Edit: Phưn Phưn
Chu Tương Tương dự định một tuần trước ngày sinh là sẽ ở trong bệnh viện, cả nhà trên dưới, nhất là Phó Tranh, phải gọi là căng thẳng, rất sợ em bé sẽ ra trước thời hạn.
Chu Tương Tương là thai đầu, càng tới gần ngày sinh dự tính, lại càng căng thẳng, cả lòng không yên, một mặt vừa hy vọng nhanh một chút sinh em bé, một mặt lại sợ hãi. Tâm trạng của người mẹ này thật sự rất phức tạp.
Mấy ngày nay ở bệnh viện chờ sinh, Phó Tranh vẫn luôn ở trong phòng bệnh chăm sóc cho Chu Tương Tương, ngày ngày khai thông tâm lý cho cô, làm giống như chính anh rất có kinh nghiệm, nhưng kỳ thật trong lòng so với ai khác còn căng thẳng hơn.
Hai người còn trẻ tuổi đã làm ba mẹ đều vô cùng căng thẳng, so ra thì, người có kinh nghiệm thì bình tĩnh hơn nhiều.
Là người có kinh nghiệm, Lâm Mai có quyền lên tiếng nhất, an ủi hai đứa trẻ vẫn luôn căng thẳng, "Các con thả lỏng một chút đi, nhất là Tương Tương, căng thẳng như vậy không tốt cho con đâu. Bây giờ, quan trọng nhất là con phải giữ được tâm trạng vui vẻ, đừng suy nghĩ nhiều."
Lâm Mai vừa nói vừa múc một chén canh cá cho Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương không ăn được dầu tanh, canh gà cũng không thích uống, chỉ có canh cá chép là có thể uống nhiều được một chút. Mỗi ngày trời còn chưa sáng Lâm Mai đã chạy đến chợ mua cá chép tươi nhất cho cô, về nhà dùng nước sạch để nấu canh, nấu ra một tô canh cá đậm đặc, rất ngon.
Múc canh cá ra xong, Phó Tranh lập tức đi đến bên giường, nhận lấy cái chén trong tay Lâm Mai , "Mẹ, để con."
Lâm Mai cũng không tranh với anh, đưa chén cho anh, ngồi lên một cái giường khác, lại nói: "Năm mẹ sinh Tương Tương, cũng không tốn bao nhiêu sức lực là đã sinh ra được, cho nên hai người các con đều thả lỏng một chút, không có đáng sợ như vậy đâu."
Nói thì nói như thế, nhưng là người trong cuộc, không muốn căng thẳng cũng khó.
Nhưng mà, căng thẳng cũng không kéo dài được bao lâu.
Ngày thứ ba ở bệnh viện, rạng sáng hơn bốn giờ.
Chu Tương Tương từ trong mộng bừng tỉnh, phát hiện dưới thân mình ướt một mảng lớn, là vỡ nước ối.
Cô vén chăn lên nhìn, bị dọa sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, vội vàng gọi Phó Tranh.
Chu Tương Tương ở bệnh viện tư nhân, giường bệnh vip sang trọng, giường rất lớn, nên Phó Tranh ngủ ở bên cạnh cô, nghe thấy tiếng Chu Tương Tương gọi anh, bị dọa sợ lập tức từ trên giường xoay người ngồi dậy.
Chu Tương Tương gấp đến nỗi đã khóc, nắm chặt tay Phó Tranh, "Gọi bác sĩ! Nhanh gọi bác sĩ!"
Phó Tranh bị dọa sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, xoay người nhảy xuống giường, "Em nằm im đó đừng động đậy! Anh lập tức đi gọi bác sĩ!"
Cả người Phó Tranh đều đang run rẩy, ngay cả giày cũng chẳng thèm mang, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chu Tương Tương cảm giác được có một dòng nước ấm trào ra, cô nằm thẳng ở trên giường, một cử động cũng không dám. Hai tay nắm chặt lấy chăn, chỉ cảm thấy trái tim giống như sắp nhảy ra từ cổ họng.
Phó Tranh chỉ chạy ra ngoài ngắn ngủi mấy giây, gọi bác sĩ xong liền nhanh chóng chạy về.
Anh bổ nhào đến bên giường, cầm chặt tay của Chu Tương Tương, "Vợ đừng sợ, bác sĩ lập tức tới ngay."
Giọng anh run rẩy dữ dội, toàn thân đều đang run.
Chu Tương Tương vốn đang rất căng thẳng, nhưng vừa nhìn thấy Phó Tranh còn căng thẳng hơn cả mình, cuối cùng nhịn không được cười lên, cô lắc đầu, "Em không căng thẳng."
...
Mặc dù Chu Tương Tương là thai đầu, nhưng có lẽ là trong thời gian mang thai luôn hoạt động có khoa học, toàn bộ quá trình sinh vô cùng thuận lợi. Từ rạng sáng hơn bốn giờ, đến hơn mười giờ sáng thì em bé được sinh ra.
Sáu tiếng đồng hồ, đối với thai đầu coi như là rất nhanh.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress của Vườn Cà Rốt!!!
Nhưng sáu tiếng đồng hồ này, đối với Phó Tranh mà nói, giống như vừa trải qua vài thế kỷ dài dằng dặc.
Tiết trời tháng mười hai, vậy mà anh căng thẳng đến nỗi toàn thân đều đổ mồ hôi, áo t-shirt mặc trên người cũng ướt đẫm.
Chu Tương Tương sinh con trai, lúc bác sĩ ôm em bé đi ra, Phó Tranh chỉ liếc nhìn, sau đó thì chạy nhanh tới xem vợ mình.
Chu Tương Tương nhắm mắt lại nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, cả người yếu ớt giống như một tờ giấy.
Phó Tranh vừa nhìn thấy cô, trái tim đau như bị bóp chặt.
Anh đi tới, ngồi xuống bên giường, hai tay dịu dàng nắm lấy tay Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương chậm rãi mở mắt ra, môi hơi run, "Nhìn con chưa?"
Phó Tranh vội vàng gật đầu, "Nhìn rồi, đứa bé rất đẹp. Tương Tương, vất vả cho em rồi."
Trong giọng nói của Phó Tranh mang theo vài phần nghẹn ngào, hai mắt bất giác hồng lên.
Chu Tương Tương lắc đầu, "Em muốn nhìn con một chút."
Phó Tranh vội vàng đồng ý, "Được, anh lập tức, lập tức đi ôm con lại đây."
...
Thai đầu Chu Tương Tương sinh là con trai, tên do cha Phó đặt, là Phó Tiến Huyên, ngụ ý là có chí tiến thủ, tiền đồ rực rỡ. Nhũ danh là Sủi Cảo.
Tên này đã được đặt từ lúc Chu Tương Tương vừa mang thai. Khi đó mọi người cũng không biết là bé trai hay bé gái, cho nên cha Phó liền tri kỷ mà chuẩn bị hai cái tên. Bé trai thì tên Phó Tiến Huyên, bé gái thì tên là Phó Noãn, ngụ ý là ấm áp thiện lương.
Ngày ghi tên Sủi Cảo vào hộ khẩu, cha Phó nhắc tới tên cháu gái tương lai.
Lúc ấy Phó Tranh nhướng mày, lập tức tiếp lời, "Ba, con với Tương Tương không có ý định sinh thêm."
Ba Phó vừa nghe lời này, khi đó liền sững sờ đứng tại chỗ, không thể tin được nhìn Phó Tranh.
Phó Tranh rất thản nhiên đối mặt với ông, "Con thì một đứa là đủ rồi, muốn nhiều đứa để làm gì?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...