Edit: Phưn Phưn
Hạ Lâm Lâm đi ra khỏi phòng làm việc, còn chưa kịp đi đến chỗ Phó Tranh, thì đã chạm mặt Chu Tương Tương từ đầu kia đi tới.
Hạ Lâm Lâm không tự chủ được ngẩn ra tại chỗ, dừng bước.
Chu Tương Tương chính là đặc biệt đến tìm cô ta, trực tiếp đi đến bên cạnh Hạ Lâm Lâm, nhìn cô ta nói: "Giám đốc Hạ là muốn đi vào trong kia?"
Ánh mắt Hạ Lâm Lâm bình tĩnh đối mặt với cô, nói: "Có phần văn kiện, cần đưa qua cho Phó tổng."
"Vậy à?" Chu Tương Tương không rõ cảm xúc cười một tiếng, vươn tay, "Văn kiện gì? Tôi đưa qua giúp cô."
Hạ Lâm Lâm cười cười, nói: "Không làm phiền, là cơ mật nội bộ công ty, tôi có thể tự đưa cho Phó tổng được. Nếu như Chu tiểu thư không có chuyện gì khác, vậy tôi đi trước."
Nói, liền muốn vòng qua từ bên người Chu Tương Tương.
"Hạ tiểu thư gấp cái gì?" Chu Tương Tương duỗi tay chặn lại, hai mắt nhìn chằm chằm Hạ Lâm Lâm, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạo, nói: "Tối hôm qua chồng tôi về có nói cho tôi nghe một chuyện rất thú vị, tôi cảm thấy rất hứng thú, Hạ tiểu thư có hứng thú nghe một chút không?"
Một tiếng 'Chồng' của Chu Tương Tương, như một cái gai đâm vào lòng Hạ Lâm Lâm.
Cô ta vô thức siết chặt văn kiện trong tay, nhưng trên mặt lại cố làm ra vẻ trấn định mang theo vài phần vui vẻ, trong giọng điệu mang theo ý châm chọc rõ ràng, nói: "Ngại quá Chu tiểu thư, bây giờ là giờ làm việc, tôi cũng không được tốt số như cô, được đàn ông nuôi, chỉ cần ở nhà sinh con là có thể trải qua cuộc sống ăn sung mặc sướng. Tôi muốn trải qua cuộc sống như cô, còn phải dựa vào cố gắng của chính mình mới được. Câu chuyện này, vẫn là cô tự giữ lại thưởng thức đi. Tôi thì còn có việc gấp phải làm, không rảnh tiếp cô."
Lần này Hạ Lâm Lâm châm chọc, kích động đem toàn bộ những uất ức chất chứa trong lòng phun ra, cực kỳ sảng khoái.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress của Vườn Cà Rốt!!!
Cô ta xoay người, khóe miệng cong ra một nụ cười đắc ý, ngẩng đầu ưỡn ngực bước về phía trước.
Nhưng không nghĩ tới, vừa đi được hai bước, giọng của Chu Tương Tương lại truyền tới từ phía sau, "Cô thật sự rất cố gắng, nhưng mà cố gắng đó sợ là chỉ đặt trên việc cướp chồng của người khác thôi nhỉ."
Cả người Hạ Lâm Lâm chợt ngẩn ra, bước chân lập tức ngừng lại.
Hạ Lâm Lâm gắt gao cắn môi, rất lâu mới quay đầu lại, "Cô có ý gì?"
Chu Tương Tương lạnh mặt, nói: "Tôi có ý gì, Hạ tiểu thư không phải biết rất rõ sao? Cô cho rằng tối hôm qua chồng tôi về kể cho tôi chỉ là một câu chuyện thú vị? Hạ tiểu thư, nửa đêm tái phát viêm ruột thừa không gọi 120, lại hết lần này tới lần khác không ngừng gọi điện thoại cho chồng tôi, không phải là muốn bảo anh ấy đến chăm sóc cô một đêm sao, bị đưa đến bệnh viện, lại không chịu nghe bác sĩ làm phẫu thuật, kêu người khác gọi điện thoại cho chồng của tôi, bảo anh ấy tới khuyên cô. Hạ tiểu thư, cô vì câu dẫn chồng người ta, mà sử dụng nhiều mánh khóe thật."
1
Sắc mặt Hạ Lâm Lâm trắng bệch, cô ta cắn chặt môi, trừng mắt nhìn Chu Tương Tương, vẻ mặt đầy bi phẫn.
"Cô đừng chịu thua. Hạ Lâm Lâm, tôi không ngại nói thật cho cô biết, tâm tư của cô đối với Phó Tranh, từ năm nhất tôi đã biết được, tôi không tới tìm cô, không phải vì tôi sợ cô, mà là vì, tôi tin tưởng người đàn ông của tôi. Đương nhiên, tôi cũng tin, một sinh viên tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, tối thiểu cũng phải có đạo đức, thích thì thích, nhưng chắc hẳn cũng sẽ không làm chuyện câu dẫn chồng người khác."
Nói, Chu Tương Tương nhịn không được cười một tiếng, tiếp tục nói: "Hiển nhiên, tôi đã đánh giá cao trình độ đạo đức của cô rồi. Không phải sinh viên tài giỏi nào cũng đều có đạo đức tốt."
Hạ Lâm Lâm cắn chặt hàm răng, cuối cùng mở miệng, từng câu từng chữ nói; "Rốt cuộc cô muốn cái gì!"
"À, cuối cùng cũng nói đến chuyện quan trọng, tôi cho cô thời gian hai ngày, tự chuẩn bị đơn từ chức đi. Mặc dù tôi tin tưởng phẩm chất của chồng tôi, nhưng có một người không biết xấu hổ như cô ở trong công ty, trong lòng tôi..."
Chu Tương Tương nói, ngừng hai giây, sau đó nhìn thẳng vào mắt Hạ Lâm Lâm, từng chữ từng chữ, nặng nề nói: "Có loại người như cô ở đây, trong lòng tôi, cực kỳ chán ghét."
5
"Cô dựa vào cái gì?" Hạ Lâm Lâm nghe vậy, khiếp sợ trợn to hai mắt.
Trong ấn tượng của Hạ Lâm Lâm, Chu Tương Tương dịu dàng như một con cừu nhỏ, cô ta hoàn toàn không nghĩ tới, cô sẽ có một mặt mạnh mẽ như vậy.
3
Chu Tương Tương cong môi cười cười, "Dựa vào cái gì? Dựa vào tôi là vợ trên danh nghĩa của Phó Tranh, dựa vào anh ấy cưng chiều tôi."
Mặt mũi Hạ Lâm Lâm hiện lên vẻ tức giận, đầu ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay. Cô ta không ngừng hít sâu, hồi lâu, cuối cùng mới làm cho bản thân bình tĩnh lại một chút, nói: "Nếu tôi không từ chức, cô có thể kêu Phó Tranh đuổi tôi được sao?"
Chu Tương Tương cười đến vân đạm phong khinh*, "Cô có lẽ hiểu được. Mình từ chức, còn tốt hơn là bị đuổi, cô nói có đúng không?"
(Vân đạm phong khinh*: Nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì.)
Những gì cần nói Chu Tương Tương cũng đã nói hết, quay đầu, chuẩn bị trở về phòng làm việc của Phó Tranh.
Mới vừa đi vài bước, từ phía sau truyền đến giọng nói của Hạ Lâm Lâm, cô ta nói: "Tôi không tin."
Chu Tương Tương ngẩn người, quay đầu lại, nhìn cô ta nói: "Không tin tôi có thể kêu Phó Tranh đuổi cô? Hạ tiểu thư, đừng không tin, tôi và Phó Tranh quen nhau cũng sắp bảy năm, tình cảm chúng tôi sâu đậm bao nhiêu, những người ngoài như cô không thể tưởng tượng được đâu."
...
Lúc Chu Tương Tương trở lại phòng làm việc của Phó Tranh, anh đang chuẩn bị đi ra tìm cô.
Thấy cô vào, vội vàng đi đến trước mặt cô, cẩn thận đỡ lấy cô, "Em chạy đi đâu vậy, cả buổi mới quay lại."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...