Edit: Phưn Phưn
Chu Tương Tương gửi tin nhắn xong, ngơ ngác nhìn chằm chằm di động một lúc.
Chờ rất lâu, cũng không thấy Phó Tranh trả lời tin nhắn.
Đã quá muộn, có lẽ anh đã ngủ.
Chu Tương Tương đặt điện thoại xuống bên cạnh gối đầu, nghiêng người, nhìn dưới giường, Thẩm Đình và Trương Tâm vẫn còn đang đốt đèn chiến đấu ban đêm.
Trong đầu, chợt nhớ tới lúc khai giảng năm nhất, ba người các cô ở trong phòng ngủ, hai bên vui vẻ tự giới thiệu về mình.
Dường như việc quen biết nhau chỉ mới là ngày hôm qua, nhưng loáng một cái, vậy mà đã sắp tốt nghiệp.
Mỗi người đều đang cố gắng vì tương lai, so sánh với nhau, cô cảm thấy bản thân mình lười nhác như một con cá ướp muối. Không có bao nhiêu hoài bão, chỉ muốn nhanh chóng tốt nghiệp, tìm một công tác ổn định.
Haizz, ý chí chiến đấu lúc học trung học đâu mất rồi? Giống như đã chuyển hết toàn bộ lên người Phó Tranh vậy.
Đúng là, bây giờ Phó Tranh quả thực rất cố gắng.
Nhiệt tình cố gắng đó của anh, vẫn luôn kéo dài từ năm hai đến bây giờ.
Bây giờ nói trước kia anh là một tên học tra, cũng sẽ không có ai tin.
Trong lòng Chu Tương Tương vừa kiêu ngạo lại vừa chán nản.
Kiêu ngạo là vì có một người đàn ông ưu tú như vậy yêu cô.
Chán nản là bởi, bây giờ cô giống như có chút kéo chân sau của Phó Tranh.
Chu Tương Tương nhịn không được thở dài.
Ngay lúc này, điện thoại đặt bên gối sáng lên.
Chu Tương Tương vội vàng cầm điện thoại lên xem, Phó Tranh ngắn gọn trả lời một câu, "Sao vậy? Có phải không vui không?"
Quả nhiên là Phó Tranh hiểu rõ cô nhất, cô chỉ nói là muốn dọn ra bên ngoài ở, Phó Tranh lập tức đã phát hiện cô không vui.
Trong nháy mắt cảm giác cô độc tan thành mây khói, trong lòng ngọt ngào.
"Vi về nhà rồi, Thẩm Đình và Trương Tâm mỗi ngày đều đi thư viện, em có hơi nhàm chán."
Gửi xong, lại suy nghĩ một chút, gửi bổ sung thêm một câu, "Còn có chút nhớ anh."
"Chút?" Phó Tranh rất nhanh trả lời tin nhắn cho cô. Cách màn hình cũng có thể cảm giác được anh hơi bất mãn.
Chu Tương Tương trốn ở trong chăn lén cười, rất mau trả lời lại anh, "Rất nhớ."
Phó Tranh thỏa mãn, gửi cho một trái tim, "Vậy ngày mai anh sẽ đi tìm phòng."
Ngày Chu Tương Tương chuyển khỏi phòng ngủ, Thẩm Đình và Trương Tâm đều giúp cô xách đồ xuống dưới lầu.
"Vi đi rồi, bây giờ cậu cũng muốn đi, phòng ngủ của chúng ta liền trở nên vắng vẻ." Thẩm Đình có chút đa cảm nói.
Chu Tương Tương cười cười, "Này, không phải lúc lên lớp chúng ta vẫn còn ở cùng sao, cậu và Tâm Tâm đều cố gắng lên, chờ cậu thi đậu nghiên cứu sinh, Tâm Tâm thi đậu nhân viên công chức, đừng quên mời tớ và Vi ăn bữa cơm đấy."
Lúc này Thẩm Đình mới cười, kéo tay Chu Tương Tương nói: "Đó là đương nhiên. Cậu cũng vậy, tìm được công tác cũng đừng quên mời bọn tớ ăn bữa tiệc lớn nhé."
"Nhất định rồi, yên tâm đi."
Phó Tranh tìm phòng ở tiểu khu gần trường học, hoàn cảnh rất tốt, phòng ở là lần đầu tiên cho thuê, chủ cho thuê nhà cũng chưa từng ở, mặc dù là phòng cho thuê, nhưng thật ra nói là nhà mới cũng không khác nhau mấy.
Đồ của Phó Tranh và Chu Tương Tương cộng lại, tổng cộng có ba cái vali.
Phó Tranh một cái, Chu Tương Tương hai cái.
Vali của Phó Tranh rất nhẹ, Chu Tương Tương kéo cả đường, cô cảm thấy như chính mình đang kéo hai tảng đá lớn, dĩ nhiên là Phó Tranh giúp cô xách.
Phòng ở lầu 23, là loại phòng nhỏ có một phòng ngủ một phòng khách. Trang trí rất đơn giản, tường quét sơn trắng, cũng không có đồ vật trang trí nào, sàn gỗ màu vàng nhạt, nhìn qua có chút yên tĩnh.
Chu Tương Tương là lần đầu tiên đến, đi một vòng trong nhà, trở lại phòng khách, Phó Tranh thì ngồi trên ghế sofa gọi điện thoại.
Chu Tương Tương chạy tới, ngồi lên ghế sofa, thuận tiện ôm eo Phó Tranh, đầu tựa trên vai anh.
Phó Tranh nói chuyện điện thoại, cúi đầu nhìn cô, khóe miệng chứa ý cười vui vẻ.
Chu Tương Tương ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm hôn một cái lên môi anh.
Phó Tranh chau mày, dùng sức kéo Chu Tương Tương vào trong lòng.
Chu Tương Tương cười hì hì, ngẩng đầu lên nhẹ nhàng thổi một hơi lên yết hầu của Phó Tranh.
Toàn thân Phó Tranh cứng đờ, thân thể như bị truyền điện, trong nháy mắt lan khắp toàn thân.
Con ngươi đen nhánh đột nhiên tối xuống.
Nửa phút sau, Phó Tranh cúp điện thoại.
Lúc này, Chu Tương Tương đột nhiên muốn đi nhà vệ sinh, đang chuẩn bị đứng dậy, Phó Tranh chợt kéo lấy cổ tay cô, dùng sức, trực tiếp đè Chu Tương Tương xuống ghế sofa.
Thân thể anh bao trùm lên, gắt gao dán lên cô.
Chu Tương Tương cười hì hì đẩy vai anh, "Làm gì vậy?"
Phó Tranh căng mặt, giọng nói trầm thấp, "Em nói đi? Khơi lửa mà còn muốn chạy?"
Chu Tương Tương cong môi cười, "Đừng nháo, chúng ta đi mua đồ đi, trong nhà trống rỗng quá, em muốn mua hoa."
Phó Tranh cười, đưa tay nhéo mũi Chu Tương Tương, "Vợ hiền huệ ghê, còn biết trồng hoa nữa."
Chu Tương Tương kiêu ngạo ngẩng lên, "Em còn biết làm vườn nữa."
Mặt mũi Phó Tranh tràn đầy ý cười, "Không nuôi chết chứ?"
Chu Tương Tương đá lên đầu gối anh một cước Phó Tranh, "Không có."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...