[edit - Hoàn] Cả Đời Sủng Ái - Nghê...

Edit: Phưn Phưn

Từ khi Giản Vi nói có thể Phó Tranh sẽ cầu hôn, trong lòng Chu Tương Tương đột nhiên trở nên khẩn trương.

Làm sao mà có thể cầu hôn ngay bây giờ được?

Không phải vẫn chưa tốt nghiệp sao?

Cô đã được 20 nhưng Phó Tranh vẫn chưa được 22 tuổi mà?

Không thể lĩnh chứng được.

Nghĩ đi nghĩ lại, không tự chủ được lại nghĩ nhiều thêm.

Từ phòng nghỉ đến nhà hàng có hơi xa.

Lúc đi tới , có một đôi tình nhân đi lướt qua.

Cô gái nói: "Nhà hàng lớn như thế mà lại không cho vào ăn, phiền phức quá."

Chàng trai an ủi nói: "Lát nữa chúng ta ra bên ngoài ăn đi, anh mới vừa nghe được, nhà hàng khách sạn có người bao rồi, hình như là muốn cầu hôn."

Chu Tương Tương nghe được trong lòng run lên, vô thức nghiêng đầu nhìn Phó Tranh.


Phó Tranh cúi đầu nhìn cô, "Sao vậy?"

"Ách... Không có... Không có gì..."

Nếu Phó Tranh thật sự cầu hôn, vậy cô có nên làm bộ như không biết gì không. Dù sao sự ngạc nhiên mình chuẩn bị mà bị bày ra, nghĩ lại cảm thấy có chút bực bội.

Lúc gần đến nhà hàng, Phó Tranh đột nhiên dừng lại.

Thành thật mà nói, chính anh cũng có chút khẩn trương.

Chu Tương Tương nháy mắt mấy cái, nhìn anh hỏi: "Làm sao vậy?"

Phó Tranh nắm tay thành quả đấm đưa lên môi, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, "Ừm... Có một chuyện."

Nói xong liền đi vòng qua sau lưng Chu Tương Tương.

Bàn tay ấm lạnh đột nhiên đặt lên đôi mắt.

Chu Tương Tương ngẩn ra chớp mắt một cái.

Nghĩ thầm, thật sự có kinh hỉ.

Phó Tranh cúi đầu, môi nhẹ nhàng dán bên tai Chu Tương Tương, "Đang chuẩn bị một ít đồ, khoan hẵng nhìn."

Bên ngoài nhà hàng, đối diện đầu gió.

Gió rét thổi lên trên mặt, trong nháy mắt hơi ấm của Phó Tranh phun lên trên mặt, thổi tan đi cảm giác lạnh lẽo. Ấm áp, rất thoải mái.

Chu Tương Tương lặng lẽ cong môi, biết rõ còn hỏi, "Chuẩn bị cái gì vậy?"

Phó Tranh cười khẽ một tiếng, nói: "Chẳng phải đi vào sẽ biết sao."

Phó Tranh vừa nói, vừa che mắt của Chu Tương Tương, dẫn cô vào bên trong.

Thật ra Chu Tương Tương có hơi sợ tối, nhưng bởi vì biết rõ Phó Tranh ở bên cạnh cô, cho nên dù cho trước mắt là một khoảng bóng tối, thì vẫn cảm thấy an tâm.

Bởi vì không nhìn thấy đường đi, cho nên lúc bước đi có chút chậm. Cho dù là Phó Tranh dẫn cô, vẫn không dám bước lớn về phía trước.

Cuối cùng, ước chừng đi nửa phút, Phó Tranh mới ngừng lại.


"Đến rồi?" Chu Tương Tương nhỏ giọng hỏi.

Phó Tranh "Ừ" một tiếng, sau đó nói: "Anh đếm đến ba, thì em mở mắt ra."

"Được." Chu Tương Tương đồng ý một tiếng, trong lòng lại đang lén cười.

Phó Tranh ngừng mấy giây, sau đó cuối cùng chậm rãi đưa tay đang che mắt Chu Tương Tương xuống.

Chu Tương Tương cũng ngoan ngoãn nghe lời, không có mở mắt.

Phó Tranh hít sâu một cái, ở trong lòng đếm thầm ba tiếng, sau đó mới nói: "Có thể mở mắt ra được rồi."

Trong nháy mắt đôi mắt mở ra, một ánh nến màu cam chiếu vào trong mắt.

Bên trong nhà hàng tối đen như mực, chỉ có ánh nến chập chờn rực rỡ trước mắt.

Trên bàn có hai ngọn nến, một chai rượu đỏ, còn có một bó hoa hồng đỏ vô cùng rực rỡ.

Đã biết trước là Phó Tranh chuẩn bị kinh hỉ, nhưng lúc kinh hỉ này đặt ngay trước mắt, trong lòng vẫn là cảm động đến vô cùng.

Cô và Phó Tranh đã ở cùng một chỗ nhiều năm, tính cách của anh, thật ra cũng không có hiểu rõ về việc chuẩn bị làm cho người khác ngạc nhiên.

Anh thẳng thắn, mấy năm nay anh đưa cho cô rất nhiều quà tặng, sinh nhật, ngày lễ, các loại ngày kỷ niệm, chọn quà cũng phải vắt hết óc hao hết tâm tư, nhưng trên cơ bản đều là trực tiếp đưa, không phải suy nghĩ đủ thứ cong cong vẹo vẹo. Mấy loại giấu đi làm cho cô bất ngờ, hoàn toàn không có.

Phó Tranh thấy Chu Tương Tương ngẩn người, khóe miệng cong lên, kéo tay Chu Tương Tương, nhìn cô nói: "Lễ tình nhân vui vẻ, vợ."

Tạm ngừng, lại hỏi: "Thích không?"


Chu Tương Tương vừa vui vẻ vừa cảm động, trong mắt không hiểu sao có chút ê ẩm, nước trong mắt loé sáng, nhìn Phó Tranh nói: "Có chút trần trụi."

Phó Tranh sững sờ: "...?"

"Nhưng mà em rất thích." Chu Tương Tương nói, khóe miệng liền cong lên, lộ ra nụ cười vô cùng sáng lạn.

Nói xong, liền vui vẻ nhào vào trong lòng Phó Tranh, ngửa đầu, đặt lên môi anh một nụ hôn.

Phó Tranh chau mày, tâm tình cũng bay bổng lên, "Ôi, thụ sủng nhược kinh."

Kinh hỉ xong, đèn trong nhà hàng cũng mở lên.

Phục vụ bàn bước tới, lấy nến đi, tiếp đó hỏi Phó Tranh: "Tiên sinh, hiện tại có thể dọn thức ăn lên chưa ạ?"

Phó Tranh gật đầu, "Có thể, vất vả cho các anh rồi."

Mấy phút sau, món ăn dọn lên đủ, đồ ăn Trung Quốc, Phó Tranh chọn món ăn, nhưng toàn bộ vẫn là Chu Tương Tương thích ăn.

Chu Tương Tương thấy ngọt ngào trong lòng.

Có bạn trai để ý từng chi tiết như vậy, hạnh phúc như muốn nở hoa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận