[edit - Hoàn] Cả Đời Sủng Ái - Nghê...

Edit: Phưn Phưn

Chu Tương Tương để kinh hỉ cho Phó Tranh ở trong xe.

Lấy chìa khóa từ trong túi quần của Phó Tranh, đeo dép chạy ra bên ngoài.

"Có cần anh giúp không?" Ở phía sau Phó Tranh hỏi.

"Không cần!"

Chu Tương Tương chạy đi, cầm chìa khóa mở cốp xe ra, bên trong đặt một cái cặp da nhỏ màu đen, là mấy ngày hôm trước cô để trong xe Phó Tranh.

Chu Tương Tương ôm cặp da nhỏ vào nhà, Phó Tranh vội vàng đi tới giúp cô, "Ô, nặng vậy à, cái gì thế."

Chu Tương Tương vỗ vỗ tay, cười nói: "Trước tiên anh đừng để ý tới, anh mang đến phòng bếp cho em với."

"Anh có thể mở ra xem không?"

Chu Tương Tương cười trừng mắt, "Không thể, đã nói là kinh hỉ rồi mà."

Phó Tranh ai da một tiếng, "Được rồi được rồi được rồi, vợ nói làm cái gì thì làm cái đó."

Nói, liền chuyển cái cặp vào trong phòng bếp.


Chu Tương Tương sợ lạnh, mùa đông lại không thích mở điều hòa, lúc Phó Tranh đang thu dọn liền nghĩ tới việc gắn hệ thống sưởi cho căn nhà.

Chu Tương Tương mặc áo lông bên ngoài, bên trong mặc áo lông cừu, cho dù đã cởi áo lông, nhưng một lúc lâu trong phòng vẫn hơi nóng.

Áo lông của cô khá dày.

Ngược lại Phó Tranh rất nhẹ nhàng, chỉ một cái áo sơ mi trắng rất mỏng, cổ áo mở rộng hai nút, ống tay áo còn cuốn cao, lộ ra một đoạn cánh tay chắc khỏe.

Mở máy sưởi thì nóng, không mở thì lại lạnh.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress của Vườn Cà Rốt!!!

Chu Tương Tương có chút buồn bực nằm trên ghế sofa, hai chân đặt lên đùi Phó Tranh. Thấy Phó Tranh liên tục cúi đầu nhắn tin, nhịn không được đá anh một cái, "Phó Tranh, em nóng."

Phó Tranh đang xử lý một chút chuyện công tác, không ngẩng đầu, "Vậy thì cởi đồ ra."

Chu Tương Tương: "..."

Cởi đồ? Bên trong không có cởi được đâu!

Mấy giây sau, Phó Tranh cất di động, đột nhiên cúi người, hai tay hơi cong, ấn ở trên sofa. Thân thể liền ở ngay trên người Chu Tương Tương, Chu Tương Tương ngửi thấy hương vị sạch sẽ mát mẻ tản ra từ trên người anh, không khỏi say mê.

Đột nhiên tay Phó Tranh chui vào vạt áo lông của Chu Tương Tương, ánh mắt mập mờ cười, "Muốn anh cởi giúp em?"

Anh nói, bàn tay rộng lớn đã dọc theo eo thon của Chu Tương Tương từng tấc hướng lên, phủ ở trước ngực mềm mại của Chu Tương Tương.

Cách áo, Chu Tương Tương vô thức cầm tay anh, giọng nói có hơi run, "Đừng... Đừng nháo."

Phó Tranh lại giống như không nghe thấy, ngón tay khép lại, nhẹ nhàng bóp, "Chậc, sao anh có cảm giác hình như nó lớn hơn một chút."

Đột nhiên trong đầu "Ầm" một tiếng, mặt Chu Tương Tương đỏ bừng, vô thức đá anh một cước, tức giận nói: "Phó Tranh anh có phiền hay không."

"Còn xấu hổ à." Phó Tranh ôm chặt cô, nhịn không được bật cười một tiếng.

Chu Tương Tương đang thẹn thùng lại càng nóng hơn, nói: "Phó Tranh, anh có cầm đồ em tới đây không? Em muốn thay đồ mỏng."

Phó Tranh ngẩng đầu lên, "À, quên rồi."


Chu Tương Tương: "..."

Cuối cùng từ trên người Chu Tương Tương Phó Tranh đứng lên, "Em chờ chút nhé, anh ra ngoài mua cho em."

Chu Tương Tương cũng từ trên ghế sofa ngồi dậy, thuận tay vuốt lại đầu tóc lộn xộn, "Gần đây có bán không?"

"Anh lái xe đi, thuận tiện làm một chút chuyện."

Chu Tương Tương suy nghĩ một chút, Phó Tranh đi mua đồ cho cô, vừa vặn cô cũng có thời gian chuẩn bị quà cho anh. Vì vậy gật đầu, "Vậy được, em chờ anh trở lại ăn cơm tối."

Phó Tranh "Ừ" một tiếng, tiến tới, đột nhiên giữ chặt đầu cô, nặng nề hôn xuống môi cô.

Thật sự là một nụ hôn rất nặng nề, môi Chu Tương Tương đều bị hôn đến đau, tức giận nhéo anh một cái.

Phó Tranh cười ha ha, xoa đầu cô, mặt tràn đầy cưng chiều nói: "Vợ ơi anh đi đây."

Sau khi Phó Tranh đi, Chu Tương Tương lại nằm lên ghế sofa.

Cầm lấy điện thoại mở phần mềm dạy nấu ăn.

Hôm nay cô định làm bánh sinh nhật cho Phó Tranh, nhưng cô chưa từng làm bánh sinh nhật.

Trên phần mềm có rất nhiều phương pháp, cô lướt xem một chút, bởi vì có kỹ năng nấu nướng, nên cũng không cảm thấy khó khăn lắm.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress của Vườn Cà Rốt!!!

Cô xoay người từ trên ghế sofa đứng lên, đi vào phòng bếp, bận việc.


Trong cặp của Chu Tương Tương chính là những vật liệu dùng để làm bánh ngọt, các loại nguyên liệu khuôn đúc, còn có một chai rượu đỏ cô thuận tiện lấy từ chỗ của cha.

Cô không hiểu biết nhiều về rượu, chỉ biết là cha cực kỳ yêu thích, hai ngày đầu đeo bám cha dai dẳng rất lâu, ông mới mang cả khuôn mặt đau lòng từ trong phòng chứa rượu lấy ra cho cô.

Trừ bánh ngọt và rượu đỏ, cô còn chuẩn bị cả nến.

Chu Tương Tương muốn làm một bữa tối dưới ánh nến cho Phó Tranh.

Bữa tối?

Chu Tương Tương ui da một tiếng, hai người bọn họ mới vừa chuyển qua đây, sợ là trong tủ lạnh không có đồ ăn?

Chu Tương Tương vội vàng đi xem tủ lạnh.

Ha ha, quả nhiên trống rỗng.

...

Thời gian trước Phó Tranh hỏi Chu Tương Tương sau khi tốt nghiệp muốn ở lại Bắc Kinh hay về quê.

Chu Tương Tương nghĩ rất lâu, cuối cùng nói với anh, muốn về quê.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui