Edit: Phưn Phưn
Nếu như Hạ Lâm Lâm vẫn yên lặng thích Phó Tranh như trước kia, vậy thì Chu Tương Tương còn có thể mở một mắt nhắm một mắt. Dù sao, người đàn ông ưu tú như Phó Tranh, người thích anh, sợ là không chỉ có mỗi Hạ Lâm Lâm.
Nhưng đơn phương thích, và thích hơn nữa muốn có là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Nhất là Phó Tranh đã là người đàn ông có vợ.
Một người phụ nữ, dưới tình huống biết rõ đối phương đã có vợ, mà vẫn thổ lộ với đối phương. Dưới tình huống biết rõ vợ của đối phương đang mang thai, bản thân bị viêm ruột thừa, không tự mình đến bệnh viện, hết lần này tới lần khác gọi điện thoại cho người đàn ông đã có vợ mà bản thân vừa thổ lộ mấy ngày trước.
1
Nói thật, Chu Tương Tương thật sự nghĩ không ra, cô gái đó rất tốt nhưng vì sao lại không đi tìm hạnh phúc thuộc về chính mình, hết lần này tới lần khác cứ muốn đến đoạt hạnh phúc của người khác?
5
Nhưng mà, cũng may Phó Tranh không phải là loại người chân trong chân ngoài. Nếu không, thì bây giờ cô muốn khóc cũng không có chỗ để mà khóc.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress của Vườn Cà Rốt!!!
Mặc dù biết Phó Tranh không làm chuyện có lỗi với cô, nhưng nghĩ đến việc có một người phụ nữ vẫn đang ngấp nghé chồng mình, hơn nữa người phụ nữ này lại còn đang đi làm ở công ty chồng mình, nghĩ đến chuyện này Chu Tương Tương luôn cảm thấy đầu mình đau nhức.
Tóm lại, không thể nhắm một mắt mở một mắt được nữa.
Ngày hôm sau, sáng sớm Phó Tranh đã dậy làm xong bữa sáng cho Chu Tương Tương, đều dựa theo thực đơn của chuyên gia dinh dưỡng.
Làm xong, liền bưng đến bên giường cho Chu Tương Tương, "Vợ ơi, ăn sáng đi, ăn sáng xong lại ngủ tiếp."
Lúc Phó Tranh ở nhà, một ngày ba bữa đều đưa tới bên miệng Chu Tương Tương, phục vụ phải gọi là chu đáo.
Chu Tương Tương còn buồn ngủ xoa nhẹ mắt, "Mấy giờ rồi?"
"Hơn bảy giờ, ăn trước đi, ăn xong lại ngủ." Phó Tranh vừa nói, vừa đỡ Chu Tương Tương từ trên giường dậy.
Cẩn thận như vậy, thật sự là làm Chu Tương Tương rất bất đắc dĩ, nhịn không được nhắc nhở anh, "Phó Tranh, em còn chưa được năm tháng đâu."
Phó Tranh nghe vậy, chớp mắt, "Đúng vậy, cũng gần năm tháng rồi."
Chu Tương Tương: "???"
Phó Tranh đột nhiên nở nụ cười, mặt ái muội nhìn Chu Tương Tương, "Bác sĩ nói, sau năm tháng có thể sinh hoạt vợ chồng?"
Chu Tương Tương: "..."
Cấu tạo não của đàn ông và phụ nữ, quả nhiên không giống nhau.
Phó Tranh vẫn còn mặc áo t-shirt trắng và quần short vàng nhạt, Chu Tương Tương thuận miệng hỏi anh, "Hôm nay không đi làm à?"
"Có chứ, chờ em ăn xong thì anh đi, hôm qua vẫn còn chút việc chưa xử lý xong." Phó Tranh vừa trả lời vưa bưng chén cháo kê đặt ở đầu giường lên, lại tiếp tục nói: "Nhưng hôm nay anh sẽ về sớm, có lẽ sẽ xong trước bốn giờ chiều, xong việc anh sẽ về với em."
Cháo kê vẫn còn hơi nóng, Phó Tranh múc một muỗng, đặt bên môi nhẹ nhàng thổi một lát, đã nguội bớt mới đút tới bên miệng Chu Tương Tương, như dỗ con nít ăn cơm, nói: "Ngoan, há mồm nào."
Chu Tương Tương há miệng ăn, vừa nhai vừa nói: "Lát nữa em đến công ty với anh, được không? Bây giờ trong trường cũng không có việc gì, em lại không thể thực tập không thể làm việc, ở nhà một mình rất nhàm chán."
Phó Tranh cười xoa đầu Chu Tương Tương, nói: "Có gì mà không được, có vợ theo anh đi làm, anh cầu còn không được."
Anh nói, ngừng mấy giây, không khỏi buồn cười lại hỏi một câu, "Cho nên thật sự không phải là đến với cương vị kiểm tra à?"
Chu Tương Tương: "..."
Ăn sáng xong, từ trên giường Chu Tương Tương bước xuống, vào phòng tắm rửa mặt.
Phó Tranh ở bên ngoài thay quần áo, chờ Chu Tương Tương rửa mặt xong đi ra, Phó Tranh đã thay xong.
Áo sơ mi trắng, cả người mặc âu phục màu xanh đen.
Lúc Chu Tương Tương đi ra, Phó Tranh đang chuẩn bị thắt caravat. Nhìn Chu Tương Tương, nhướng mày cười với cô, "Lại đây, giúp anh thắt caravat."
Chu Tương Tương cười tủm tỉm đi tới, nhận lấy caravat trong tay Phó Tranh, ngước đầu giúp anh thắt ngay ngắn.
Thắt xong, cô còn lùi về phía sau hai bước, từ tận đáy lòng tán dương một câu, "Rất đẹp."
Phó Tranh cúi đầu cười nhìn cô, hỏi: "Người đẹp, hay quần áo đẹp?"
Chu Tương Tương cười, "Quần áo đẹp."
Phó Tranh hơi híp mắt lại, bước lên phía trước một bước, duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy eo của Chu Tương Tương, ánh mắt thật sâu nhìn mắt cô, nói: "Quần áo đẹp? Em xác định chỉ có quần áo đẹp?"
Chu Tương Tương nhìn bộ dạng nghiêm trang của Phó Tranh, nhịn không được ha ha nở nụ cười, "Anh là đang tranh sủng với quần áo đó hả?"
"Nói giỡn, Phó Tranh anh cần tranh sao?" Anh nói, đột nhiên giữ lấy Chu Tương Tương, nặng nề hôn xuống môi cô.
Nụ hôn này tới quá bất ngờ không kịp chuẩn bị, kịch liệt lại lâu dài, hôn xong, hai người đều có chút thở hồng hộc, Phó Tranh rời môi đi, nhưng không để cho Chu Tương Tương có cơ hội để thở, đột nhiên lại hôn xuống. Thời gian rất ngắn, môi lần nữa rời đi, răng Phó Tranh khẽ cắn môi dưới của Chu Tương Tương, không quá đau, nhưng rất ngứa, tê dại.
Thân thể Chu Tương Tương đều mềm nhũn, không còn sức lực tựa lên vai Phó Tranh.
Phó Tranh cúi đầu, cắn tai cô cười khẽ, "Thế nào? Anh đẹp hay quần áo đẹp?"
Chu Tương Tương nhắm mắt lại, không lên tiếng. Nghĩ thầm, người này làm sao cứ ngây thơ như vậy chứ?
"Nói đi nào." Phó Tranh nói, tay phải nhẹ nhàng vỗ lên mông của Chu Tương Tương một cái.
Theo bản năng thân thể Chu Tương Tương kéo căng, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Phó Tranh nhìn cô cười, trong mắt tràn đầy vui vẻ, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của Chu Tương Tương, giọng nói trầm thấp lại lộ ra tia ái muội, "Nói nào, vợ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...