa múc một miếng, đặt ở bên miệng thổi thổi, mới yên tâm đút vào miệng Tống Nhiễm.

Tống Nhiễm ngồi bên cạnh cười khanh khách nhìn Lục Mộ Trầm, bỗng nhiên tò mò hỏi anh: "Lục ca ca, anh thích con gái đúng không?"

Ôn nhu như vậy, nếu sau này sinh một bé gái, chắc sẽ được anh sủng lên tận trời luôn nhỉ?

Lục Mộ Trầm đút miếng hoành thành đến miệng Tống Nhiễm, thuận miệng hỏi: "Có ý gì?"

"Ý của em là, anh thích có con là con gái đúng không?"

Lục Mộ Trầm nghe thấy lời này, khóe miệng không khỏi hiện lên ý cười, trả lời vô cùng nghiêm túc: "Anh đều thích, chỉ cần là con của hai chúng ta, anh đều thích."

Ánh mắt Tống Nhiễm cong thành một đường, ôm cổ Lục Mộ Trầm, ngồi lên đùi anh, nhìn anh rất nghiêm túc nói: "Lục ca ca, khi nào anh muốn có con, thì nói cho em biết, em sinh cho anh."

Lục Mộ Trầm cười sờ sờ đầu cô, nói: "Đợi thêm vài năm nữa đi, em còn nhỏ."

Tống Nhiễm cười khúc khích: "Mùa hè sang năm chúng ta có thể lĩnh chứng rồi, còn nhỏ sao?"

"Ừ, còn nhỏ, không nỡ." Anh biết sinh con vất vả bao nhiêu, anh không nỡ nhìn Nhiễm Nhiễm phải trải qua sớm như vậy. Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô, thấp giọng nói: "Chúng ta trải qua thế giới hai người thêm vài năm nữa."

Tống Nhiễm nghe thấy lời này của Lục Mộ Trầm, trong lòng thấy cảm động, nhịn không được nói: "Lục ca ca, em thật sự cảm thấy bản thân mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới."


Hạnh phúc đến mức, hết thảy những gian khổ trong quá khứ cũng không đáng nhắc đến.

Lục Mộ Trầm cười cười, dịu dàng nói: “Về sau sẽ càng hạnh phúc.”

......

Lục Mộ Trầm đi xuống từ phòng khách, vừa đến đại sảnh liền nhìn thấy mấy người Tần Phàm.

Đôi mắt anh bỗng dưng sâu thêm vài phần, bước qua.

Tần Phàm cũng thấy anh, dừng lại bước chân.

Lục Mộ Trầm vươn tay, lễ độ mà khách sáo: "Hoan nghênh mọi người đến."

Tầm mắt của Tần Phàm dừng ở trên tay Lục Mộ Trầm, thật lâu sau, rốt cuộc cũng vươn tay, nắm tay anh, ánh mắt chân thành, nói: "Chúc phúc cậu."

"Cảm ơn."

"Anh Lục, nghi lễ sắp bắt đầu rồi, mọi người tới cũng được kha khá rồi chứ?" Từ Hạo chạy từ bên trong ra, vừa dứt lời, liền thấy mấy người Tần Phàm, nghĩ thầm rằng: Mịa nó! Không hổ là anh Lục của họ! Ngay cả tình địch cũng mời?

Lục Mộ Trầm quay đầu lại nói với Từ Hạo: "Cậu dẫn mấy người họ vào trong đi, bảo mấy người Lưu Linh đi lên đón Nhiễm Nhiễm xuống dưới đi."

"Ây, được, đi liền!" Từ Hạo đi đến trước mặt Tần Phàm, nói: "Anh Phàm đi thôi, vào trong."

Tần Phàm gật đầu, đi vào bên trong.

Nhưng mà, vừa mới đi được vài bước, phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh quen thuộc.

"Tiểu Lục, cô là mẹ của Nhiễm Nhiễm, hôm nay là ngày lành của con và Nhiễm Nhiễm, cô muốn....."

Bước chân của Tần Phàm đột nhiên dừng lại, hai tay rũ bên người nắm chặt lại thành nắm đấm.

Từ Hạo thấy anh bỗng nhiên không đi, cảm thấy không đúng lắm, vội hỏi: "Làm sao vậy?"

Vẻ mặt của Tần Phàm bình tĩnh, thật lâu sau mới trả lời: "Không có việc gì." Bước nhanh về phía trước.

Các khách mời tới cũng được kha khá rồi.

Đại sảnh trống rỗng, Triệu Tuyết Lị đứng ở cửa, cầu xin nhìn Lục Mộ Trầm: "Tiểu Lục, con cho cô đi vào đi, cô chỉ ngồi ở xa xa, tuyệt đối sẽ không quấy rầy Nhiễm Nhiễm, cô....."

"Bà có tư cách gì đến chỗ này?" Lục Mộ Trầm lạnh giọng chất vấn bà ta.

Sắc mặt Triệu Tuyết Lị có hơi trắng bệch nhỏ giọng nói: "Hôn nay không phải là ngày đính hôn của Nhiễm Nhiễm hay sao, cô nghĩ cô....."

"Nhiễm Nhiễm đính hôn, có liên quan gì đến bà?" Âm thanh của Lục Mộ Trầm càng lạnh hơn, sắc mặt cũng âm trầm đến kịch liệt.

"Cô......"


"Bà đi đi, Nhiễm Nhiễm không muốn nhìn thấy bà."

"Tiểu Lục......."

"Bắt đầu từ khoảnh khắc lúc trước bà vứt bỏ Nhiễm Nhiễm bà đã không có tư cách xuất hiện trong cuộc đời của cô ấy nữa rồi, bất luận trước đây cô ấy từng trải qua gian khổ, hay là vinh quang, thành tựu và cuộc sống hạnh phúc sau này, đều không có chút quan hệ nào với bà. Sự xuất hiện của bà, đối với cô ấy mà nói chỉ có tổn thương, nếu bà còn có một chút lương tri, tôi cầu xin bà, từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Nhiễm Nhiễm nữa."

"Tiểu Lục......."

"Mời bà rời đi cho!"

Lục Mộ Trầm chưa bao giờ là một người mềm lòng, người nào có thể tha thứ, người nào không thể tha thứ, trong lòng anh có cán cân, phân chia rõ ràng rành mạch.

Cuối cùng Triệu Tuyết Lị bị Lục Mộ Trầm cho người 'mời' ra ngoài.

Thời điểm Tống Nhiễm từ trên lầu đi xuống, Triệu Tuyết Lị chân trước vừa rời đi, sắc mặt Lục Mộ Trầm vẫn còn đen.

Tống Nhiễm chạy tới, nhìn thấy Lục Mộ Trầm đen mặt, có chút khó hiểu hỏi: "Anh làm sao vậy? Tâm trạng không tốt sao?"

Cô theo bản năng liếc mặt nhìn ra bên ngoài một cái, bị thân người của Lục Mộ Trầm chắn, khi đối mặt với cô một lần nữa, trên mặt đã nở nụ cười, nắm lấy tay cô nói: "Không có gì, đi thôi, buổi lễ sắp bắt đầu rồi."

Nói xong, liền nắm tay Tống Nhiễm đi vào bên trong.

Không biết như thế nào, Tống Nhiễm cảm thấy có chút kỳ quái, cô quay đầu lại theo bản năng, liếc mắt nhìn bên ngoài một cái.

Đã cách bên ngoài rất xa, nhưng cô vừa liếc mắt một cái đã thấy người đứng ở bên cạnh xe kia, người phụ nữ nhìn xung quanh bên trong.

Trong lòng bỗng nhiên thắt lại một chút.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, hình như cô nhìn thấy người phụ nữ kia khóc.

Khóc cái gì chứ? Lúc trước khi vứt bỏ cô, cũng không thèm khóc mà?

Cô mím chặt môi, quay đầu lại.

Lục Mộ Trầm cúi đầu, nhìn thẳng cô, ánh mắt thật sâu.

Tống Nhiễm sửng sốt, lập tức nở nụ cười, theo bản năng mà nắm chặt Lục Mộ Trầm, nhỏ giọng nói: "Lục ca ca, cảm ơn anh."

Anh là người hiểu cô nhất, hiểu cô hơn so với bất kỳ ai trên đời này.

......

Bởi vì chỉ là đính hôn, nghi lễ cũng không tính là phức tạp, có người chủ trì chỉ dẫn, toàn bộ hành trình Tống Nhiễm đều tươi cười xán lạn, từ tuyên thệ đính hôn đến trao trao lễ vật, biểu hiện vô cùng hào phóng và lịch sự.

Nhưng mà, đợi xuống sân khấu, lập tức túm chặt cánh tay của Lục Mộ Trầm.

Lục Mộ Trầm sửng sốt: "Làm sao vậy?"

Đôi mắt Tống Nhiễm tha thiết nhìn anh: "Chân nhũn......"

"......" Lục Mộ Trầm sờ đầu cô, cười không nhịn được: "Nhiễm Nhiễm, sợ rồi."

......

Đi xuống từ sân khấu, Tống Nhiễm đi theo Lục Mộ Trầm đến từng bàn kính rượu.

Đương nhiên, thứ cô uống chính là nước khoáng mà Lục Mộ Trầm sớm đã bảo người ta đổi đi.

Có nhiều người cũng không biết, mẹ Lục đi cùng giới thiệu, Tống Nhiễm miệng ngọt gọi chú dì rất lưu loát, một chút luống cuống cũng không có, trêu chọc đến mức mọi người trực tiếp khen ngợi.


Mẹ Lục lại kiêu ngạo, còn vui vẻ hơn so với việc con trai mình được khen.

Lần lượt kính xong bàn khách mời, chỉ còn lại bàn của bạn bè người thân. Tống Nhiễm tự tại hơn, kính rượu đến bàn của bạn bè, Từ Hạo cợt nhả nói đùa: "Chị dâu, nước lọc không được nha, dù thế nào cũng phải uống một ly rượu chứ." Nói xong, rót ngay cho Tống Nhiễm một ly.

Tửu lượng của Tống Nhiễm cũng tạm được, cũng cảm thấy không sao cả, cười muốn nhận lấy ly rượu, bị Lục Mộ Trầm kéo lại, ngăn cản.

Lục Mộ Trầm đen mặt trừng mắt nhìn Từ Hạo một cái: "Ngứa da?"

Từ Hạo 'ây da' một tiếng: "Chỉ uống một ly rượu thôi! Chị dâu người ta cũng chưa nói gì......."

Lục Mộ Trầm: "......."

"Ây ây ây, được được được, không uống không uống! Em sai rồi còn không được sao......" Từ Hạo buồn bực, đã từng thấy người thương vợ, nhưng chưa từng thấy người bá đạo như vậy, tửu lượng của Tống Nhiễm người ta còn tốt hơn anh đấy, được không hả!

Lục Mộ Trầm không thích uống rượu, nhưng tửu lượng thật ra cũng tạm được, chỉ là uống nhiều sẽ đau đầu.

Kính một vòng rượu trắng, chờ đến khi tiệc rượu kết thúc, trở về phòng cởi tây trang ra, tiện tay ném sang một bên, người trực tiếp nằm lên sô pha.

Tống Nhiễm vội vàng chạy tới, ngồi bên người anh, duỗi tay sờ trán Lục Mộ Trầm, da mặt nóng rực trong lòng cô sợ đến mức run lên, gấp gáp không kìm được: "Sao lại nóng như vậy? Có phải sốt rồi hay không?"

"Không có việc gì." Lục Mộ Trầm duỗi tay ôm eo Tống Nhiễm, ấn cô ngã vào người anh: "Chỉ là đau đầu thôi, sẽ tốt ngay."

"Sớm biết vậy anh cũng nên uống nước lọc giống em, hoặc là em uống rượu, anh uống nước."

Lục Mộ Trầm thấp giọng cười: "Nói linh tinh gì đó."

"Anh buông ra, em rót cốc nước ấm cho anh." Tống Nhiễm nói xong, muốn đứng lên từ trên người anh.

Lục Mộ Trầm lại ôm cô càng chặt, giọng nói có hơi khàn: "Đừng nhúc nhích."

Không biết có phải là bởi vì uống rượu hay không, thân thể anh có chút nóng, Tống Nhiễm dựa vào người anh vậy mà lại loáng thoáng cảm nhận được cái chỗ kia có xu thế ngóc đầu lên.

Tống Nhiễm vừa xấu hổ vừa lúng túng, nhịn không được mà đẩy ngực anh, thẹn thùng nói: "Lục ca ca sao anh lại....."

Ánh mắt Lục Mộ Trầm dừng trên người cô thật sâu: "Hửm? Anh thế nào?"

Tống Nhiễm đỏ mặt, nhỏ giọng nói thầm: "Anh đã không dễ chịu, còn......."

Khóe môi Lục Mộ Trầm lên: "Ừ, trách em."

Tống Nhiễm trừng mắt: "Có ý gì?"

Lục Mộ Trầm bỗng nhiên vỗ lên mông cô một chút, cười nói: "Đè vào chỗ nào của anh?"

Tống Nhiễm sửng sốt, lúc này mới nhận ra, phát hiện đùi mình đặt ở chỗ kia của Lục Mộ Trầm......

Mặt cô bỗng nhiên nóng lên, theo bản năng muốn ngồi dậy, lại đột nhiên bị Lục Mộ Trầm giữ chặt đầu, hôn lên môi cô.

Thật lâu sau mới buông ra, Tống Nhiễm bị hôn đến mức thở hồng hộc, che miệng vẻ mặt ghét bỏ trừng mắt nhìn anh một cái: "Anh thúi chết mất."

Lục Mộ Trầm bật cười, kéo tay cô, trong mắt tràn đầy cưng chiều mà nhìn cô.

Tống Nhiễm nhìn anh, bản thân mình cũng không nhịn được mà cười thành tiếng, đứng lên từ trên người anh, nói: "Em đỡ anh lên giường nằm một lát nhé."

"Không cần, anh không sao." Lục Mộ Trầm ngồi dậy từ trên sô pha: "Anh vào phòng vệ sinh trước, rồi chúng ta về nhà."

"Dạ, vậy em đi thu dọn đồ đạc."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui