Editor: DaDa🍑
Beta: DaDa🍑
Lục Mộ Trầm tiến vào, đem hành lý cất đi.
Quay đầu lại, thấy Tống Nhiễm còn đang đứng ở cửa, vẫy tay gọi cô lại, "Thất thần làm gì? Mau vào đây đi."
Tống Nhiễm hoàn hồn, đi vào.
Phòng rất lớn, giường cũng rất lớn.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, cư nhiên lại có hai chiếc giường???
Tối hôm qua Tống Nhiễm nói chuyện điện thoại cùng với Lưu Linh. Nghe cô nói muốn cùng Lục ca ca ra ngoài chơi mấy ngày, Lưu Linh còn nhắc nhở cô, ra ngoài chơi mà buổi tối còn ngủ cùng một giường rất dễ xảy ra tai nạn.
Cô còn nghĩ, nếu Lục ca ca thật sự muốn làm gì cô. Có lẽ, cô cũng sẽ không từ chối.
Thế nhưng, giờ phút này nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì quả thực có chút dở khóc dở cười.
Lục ca ca đây là đang đề phòng cô, hay là đang đề phòng chính bản thân mình?
"Thời gian không còn sớm nữa, đi tắm rửa đi, sáng sớm ngày mai, chúng ta vào núi chơi." Lục Mộ Trầm ngồi xổm trên mặt đất, giúp Tống Nhiễm đem hành lý mở ra, sau đó rất quen thuộc, giúp cô đem đồ dùng rửa mặt lấy ra, tiếp đến lại giúp cô lấy áo ngủ, đưa cho cô.
"Em đi tắm trước đi, anh đem hành trình ngày mai sắp xếp lại một chút."
Tống Nhiễm vươn tay cầm lấy áo ngủ, nhưng không nhúc nhích, đôi mắt nhìn thẳng anh, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Lục Mộ Trầm cảm thấy có chút khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy? Còn muốn lấy gì khác sao?"
Tống Nhiễm gật đầu, "Nội y."
Lục Mộ Trầm sửng sốt, ngay sau đó xấu hổ mà ho vài tiếng, "Ừ......Vậy em tự mình lấy đi."
Nói xong, liền chuẩn bị nhường chỗ cho Tống Nhiễm.
Nào biết, còn chưa kịp đứng lên lại đột nhiên nghe cô nói: "Anh lấy cho em nha."
Lục Mộ Trầm hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Tống Nhiễm nghiêm túc, chỉ vào tấm lưới nhỏ bên cạnh hộp, nói: "Chỉ là cái túi nhỏ, anh lấy ra cho em đi."
Thân thể Lục Mộ Trầm có chút cứng đờ, nhìn Tống Nhiễm, biểu tình phảng phất: "???"
"Anh lấy cho em nha." Tống Nhiễm lại tiếp tục nói, biểu tình trên mặt cười như không cười mà nhìn chằm chằm Lục Mộ Trầm.
Lục Mộ Trầm: "......"
Nội y của Tống Nhiễm được đựng trong cái túi nhỏ, kỳ thật cũng không có gì.
Lục Mộ Trầm do dự một hồi, rốt cuộc cũng mở khóa kéo của tấm lưới nhỏ, lấy cái túi nhỏ của Tống Nhiễm ra.
Ở miệng túi có cái quai xách, Lục Mộ Trầm cầm lấy quai xách, đưa đồ cho Tống Nhiễm.
Tuy là như thế, nhưng lại có chút không được tự nhiên.
Tống Nhiễm vừa nhận lấy chiếc túi,vừa cúi đầu xuống nhìn mặt Lục Mộ Trầm mà không khỏi có chút buồn cười.
Ý cười trong mắt lại có đôi phần sâu xa. Đôi mắt đen huyền không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào Lục Mộ Trầm.
"Làm sao vậy?"
Lục Mộ Trầm bị ánh mắt của Tống Nhiễm nhìn chằm chằm như vậy có chút không được tự nhiên, theo bản năng muốn né tránh.
Vừa bước ra được một bước, đã bị Tống Nhiễm ôm chầm lấy.
Thân thể anh cứng đờ, cúi đầu nhìn cô.
Đôi tay Tống Nhiễm ôm lấy eo anh, ngửa đầu nhìn anh. Đôi mắt cong thành một khe, âm thanh mềm mại, ngọt ngào như mật nói: "Lục ca ca, anh đỏ mặt nha."
Lục Mộ Trầm: "......"
Ý cười trong mắt Tống Nhiễm càng ngày càng sâu, giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm Lục Mộ Trầm, cười hì hì hỏi: "Lục ca ca, sao anh lại rụt rè như vậy?"
"......"
"Lục ca ca, anh đừng ngại."
"......"
"A, mặt anh càng đỏ hơn kìa Lục ca ca!"
"Tống Nhiễm!" Lục Mộ Trầm rốt cuộc cũng bị Tống Nhiễm nháo đến không chịu nổi, trực tiếp đè bả vai cô lại, đẩy người hướng về phía phòng tắm, "Em đi tắm đi, nhanh lên, đừng lề mề nữa!"
Tống Nhiễm cười ha ha, quay đầu lại trêu chọc anh, "Anh gấp gáp như vậy, muốn làm gì?"
Lục Mộ Trầm một tay đem Tống Nhiễm đẩy đến phòng tắm, một tay kéo cửa phòng tắm ra cho cô, 'phanh' một tiếng, cửa phòng tắm đóng lại.
Lục Mộ Trầm xoay người, đối mặt với phòng, rốt cuộc thở phào một hơi.
Tiểu nha đầu này, đến tột cùng từ đâu mà có nhiều chiêu như vậy.
Anh đứng tại chỗ một lát, tầm mắt không tự giác mà rơi xuống cái hộp của Tống Nhiễm, nhớ tới cái túi đồ nội y vừa rồi......
Anh bất đắc dĩ vuốt trán, bỗng nhiên trong lòng có một linh cảm không giải thích được.
Tống Nhiễm bước ra từ phòng tắm, mặc bộ đồ ngủ màu trắng, ống tay áo dài và chiếc quần dài, cổ áo cùng cổ tay được trang trí bằng ren mỏng hình lá sen rất đẹp.
Áo ngủ là mẹ Lục mua cho, đặc biệt có phong cách thiếu nữ.
Tóc Tống Nhiễm dài, mềm mại được thả trên vai, khi cô bước ra từ phòng tắm, ánh sáng từ trong phòng chiếu vào người cô.Toát lên một loại mị hoặc đến kì lạ.
Ngay lúc đó, Lục Mộ Trầm nhìn cô, tim của anh đập lỡ một nhịp.
Anh ngơ ngẩn nhìn cô, thẳng cho đến khi Tống Nhiễm gọi,anh mới đột nhiên lấy lại tinh thần.
"Anh cũng mau đi tắm đi, em ngủ trước" Tống Nhiễm một bên nói, một bên liền leo lên giường, chui vào trong chăn.
Khách sạn tuy có máy sưởi, nhưng trong chăn vẫn ấm áp hơn.
Lục Mộ Trầm thấy Tống Nhiễm bò lên giường rồi, rốt cuộc cũng cầm lấy áo ngủ, nhấc chân đi tới phòng tắm.
Trong lúc tắm, anh lại không kìm được nhớ tới khoảnh khắc cô vừa bước ra từ phòng tắm, trong lòng lại dâng lên một hồi xúc động, thầm nghĩ: May mắn là mùa đông, nếu là mùa hè......
Anh lắc đầu, đột nhiên lại cảm thấy may mắn.
Thời gian Lục Mộ Trầm đi tắm, Tống Nhiễm nằm trên giường chơi điện thoại. Lưu Linh nhắn WeChat cho cô, hỏi: "Các cậu tới nơi rồi sao?"
Tống Nhiễm trả lời cô nàng: "Tới rồi, chuẩn bị đi ngủ."
Ngay sau khi tin nhắn được gửi đi, Lưu Linh ngay lập tức trả lời cô bằng một biểu cảm không rõ ràng 【□□】, "Ngủ cùng một giường với Lục ca ca cảm thấy thế nào?"
Tiếp đến lại nhanh chóng nhắn thêm một tin: "Ai...các cậu phải kiềm chế lại chút nha!"
Tống Nhiễm thở dài, trả lời cô (Lưu Linh) một biểu cảm 【 囧 囧 】, giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ, "Lục, ca, ca, anh ấy, quả, thật, là, chính, nhân, quân, tử,......"
Lưu Linh: 【 suy 】 có ý gì?
Tống Nhiễm lại thở dài dài, từ trên giường bò dậy, bật camera lên, đơn giản chụp lại toàn bộ căn phòng, sau đó gửi cho Lưu Linh, để cô thể hiện cảm xúc của mình.
Lưu Linh: "Ngọa tào*! Hai giường!"
(*) Là một câu chửi bậy.
Tống Nhiễm: "......"
Lưu Linh: "OMG, cái này không khoa học nha!"
Tống Nhiễm: "Đúng vậy."
Lưu Linh: "Loại người như Lục ca ca của cậu, quả thực đã tuyệt chủng!"
Tống Nhiễm cười haha: "Làm sao bây giờ, anh ấy quá quân tử, quân tử đến mức tớ muốn nhào vào."
Lưu Linh nói: "Nhiễm Nhiễm! Kiềm chế! Thu hồi móng vuốt của cậu lại, để những bông hoa tinh khiết và xinh đẹp này một con đường sống đi!"
Tống Nhiễm hahaha: "Tớ muốn hủy hoại những bông hoa bằng đôi tay của tớ."
Lưu Linh: ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
......
Lục Mộ Trầm ra khỏi phòng tắm, nằm lên một chiếc giường khác.
Hai chiếc giường, cách nhau một lối đi nhỏ.
Tống Nhiễm nghiêng thân mình, ánh mắt nhàn nhạt nhìn anh.
Lục Mộ Trầm tắt đèn pha trên trần nhà, để lại một chiếc đèn ngủ mờ ảo trên đầu giường.
Sau khi nằm xuống, thấy Tống Nhiễm còn chưa ngủ lại còn đang chăm chú nhìn anh.
Anh cúi xuống, đối mặt với cô, "Làm sao vậy? Còn chưa ngủ?"
Tống Nhiễm ánh mắt chờ mong, vẻ mặt có chút ủy khuất, "Em lạnh."
"Lạnh?" Lục Mộ Trầm sửng sốt, "Không phải có máy sưởi sao?"
"Có máy sưởi em cũng lạnh!"
"Em đợi một lát!"
Lục Mộ Trầm vừa nói, lập tức từ trên giường ngồi dậy, giơ tay bật đèn pha trên trần nhà, nháy mắt trong phòng sáng trở lại.
Tống Nhiễm rúc vào trong chăn, quấn chăn kín mít cả người, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay.
Lục Mộ Trầm xuống giường, đi đến mép giường Tống Nhiễm, khom người, anh thò tay vào trong chăn Tống Nhiễm, nắm lấy tay cô, cảm nhận nhiệt độ, "Ừ, thật sự có chút lạnh."
Đôi mắt Tống Nhiễm sáng lấp lánh, dùng sức gật đầu, "Ừ, lạnh quá!"
"Em đợi lát, để anh gọi điện thoại."
"Gọi điện thoại?!!" Tống Nhiễm trực tiếp ngây người.
Cô nói lạnh!! Anh lại bảo đi gọi điện thoại là cái quỷ gì chứ???
Không phải lúc này nên nói: Lạnh hả? Đến đây đi, đến trong lòng ngực Lục ca ca nào!
"......"Tống Nhiễm có chút sững sờ, đang định hỏi anh gọi điện thoại làm gì, còn chưa kịp hỏi, liền thấy Lục Mộ Trầm đột nhiên cầm lấy điện thoại đầu giường gọi phục vụ.
Vài giây sau, lại có tiếng nói trầm thấp, dễ nghe ở trong phòng vang lên, "Xin chào, phiền các cô lấy một cái chăn khác lên đây giúp tôi. Đúng, dày một chút, bạn gái tôi lạnh."
"......" mắt Tống Nhiễm trợn tròn, há to miệng, hoàn toàn ngây ngốc
"Đợi một chút, bọn họ lập tức đem chăn lên ngay." Lục Mộ Trầm vừa cúp điện thoại, vừa quay đầu lại vừa nói.
Thế nhưng, vừa quay đầu lại liền thấy vẻ mặt sững sờ của Tống Nhiễm, anh sửng sốt, hỏi: "Làm sao vậy?"
Tống Nhiễm ngơ ngẩn lắc đầu, trợn mắt, há miệng nhìn anh, "Không có gì, em chỉ muốn nói, bạn trai, anh, thật, tuyệt vời..............."
Lục Mộ Trầm: "......"
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Nhiễm:"Lục ca ca, em lạnh."
Chính nhân quân tử Lục: "Ngoan, đợi một chút, chăn đang được mang tới"
......
Nhiễm Nhiễm: Bạn trai của em tệ quá, có thể đổi người khác được không →_→
Lục nhỏ nhen và độc đoán: "Lời đề nghị không có hiệu lực! Bác bỏ!"
Ngày 25/8/2020 khai hố
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...