Edit: Phưn Phưn
Người ta thường nói phụ nữ trong thời gian mang thai rất dễ vui buồn thất thường, suy nghĩ lung tung. Nhất là phụ nữ có thai ăn không ngồi rồi.
-- Bây giờ Chu Tương Tương hiện đang trong giai đoạn này.
Chỉ là, trước đây cơ bản mỗi ngày Phó Tranh đều về nhà với cô, cái cảm giác cô độc, trống rỗng cũng không rõ ràng.
Cho đến một ngày, hơn sáu giờ chiều, Chu Tương Tương làm hai món ăn đơn giản, giống như mọi ngày chờ Phó Tranh về.
Nhưng Phó Tranh lại không về, chỉ gửi tin nhắn cho cô, nói là đội hạng mục do anh dẫn xảy ra chút vấn đề, phải làm thêm giờ, đại khái gần mười hai giờ khuya mới có thể trở về.
Một mình Chu Tương Tương ngồi ở trước bàn ăn, nhìn đối diện, vị trí của Phó Tranh trống không, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất cô độc khổ sở.
Kết hôn là cái dạng gì? Công việc của Phó Tranh bận rộn như thế, có phải về sau cô cũng sẽ thường ăn cơm một mình?
Nghĩ tới, liền vô cùng hoảng hốt.
Hôn nhân trong tưởng tượng của cô không phải như vậy. Không phải là chính mình ăn không ngồi rồi, không phải chờ đợi ngày qua ngày như thế này.
Cô không có khẩu vị, đơn giản ăn hai miếng, liền đem đồ ăn bỏ vào trong bếp.
Phó Tranh bảo cô đi ngủ sớm, nhưng cô lại không ngủ được, chỉ ôm gối dựa ngồi trên ghế sofa xem TV.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress của Vườn Cà Rốt!!!
Xem hết hai bộ phim, cũng đã gần mười hai giờ. Nhưng Phó Tranh vẫn chưa về.
Chu Tương Tương ngồi mệt, lại đổi vị trí, uể oải nằm trên ghế lười ở ban công.
Ánh đèn trên ban công màu vàng, trồng rất nhiều loại hoa nhỏ. Chu Tương Tương nằm trên ghế lười, hai mắt nhìn những ngôi sao sáng ngời trên bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
Đồng hồ trên tường, từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh đã qua mười hai giờ.
Có lẽ là chờ quá lâu, từ trước đến giờ Phó Tranh chưa từng để cô chờ lâu như vậy, cô từ từ có chút thấp thỏm nóng nảy. Từ trên ghế lười đứng lên, đi mấy vòng trong phòng. Căn phòng yên tĩnh làm cho người ta cực kỳ căng thẳng.
Cô về phòng cầm di động, gọi điện thoại cho Phó Tranh, muốn hỏi một chút anh ở đâu.
Có lẽ là do mang thai, nên bây giờ cô lại càng ỷ lại vào anh.
Nhưng mà, làm cô không nghĩ tới là, cuộc điện thoại cô vừa gọi qua, đầu kia lại truyền đến một âm thanh máy móc nhắc nhở: Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.
Như là trời đang đẹp đột nhiên xuất hiện một tiếng sấm nổ, toàn thân Chu Tương Tương cứng ngắc đứng ngây ra tại chỗ.
Hai mắt của cô mở to, trong đầu đột nhiên loạn thành một nùi.
Không phải anh ở công ty ư? Tại sao phải tắt máy? Là hết pin? Nhưng phòng làm việc lẽ nào lại không có đồ sạc pin?
Chu Tương Tương vốn không muốn nghi ngờ Phó Tranh, nhưng cô chợt nhớ tới mấy ngày hôm trước trên diễn đàn phụ nữ mang thai thì thấy một bài viết trong thời gian mang thai chồng ở bên ngoài ngoại tình, trong lòng không hiểu sao lại hốt hoảng.
Nghĩ tới, Chu Tương Tương lại vội vàng gọi điện cho Phó Tranh.
Vẫn tắt máy.
Chu Tương Tương tức giận, thật tốt, tắt cái gì chứ???!!!
Cô và Phó Tranh đã quen nhau nhiều năm như thế, cho dù không gặp mặt, lúc cô muốn liên lạc với anh, cũng không có thời điểm nào là không liên lạc được.
Tắt máy, đây thật sự là lần đầu.
Chu Tương Tương lại sợ vừa tức vừa giận, tức giận đến bụng đều đau.
Cô ôm bụng nằm trên ghế sofa, cắn chặt hàm răng.
Phó Tranh, có bản lĩnh thì anh đừng về!
...
Lúc Phó Tranh về đã hơn hai giờ sáng.
Khi vào nhà, rất cẩn thận sợ ầm ĩ đến Chu Tương Tương.
Anh rón rén trở lại phòng ngủ, cũng không dám bật đèn, cứ như vậy sờ soạng chuẩn bị bước vào phòng tắm.
Anh còn cho rằng đã muộn như vậy rồi, Chu Tương Tương hẳn đã ngủ, nhưng mà khi anh đi đến cửa phòng tắm, lại nghe được giọng của Chu Tương Tương truyền đến từ phía sau, "Muộn như vậy rồi, anh đã đi đâu?"
Phó Tranh sợ hết hồn, nhanh chóng quay đầu lại, "Vợ, sao em còn chưa ngủ."
Chu Tương Tương đương nhiên không ngủ, đêm hôm khuya khoắt chồng không về nhà, cô ngủ được mới là lạ!
Cô ngồi dậy, mím môi nói: "Mở đèn."
Phó Tranh vội vàng đáp ứng, "Vâng, lập tức!"
Phó Tranh lùi lại hai bước, mở đèn bàn ở đầu giường lên, ánh sáng màu vàng cam chiếu ra căn phòng càng thêm ấm áp.
"Vợ, sao em còn chưa ngủ?" Phó Tranh vừa hỏi, vừa đi đến bên cạnh Chu Tương Tương.
Nhưng mà, khi anh nhìn thấy sắc mặt của Chu Tương Tương, cả người đều sửng sốt.
"Vợ, em sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi thế? Có phải là không thoải mái không?" Phó Tranh thấy mặt Chu Tương Tương xanh xao, lập tức khẩn trương, vội đưa tay sờ trán Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương cố nén lửa giận, để anh sờ.
Phó Tranh dò xét nửa ngày, nói: "Ừm, không nóng mà. Tương Tương, em không thoải mái chỗ nào thì nói với anh."
Chu Tương Tương không thể nhịn được nữa, nặng nề hừ một tiếng, tức giận hất tay anh ra, lạnh giọng nói: "Ngài là người bận rộn, làm gì có thời gian quan tâm đến tôi."
Phó Tranh trừng mắt, "Nói hươu nói vượn gì đó?! Em là vợ anh, anh mặc kệ em thì ai quan tâm em?"
Chu Tương Tương lạnh lùng nói: "Đêm hôm khuya khoắt không về nhà, đây chính là giác ngộ làm chồng của anh?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...