Edit: Phưn Phưn
Chu Tương Tương và Phó Tranh ngủ đến hơn bảy giờ sáng mới dậy.
Vừa mở mắt ra, thì thấy Sủi Cảo nằm sấp trên tay vịn của ghế sofa, trông mong nhìn cô.
Chu Tương Tương ngơ ra, vội vàng vẫy tay với bé, "Sao lại ở đó? Mau tới đây."
Mắt Sủi Cảo sáng rực, đôi chân ngắn ngủn chạy tới. Hai mắt to tròn lặng lẽ nhìn Phó Tranh một cái, thấy cha còn đang ngủ, vội vàng nhỏ giọng cáo trạng với Chu Tương Tương, "Mẹ, ba lại hung dữ với con, ba không cho con nói chuyện."
Vừa dứt lời, ánh mắt bén nhọn của Phó Tranh liền quét tới, "À, thằng nhóc này còn học được cáo trạng."
Sủi Cảo bị dọa sợ bả vai run lên, co cẳng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu, "Mẹ nhanh lên, con ở dưới lầu chờ mẹ!"
Chu Tương Tương nhìn con trai giống như ngọn gió chui ra ngoài, dở khóc dở cười, nghiêng đầu cười trừng Phó Tranh một cái, "Có ai dọa con mình như anh không?"
Phó Tranh cười hì hì, đỡ vai Chu Tương Tương, hôn một cái lên má cô, "Nam tử hán đại trượng phu thích cáo trạng, tật xấu này phải đổi."
...
Thời gian trôi nhanh làm cho tim người ta đập rộn lên. Khi Chu Tương Tương nhìn con trai mình đeo cặp, trong khoảnh khắc con trai mình được cô giáo dắt vào lớp học, nước mắt không khống chế được liền chảy xuống.
Phó Tranh ôm vai cô, dịu dàng an ủi, "Đứa bé nào cũng phải lớn lên, đừng buồn."
Trên đường về nhà, Chu Tương Tương ngồi ở trong xe, mắt không chớp nhìn ngoài cửa sổ.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Chu Tương Tương thở dài, nói: "Đang nghĩ, thời gian trôi nhanh thật. Lúc trước vừa phát hiện có bầu Sủi Cảo, em đã nghĩ, chờ con vừa ra đời em lập tức đi làm. Nhưng sau khi sinh con xong, em lại không bỏ được, sau đó lại nghĩ, chờ con trai lớn thêm một chút, tròn một tuổi em lại ra ngoài, nhưng nào biết thoáng một cái đã được ba năm."
Chu Tương Tương nghiêng đầu, nhìn Phó Tranh, "Anh nói xem, thời gian sao lại trôi nhanh như thế? Trong nháy mắt, em cũng sắp được hai mươi lăm tuổi rồi."
Phó Tranh nắm chặt tay Chu Tương Tương, thở dài nói: "Đúng vậy, trong nháy mắt, hai chúng ta đã quen nhau sắp được mười năm."
Mười năm.
Bao nhiêu năm tháng dài đằng đẵng.
Dài đến nỗi có thể thay đổi rất nhiều việc, cũng giống như có rất nhiều chuyện trong những năm tháng này càng trở nên vĩnh cửu vững chắc.
Giống như, tình yêu của cô và Phó Tranh.
...
Sau khi Sủi Cảo đi nhà trẻ, đột nhiên Chu Tương Tương có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Vì vậy cô bắt đầu lên mạng nộp hồ sơ xin việc.
Nhưng mà, vì cô đã tốt nghiệp ba năm nhưng hồ sơ lại trống rỗng, trong cửa ải sàng lọc hồ sơ xin việc này, đã bị mấy công ty pass rớt.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress của Vườn Cà Rốt!!!
Làm một học bá từ nhỏ đến lớn, Chu Tương Tương cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương nặng nề. Nhưng con người của cô, có một loại sức mạnh đã bệnh thì càng phải chữa cho hết bệnh, nên lại tiếp tục cố gắng nộp hồ sơ xin việc.
Phó Tranh thấy cô ngồi co ro trên ghế sofa, ôm máy tính mặt ủ mày chau, nghiêm túc đề nghị: "Nếu không em đến làm bí thư cho anh? Haizz, áp lực công việc rất lớn, cần trang bị một thầy thuốc trong lòng... Haizz!"
Lời còn chưa dứt, Chu Tương Tương liền ném một cái gối dựa qua.
Phó Tranh một phát bắt được cái gối, tiện tay ném qua chỗ khác trên sofa, sau đó thì đi đến trước mặt Chu Tương Tương, cầm máy tính của cô đi.
Chu Tương Tương ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn anh, "Làm gì vậy?"
Phó Tranh nhếch môi cười, "Sắp mười một giờ rồi, ngủ thôi."
Nói, liền ôm ngang Chu Tương Tương lên, đi lên lầu.
Nhìn nụ cười vừa rồi của Phó Tranh, Chu Tương Tương đã biết anh muốn làm cái gì.
Lên lầu, cửa phòng khóa lại, không tránh khỏi một trận mồ hôi đầm đìa.
Theo như lời nói hoa mỹ của Phó Tranh là: Vận động có lợi cho thể xác và tinh thần.
Nhưng mà, lần vận động đêm nay thật sự là vô cùng mãnh liệt.
Kết quả của một hồi vận động mãnh liệt, chính là hai tháng sau, Chu Tương Tương bất ngờ mang thai.
Lúc đó là bởi vì Chu Tương Tương phát hiện đã lâu rồi mà dì cả mình chưa ghé thăm, vì vậy bảo Phó Tranh đến tiệm thuốc mua que thử thai cho cô.
Kết quả lúc đi ra, hai mắt cô bị dọa sợ đều sắp rơi ra.
Không chỉ có Chu Tương Tương, mà Phó Tranh cũng giật mình, "Làm sao có thể? Que thử thai này hẳn không chuẩn!"
Trong lòng Chu Tương Tương bối rối.
Vì sao, vì sao mỗi lần đều là lúc cô chuẩn bị đi làm thì đều bất ngờ có thai???
Ông trời đang đùa cô à???
Rạng sáng ngày hôm sau, Phó Tranh liền đưa Chu Tương Tương đến bệnh viện kiểm tra.
Kết quả kiểm tra, giống như que thử thai, thật sự mang thai.
Lúc Chu Tương Tương và Phó Tranh cầm tờ kết quả đều bối rối, chạy tới hỏi bác sĩ. Bác sĩ đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, nghiêm túc nói: "Bao cao su cũng có thể không tránh thai được, rất bình thường."
Nói xong, nhìn Phó Tranh một cái, lại bổ sung một câu, "Cũng do dùng sức quá mạnh."
2
Phó Tranh: "...!!!"
Mặt Chu Tương Tương đỏ bừng, gần như là chạy trốn ra khỏi bệnh viện.
Dùng sức quá mạnh...
Dùng sức quá mạnh...
Dùng sức quá mạnh!!!!
Phó Tranh đuổi theo Chu Tương Tương, Chu Tương Tương vừa thấy anh, liền nhịn không được đạp một cước lên đầu gối của anh, tức giận trừng mắt với anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...