[edit - Hoàn] Cả Đời Sủng Ái - Nghê...

Edit: Phưn Phưn

Phó Tranh và Chu Tương Tương hẹn ăn cơm tối là ăn cơm Tây.

Chu Tương Tương đã quen được Phó Tranh nuông chiều, ngay cả cắt bò bít tết đều lười phải tự mình động thủ.

Bò bít tết vừa được đưa lên, liền liếc mắt cười tủm tỉm với Phó Tranh nói: "Anh làm giúp em."

Phó Tranh cười cô, "Chu Tương Tương, em còn có thể lười hơn nữa không?"

Chu Tương Tương chống hai khuỷu tay lên bàn, nâng mặt làm nũng với Phó Tranh, "Anh giúp em làm nha, Phó Tranh ca ca."

Phó Tranh nhìn cô cười, nói: "Gọi ca ca cái gì, gọi chồng."

Chu Tương Tương: "..."

"Gọi đi vợ, kêu anh liền làm cho em." Phó Tranh dừng lại động tác trong tay, nhướng mày nhìn Chu Tương Tương, trong mắt tràn đầy vui vẻ.

Mặt Chu Tương Tương đỏ hồng, có chút thẹn thùng, nhỏ giọng gọi một tiếng, "Chồng."


"Chao ôi, vợ ngoan chết anh." Phó Tranh vừa lòng thỏa mãn, ý cười trong mắt rất nhanh tràn ra, cắt miếng bò bít tết đút tới bên miệng Chu Tương Tương, "Vợ ngoan nào, há mồm."

Chu Tương Tương vui vẻ há mồm, cảm giác ăn cơm có người chăm sóc, thật sự ngọt đến vô cùng.

"Đúng rồi Tương Tương, chuyện của chúng ta em đã nói với mẹ em chưa?"

Chu Tương Tương chăm chú xem di động, vừa ăn một miếng thịt bò thì Phó Tranh lại đút một thêm một miếng thịt, trả lời: "Còn chưa nói đâu, em có hơi sợ, em để ba thăm dò ý tứ giúp em trước."

Phó Tranh thở dài, vẻ mặt ai oán, "Chao ôi, anh cứ như vậy mà không được gặp người sao?"

Chu Tương Tương ngẩng đầu lên, "Không có đâu, anh đừng nghĩ nhiều, chỉ là tính tình của mẹ em... anh chưa thấy qua, thật sự có chút dọa người."

Phó Tranh trầm mặc mấy giây, đột nhiên vô cùng nghiêm túc nhìn Chu Tương Tương, "Tương Tương, nếu mà mẹ em vẫn không đồng ý hai chúng ta quen nhau thì sao?"

Chu Tương Tương ngẩn ra, nói theo: "Không... Hẳn là sẽ không có đâu?"

"Nếu thì sao? Anh nói là nếu như?"

Đôi mắt Phó Tranh chăm chú nhìn Chu Tương Tương, giống như nếu không có đáp án thì không thể.

"Nếu như mẹ em không đồng ý, em vẫn sẽ ở cùng một chỗ với anh."

Chu Tương Tương không có nghĩ tới mẹ mình sẽ không đồng ý, cảm thấy nhiều nhất là sẽ tức giận với cô. Nhưng cho dù là mẹ thật sự không đồng ý, cô vẫn sẽ ở cùng một chỗ với Phó Tranh.

Không có nghĩ tới việc chia tay với anh, chưa từng nghĩ tới.

Phó Tranh được đáp án khẳng định, mặt mày giãn ra, vui vẻ trong mắt lại hiện lên.

Anh biết, Tương Tương của anh, dù thế nào cũng sẽ ở cùng một chỗ với anh.

Thế nhưng lúc này Phó Tranh, không khỏi nghĩ tới một khả năng khác.

Nếu như đến một ngày, anh chỉ có hai bàn tay trắng, Tương Tương của anh còn có thể ở cùng với anh không?


...

Từ trong nhà hàng đi ra, Chu Tương Tương no căng bụng, có chút hờn giận trừng Phó Tranh, "Đều tại anh, em đã nói là em ăn no rồi mà."

Cô ăn một phần bít tết thì no bụng, kết quả Phó Tranh lại gọi cho cô thêm một phần súp kem nấm*. Súp vừa thơm lại đặc, uống ngon căn bản không dừng lại được, cô hút một hơi, toàn bộ đều uống sạch.

(Súp kem nấm*:

Phó Tranh nhìn cô cười, "Tương Tương, em không có đạo lý, hôm nay anh cũng không có bắt em ăn nhiều như vậy, là chính em thèm ăn."

Chu Tương Tương vặn một cái trên cánh tay anh, "Anh còn nói."

Chu Tương Tương giả vờ tức giận, Phó Tranh lập tức liền nhận thức được sợ hãi, nhanh chóng ôm chặt vợ dỗ dành, "Phải phải phải, đều tại anh, không đâu lại gọi nhiều như vậy làm gì, nhìn Tương Tương chúng ta ăn đến no căng như vậy, anh sai anh sai, lần sau nhất định chú ý."

Chu Tương Tương ngước mắt nhìn anh, nhịn không được cười lên.

Cơm nước xong, Phó Tranh lại cùng Chu Tương Tương đi xem phim.

Xem phim là vừa mới nghĩ tới, đi rồi mới phát hiện gần đây không có gì hay để xem.

Chu Tương Tương chỉ một tấm poster, "Chúng ta xem cái này đi."


Phó Tranh ngẩng đầu nhìn lên, mí mắt nhất thời nháy lên, "Vợ à, em dứt khoát giết anh luôn đi."

Phim kinh dị đó!

Chu Tương Tương cười ha ha, "Trêu anh thôi a ha ha ha ha ha-- "

Bạn trai sợ ma, thật đáng yêu nha.

Không có phim hay để xem, hai người liền tay trong tay đi dạo trong khu trung tâm mua sắm.

Vào khu trung tâm mua sắm, đi qua một cửa hàng bán đồ lót, Chu Tương Tương nhớ tới chính mình nên đổi nội y, nhưng lại ngại mua trước mặt Phó Tranh, quay đầu lại nói với Phó Tranh: "Anh ra bên ngoài mua giúp em một ly trà sữa hương việt quất nhé."

"Được!" Phó Tranh tuân lệnh, quay đầu đi ra bên ngoài.

Đi được vài bước, lại quay đầu lại, "Anh sẽ trở lại nhanh thôi, em đứng yên ở đó đừng đi lung tung."

"Vâng!"

Phó Tranh chân trước vừa đi, Chu Tương Tương vội vàng nhanh như mèo tiến vào cửa hàng bán đồ lót.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận