Chuyện gì đang xảy ra ở đây? Khoảng cách từ Giới Thành đến Tương Thành cũng không xa, đi máy bay một giờ là đến, đi ô tô đường dài cũng chỉ mất năm giờ vậy mà hai ngày một đêm trôi qua, cha mẹ cô chẳng những không đến còn không báo tin lần nào cho cô.Chẳng lẽ điện thoại di động hết tiền?Tô Tô gọi vào điện thoại bàn, chuông vang lên bình thường, cũng không có nhắc nhở cô phải trả phí, gọi lại vào điện thoại di động của cha mẹ cô, vẫn là thông báo thuê bao đã tắt máy.Tô Tô nhíu mày cắn đũa suy nghĩ.
Ở một thời đại hoà bình như bây giờ, xảy ra chuyện ghê gớm gì có thể khiến cha mẹ bỏ rơi con gái khóc lóc sướt mướt ngay cả điện thoại di động cũng không liên lạc được???Cô cảm thấy mình phải quay về Giới Thành xem thế nào.
Đường quay lại đó cũng không xa, đi đường cao tốc Tương Thành, tự lái xe nhanh một chút thì bốn giờ là đến nơi.Kiếp trước vì tìm cô mà cha mẹ chết trên đường đi về phía Nam, kiếp này đổi lại Tô Tô đi tìm bọn họ.
Cô cảm thấy rất tốt, không phiền toái chút nào còn vui vẻ chịu đựng.Nói đi liền bắt đầu chuẩn bị.
Tô Tô lấy vài bộ quần áo sạch, thay một bộ đồ yoga rộng rãi thoải mái, khoác ngoài một cái áo lông vũ, bện tóc đuôi sam, bỏ ít cơm và đồ ăn nóng vào hộp giữ nhiệt, lên chiếc xe Jeep quân dụng, vội vã đi về Giới Thành.Trên đường, Tô Tô còn phát hiện ra chỗ tốt của chiếc xe này.
Chiếc xe này mang biển số quân đội, không mất phí đường cao tốc, đổ xăng thêm dầu tại trạm xăng dầu không phải trả tiền!Vì vậy cả chặng đường vô cùng thuận lợi khiến cho Tô Tô chặc lưỡi.
Thời tiết tháng 11, đất nước không có ngày lễ lớn, cũng không có ngày nghỉ dài, người đi ra đường du lịch cũng ít, trên đường cao tốc rất thông thoáng.
Chỉ là xe sắp chạy đến Giới Thành, ở chỗ cách khoảng nửa giờ đi xe, có một trạm xăng dầu, bên trong đỗ mấy chiếc xe.Tô Tô đỗ xe tại trạm xăng.
Lúc vừa vào đường cao tốc thật ra cô đã đổ đầy xăng, lúc này lại dừng là vì muốn đổ đầy thêm hai bình xăng trong cốp sau.
Xăng là đồ tốt, xe cô mang biển số quân đội, nếu có thể đổ xăng miễn phí, cô có thêm chút xăng để phòng ngừa bất trắc thì có gì không tốt?“Đường đi Đức Thành còn chưa thông à?”Tài xế của chiếc xe phía trước mở cửa sổ, nhoài đầu ra hỏi nhân viên công tác của trạm xăng dầu.
Nhân viên công tác kia vừa đổ xăng vừa gật đầu tán gẫu bình thường:“Chưa thông, chưa thông đâu.
Ba ngày nay chưa có xe nào từ Đức Thành qua đây.
Anh đừng có chạy vào đó.”“Khỉ thật, nhà nước làm gì mà lề mề thế?”Thấy đổ đầy xăng, tài xế ném mấy tờ tiền cho nhân viên công tác của trạm xăng rồi hùng hùng hổ hổ lái đi.Trạm xăng dầu này nằm đúng ở nút giao của Đức Thành và Giới thành, một số xe muốn đi phía Bắc thì chọn đi từ Đức Thành sẽ nhanh hơn, còn đi phía Nam lại khá tắc.
Rõ ràng Đức Thành là hướng đi không tệ.Tô Tô lái xe lên, hạ kính, nghiêng đầu nhìn nhân viên trạm xăng, cất tiếng:“Đức Thành làm sao vậy? Sao lại tắc thế?”“Ai mà biết được, hình như cầu vượt bên kia bị sụt lún rồi.”“Sập cầu, xe trong Đức Thành đều không ra được? Không thấy tin này trên báo nhỉ?”“Ôi dào, sự tình kiểu này không phải ngày nào cũng có sao, công trình quốc gia bị sụt lún, cô nghĩ ai sẽ cho đưa tin???”Nhân viên trạm xăng nhìn Tô Tô như kẻ ngốc, rõ ràng lại là một người bị vẻ ngoài của Tô Tô lừa gạt, cho rằng Tô Tô chỉ là cô bé ngây ngô được bảo bọc.
Tô Tô nhướn mày, nhếch mép mặc kệ, cởi dây an toàn xuống xe, lấy hai bình xăng sau cốp xe ra.
Khi nhìn nhân viên cây xăng đổ xăng vào bình, đầu cô láng máng nhớ đến một tin tức có vẻ giống tai nạn này ở kiếp trước, hình như có được nhắc đến trước mạt thế.
Cho dù có thể đã đưa tin, nhưng kiếp trước Tô Tô cũng không quan tâm tình hình chính trị đương thời, Đức Thành có sụt lún hay không cô không biết.Đổ xăng xong xuôi, Tô Tô lên xe tiếp tục đi về phía trước.
Trong bóng đêm, khi đi ngang qua cửa nút giao cao tốc đi Đức Thành, cô còn cố ý nhìn lướt qua bên kia đường, trời đất tối đen, cành cây hai bên đường cao tốc rậm rạp giống như xúc tu của quái vật, gió thổi qua kêu “vù vù vù vù”.Cô lái thẳng về nhà, dựa theo biển số nhà trong trí nhớ để về nhà của mình, lấy chìa khoá dưới nệm ở cửa rồi mở cửa.
Mùi hương quen thuộc xộc lên, Tô Tô thấy lòng thổn thức.Trong 12 năm mạt thế, Tô Tô cũng từng trở về nhà.
Dù tập trung tìm Tiểu Ái, trên đường cô cũng không quên tiện đường hỏi thăm tin tức cha mẹ mình.
Cái nhà ở Giới Thành này bị chôn vùi trong bầy zombie nhưng Tô Tô cũng ra vào mấy lần, mỗi lần đến cảm xúc mỗi khác.
Đôi khi vì muốn nhìn nhà mình một chút, đôi khi lại vì muốn nhớ lại cha mẹ, cũng có khi chỉ để ngửi hương gỗ của đồ dùng cũ trong nhà.Tại thời điểm mất đi Tiểu Ái và cha mẹ, Tô Tô lênh đênh trôi dạt sống như lục bình không rễ, đi đến chỗ nào lòng cũng trống rỗng.
Có đôi khi vô cùng mệt mỏi, cô muốn trở về nghỉ một lúc, tìm chút ký ức đã trải qua để gắng gượng tiếp tục tiến lên.
Cũng chỉ có như vậy, trở về nơi đây, cô mới có thể sạc đầy cho cái bình ắc quy trống không Tô Tô này.Tô Tô đến gần cửa chính, ngắm nhìn bốn phía.
Nhà không lớn, hai phòng ngủ hai phòng khách cũng hơn 70 thước vuông.
Mẹ cô nội trợ tại gia, cha là tài xế xe buýt Giới Thành, tiền kiếm không được nhiều lắm nhưng đủ một nhà ba người tiêu.Cô bước từng bước một dạo quanh căn nhà, ngón tay quét qua từng món đồ quen thuộc.
Mặt trên sạch sẽ chứng tỏ vết tích sinh hoạt của cha mẹ trong nhà hai ngày trước.
Cô khom lưng nhặt dôi dép bị rơi ở cửa của cha, đặt ngay ngắn lên giá, sau đó ngồi lên chiếc sô pha hai người và rấm rứt khóc.Là cô không tốt, là lỗi của cô, cô không nên gọi cha mẹ đi Tương Thành mà phải là cô trở về Giới Thành, tự mình đưa cha mẹ đến Tương Thành.
Mạt thế còn chưa tới cha mẹ đã mất tích, thời buổi loạn lạc đến, cô phải đi đâu tìm cha mẹ???Khóc lóc một hồi, Tô Tô đột nhiên ngẩng đầu lên nghĩ đến Đức Thành!Hiện tại toàn bộ đoạn đường từ Giới Thành đến Tương Thành, chỗ loạn nhất chính là đoạn Đức Thành.
Không phải nói ba ngày trước xe tiến vào đó cũng không thấy ra? Cô phải đi Đức Thành tìm người.
Đây là một cái xã hội có trật tự, có loạn cũng không giống loạn của mạt thế, tìm hai con người đang sống sờ sờ mà thôi, có thể khó khăn đến mức nào chứ???.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...